Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-10-2020] Chiều ngày 9 tháng 7 năm 2020, tôi nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát địa phương, thông báo rằng việc “bảo lãnh tại ngoại” của tôi đã sắp hết hạn và tôi phải chuyển sang “bước tiếp theo,” điều đó có nghĩa là vụ án của tôi sẽ bị đưa lên Viện Kiểm sát.
Cuộc gọi này thực sự khiến tôi sợ hãi. Tôi vẫn còn nhớ cảnh nhà mình bị lục soát hai lần. Vì tôi thiếu chính niệm, nỗi sợ hãi đã xâm chiếm, và tôi không thể tập trung học Pháp cũng không thể học thuộc Pháp. Ngoài ra, tôi cũng không thể giữ bình tĩnh khi phát chính niệm, bởi vì tôi bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Tôi lo sợ về trạng thái tu luyện của mình và tự hỏi bản thân nên làm gì. Sau đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi: “Hãy nói chuyện với các học viên khác.” Vì vậy tôi đã tới gặp cô He. Tôi kể ngắn gọn với cô ấy về chuyện xảy ra. Tôi nói: “Tôi rất sợ. Tôi đã bị bức hại hai lần trong khoảng ba năm. Tôi đã không buông bỏ được tâm sợ hãi, và bây giờ nó đã trở nên mãnh liệt. Đầu tôi cảm giác như bị một quả núi lớn đè xuống.”
Sau khi cô ấy im lặng lắng nghe tôi nói, cô chia sẻ với tôi về những gì mà Sư phụ Lý đã giảng:
“chư vị hãy đường đường chính chính làm cho tốt những gì chư vị nên làm, tất cả đều ở trong đó.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003 tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc)
Cô nói: “Tại sao chị không cố gắng thức tỉnh lương tri của họ? Nỗi sợ hãi đó, thứ vật chất khiến chị sợ hãi, không phải là chị. Chị không nên thừa nhận nó, mà hãy loại bỏ nó bằng cách phát chính niệm. Nếu nó vẫn không khởi tác dụng, vậy thì hãy cầu xin Sư phụ giúp.”
Tôi đột nhiên ngộ ra rằng chính là Sư phụ đang dùng lời của cô ấy để điểm hóa cho tôi. Tôi về nhà, bình tĩnh lại và đã biết phải làm gì.
Ban đầu, tôi phát chính niệm để loại bỏ tâm sợ hãi của mình. Tôi cũng cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Ngay sau đó, tôi cảm thấy tâm sợ hãi của mình đã được loại bỏ phần lớn. Đêm đó, tôi có thể học và nhẩm thuộc Pháp như thường lệ. Tôi biết rằng Sư phụ đang ở bên cạnh tôi. Sau đó tôi nhớ lại điều Sư phụ giảng:
Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington D.C–Giảng Pháp tại các nơi II)
Tôi nghĩ: “Mình muốn cứu họ, vì họ là những người đang thực sự bị bức hại.”
Tôi chưa bao giờ cố gắng thức tỉnh lương tri của mọi người thông qua giảng chân tướng trực diện trong kiểu tình huống như thế này. Tôi sẽ làm điều đó như thế nào? Tôi đột nhiên ngộ ra rằng, vì tôi có tên và địa chỉ của họ, tôi có thể viết thư cho họ. Sư phụ đã thấy được mong muốn của tôi và đã để cho tôi có thể viết thư giảng chân tướng và gửi cho họ.
Tôi lặng lẽ cầu xin Sư phụ để cho họ biết sự thật và được cứu. Tôi hoàn toàn quên đi kết quả đợi tôi là gì và trường hợp của tôi đang được thụ lý như thế nào. Bởi vì tôi đã buông bỏ tự ngã, tôi cảm thấy rất bình tĩnh.
Sư phụ đã giảng:
“Quan niệm chuyển
Bại vật diệt
Quang minh hiển”
Tạm dịch:
“Chuyển quan niệm
Cái xấu diệt
Hiển quang minh”
(Hồng Ngâm)
Tôi ngộ ra rằng tôi phải buông bỏ tâm sợ bị bức hại và thay vào đó tập trung vào việc cứu người.
