Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-03-2021] Sau khi bài “Suy ngẫm và dự ngôn về thời gian Chính Pháp kết thúc” được đăng, nhiều học viên đã bày tỏ quan điểm của họ về bài viết này và tôi cũng muốn chia sẻ một số thể ngộ của mình.

Tôi nghĩ bài viết này có thể được viết và thậm chí được đăng là do tâm chấp trước của toàn bộ đệ tử Đại Pháp, cụ thể là chấp trước vào thời điểm kết thúc tu luyện.

Đối với dự đoán được đề cập trong bài viết về luật sư Cao Trí Thịnh và một nhóm học viên tu luyện tốt sẽ ở bên cạnh Sư phụ, chúng ta không biết liệu điều đó có chính xác hay không, nhưng chẳng phải nó cũng phản ánh chấp trước muốn được ở gần Sư phụ của tôi sao?

Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi luôn cảm thấy mình có chút khác biệt so với các học viên khác. Trước đây, khi những người khác đặt hy vọng vào một quan chức nào đó để chấm dứt cuộc bức hại, tâm tôi đã bất động; khi những người khác ấn định Thế vận hội Bắc Kinh là thời điểm kết thúc tu luyện, tôi cũng không bị lay chuyển; sau này, khi một bài viết về phó nguyên thần gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến các đồng tu, tôi cũng không phản ứng, bởi vì tôi cảm thấy rằng cựu thế lực đang dốc hết chiêu bài để bức hại các học viên có chấp trước.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc khi nào tu luyện của mình sẽ kết thúc, bởi tôi vẫn còn một chặng đường dài để đề cao tâm tính. Tôi cũng hiểu rằng chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian tu luyện là liên quan đến sinh mệnh của tất cả chúng sinh và thể hiện sự khổ tâm an bài của Sư phụ. Tôi không dám đoán xem sự an bài của Sư phụ là gì. Tôi chỉ muốn tập trung vào những gì yêu cầu đối với tôi khi là một đệ tử Đại Pháp.

Chỉ vài ngày trước khi bài chia sẻ trên được công bố, tôi đã bị mất việc vì đại dịch. Tôi bị giằng co giữa tìm việc làm và in tài liệu giảng chân tướng. Một mặt, tôi cảm thấy rằng tôi nên tìm một công việc. Mặt khác, tôi cảm thấy không dễ để tìm được một công việc phù hợp vì việc in tài liệu sẽ mất rất nhiều thời gian. Đặc biệt là khi tôi nhìn thấy thái độ của mẹ tôi, tôi cảm nhận được một cảm giác phẫn nộ, như thể tôi đang phí phạm cuộc đời. Tâm tôi thực sự không thể chịu đựng được điều đó, bởi tôi luôn cảm thấy bà hiểu tôi.

Tôi cảm thấy chán nản và thiếu chính niệm. Tôi bắt đầu hy vọng kết thúc tu luyện ngay lập tức để sinh mệnh không phải chịu khổ nữa. Vì đại dịch, một lượng lớn người đã bị sa thải và không dễ tìm được việc làm. Tôi biết suy nghĩ của mình là không đúng, nhưng sự lo lắng đã chiếm ưu thế trong tôi. Chỉ sau khi học Pháp nhiều hơn, tôi mới bình tĩnh lại được. Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi đã luôn mong mỏi sự ủng hộ và thừa nhận của mẹ. Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng bà đã bị một số thứ xấu thao túng. Khi tôi phát chính niệm, thái độ của bà đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Sau đó là đến bài chia sẻ về dự ngôn này. Ngay sau khi tôi đọc xong bài viết, tôi nhận thấy có sự mâu thuẫn trong tâm. Trên bề mặt, tôi dường như không quan tâm đến sự kết thúc tu luyện. Nhưng sâu bên trong, tâm tôi ước nó sẽ không kéo dài quá lâu, bởi vì tôi biết tôi vẫn còn phải đối mặt với đủ loại áp lực. Đó là nhân tâm và chấp trước an dật. Khi tôi nhận ra nó, tôi đã tập trung vào việc loại bỏ nó. Con đường tu luyện của tôi là do Sư phụ an bài, vậy tôi còn sợ điều gì? Dù con đường có dài bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện. Tôi trân quý sự tu luyện của mình.

Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy tôi đã nói với Sư phụ trong tâm rằng, “Con quyết tâm theo Sư phụ đến cùng cho dù có mất bao lâu đi nữa. Con sẽ tu bỏ nhân tâm. Con không sợ khổ. Con sẽ học Pháp thật nhiều và tốt hơn. Con tin rằng mình sẽ làm được tốt hơn nữa.”

Tôi nhớ có lần khi tôi đang trên xe buýt, một hành khách phía trước tôi giơ điện thoại lên như thể cô ấy đang cho tôi xem một video clip. Trong video đó, một người phụ nữ đang ngồi trên đỉnh núi cao, nhìn xa xăm về phía bầu trời, như thể cô ấy hòa cùng vào với vũ trụ. Rồi một thông điệp xuất hiện: “Đừng đắm chìm vào quá khứ. Đừng chú tâm đến tương lai. Chỉ cần bạn tập trung làm tốt công việc ở hiện tại, sinh mệnh đã có được sự vĩnh hằng.”

Tôi cảm thấy thông điệp này là một điểm hóa từ Sư phụ rằng đừng để tâm nghĩ lan man. Đó là trước đại dịch rồi đến cuộc bầu cử của Hoa Kỳ. Bây giờ nhìn lại, tôi biết rằng Sư phụ đã bảo tôi không được nghĩ về bất cứ điều gì (đặc biệt là những dự đoán về tương lai) và chỉ làm những gì cần làm trong thời điểm hiện tại, cảnh giới viên mãn tất sẽ đạt được khi mọi việc ở đây được hoàn thành tốt.

Người thường quan niệm rằng viên mãn có thể là khoảnh khắc về trời, nhưng ngộ của người tu luyện về viên mãn là biểu hiện của đề cao tâm tính. Trong cơ hội vĩnh hằng được trợ Sư chính Pháp nơi thế gian, chúng ta hãy bước đi thật tốt trên con đường tu luyện của mình, và viên mãn sẽ ở trong đó.

Nếu chúng ta loại bỏ quan niệm của người thường và sau đó đánh giá lại về thời gian, chúng ta sẽ cảm thấy rằng khoảnh khắc được ở bên Sư phụ trong nhân gian và trợ Sư chính Pháp là quá quý giá. Liệu chúng ta có còn hy vọng kết thúc sớm không?

[Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.]

(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/1/421514.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/5/191251.html

Đăng ngày 06-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share