Mặc dù tâm sợ hãi của tôi đã bị áp chế, nhưng nó vẫn xuất hiện trong tâm trí tôi hết lần này đến lần khác. Tâm sợ hãi bị bức hại và nhớ đến những đồng tu đã bị bức hại như thế nào vẫn liên tục nổi lên. Do đó, tôi tiếp tục nhẩm:
“Nhĩ hữu phạ-Tha tựu trảo
Niệm nhất chính-Ác tựu khoa
Tu luyện nhân-Trang trước Pháp
Phát chính niệm-Lạn quỷ tạc
Thần tại thế-Chứng thực Pháp”
Tạm dịch:
“Chư vị sợ-Nó sẽ bắt
Niệm được chính-Ác sẽ gục
Người tu luyện-Chứa đựng Pháp
Phát chính niệm-Lạn quỷ nổ
Thần tại thế-Chứng thực Pháp”
(Phạ xá-Hồng Ngâm II)
Trong hai đêm liên tiếp, con gái tôi đã hỏi tôi trong nước mắt: “Khi nào thì cuộc bức hại sẽ kết thúc? Đến khi Pháp chính nhân gian, sẽ không còn bức hại nào nữa phải không ạ?” Tôi biết rằng cựu thế lực đang sử dụng tình cảm để cố gắng lay chuyển tôi. Tôi nói với con: “Con có chấp trước. Có phải là vì con sợ rằng mẹ sẽ bị bức hại và đó là lý do tại sao con muốn nó nhanh chóng kết thúc không?” Cháu thừa nhận đúng là vậy. Sau đó tôi nói với cháu điều Sư phụ đã giảng:
Không thể kết thúc, là vì nhiều đệ tử Đại Pháp nhường ấy rơi khỏi đội ngũ, nhiều sinh mệnh như thế mất đi, nhiều sinh mệnh đến vậy không thể cứu độ” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Tôi tiếp tục nói với cháu rằng khi gặp vấn đề, chúng ta cần nhớ đến lời giảng của Sư phụ và điều chỉnh hành vi của chúng ta cho phù hợp. Cháu đã hiểu và sau đó liên tục nhắc nhở tôi phát chính niệm nhiều hơn và học Pháp sâu hơn.
Khi cựu thế lực nhận ra rằng chúng không thể dùng tình làm tôi động tâm, chúng đã thay đổi cách tiếp cận. Chúng khiến tôi liên tục tưởng tượng cách tôi sẽ bị bức hại: Mình sẽ gặp những người từ viện Kiểm sát như thế nào? Họ sẽ hỏi gì? Mình sẽ trả lời như thế nào? Cứ như vậy. Mặc dù tôi liên tục phát chính niệm, nhưng tôi không thể tống khứ chúng cũng không thể áp chế chúng-những cảnh tượng đó tiếp tục xuất hiện trong tư tưởng của tôi.
Ngay sau đó, một học viên đến và nói rằng cô ấy không thể tìm thấy những sách điện tử trên thiết bị của cô ấy. Tuy nhiên khi tôi xem, tôi thấy chúng ngay. Tôi biết Sư phụ đã an bài để cô ấy đến gặp tôi. Cô ấy có trải nghiệm giống tôi, nhưng cô ấy cuối cùng đã vượt qua khổ nạn bằng chính niệm.
Tôi hỏi cô ấy: “Hồi đó, những thứ tồi tệ đó có xuất hiện trong đầu cô không? Cô xử lý nó như thế nào?” Cô ấy nói rằng cô nhớ tới những lời của Sư phụ:
“một ‘bất động’ có thể [ức] chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005–Giảng Pháp tại các nơi V)
Sau đó cô ấy đã có thể thoát ra khỏi trạng thái đó. Sau khi nghe những gì cô ấy nói, bất cứ khi nào có thứ gì tồi tệ đến trong đầu, tôi chỉ tiếp tục học thuộc Pháp.
Trong vài ngày, cựu thế lực lại thay đổi cách tiếp cận để khiến tôi cảm thấy chán nản. Họ khiến tôi nghĩ rằng vụ việc rất lớn, và cùng một vụ khác thêm vào, nó sẽ thật là lớn. Mặc dù tôi đã phát chính niệm cường độ mạnh hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy chút suy sụp. Khi tôi nhẩm niệm Pháp của Sư phụ, tôi có thể áp chế những suy nghĩ đó, nhưng ngay khi tôi dừng lại, chúng lại bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi.
Khi tôi đã không còn sức lực nữa, Sư phụ đã trợ giúp tôi và cho tôi đọc được đoạn Pháp này trong buổi học Pháp của chúng tôi:
“chớ coi trọng việc kia. Chư vị càng coi cái khó đó là lớn, thì việc càng khó làm, ‘tướng do tâm sinh’, vậy thì việc đó càng phiền phức hơn.” (Giảng Pháp tại Hội nghị Đại Kỷ Nguyên–Giảng Pháp tại các nơi X)
Tôi cảm thấy tâm nhẹ nhõm, và trạng thái suy sụp của tôi lập tức biến mất. Một lần nữa, tôi vô cùng cảm kích Sư phụ đã bảo hộ và củng cố chính niệm cho tôi.
Mặc dù cựu thế lực vẫn có thể can nhiễu tôi và tiếp tục rót những tư tưởng xấu vào đầu tôi, tôi đã không ngừng học thuộc Pháp. Một ngày nọ, trong khi nghe các bài chia sẻ về tu luyện Chính Pháp trên phát thanh Minh Huệ, một bài đã trích dẫn Pháp của Sư phụ:
“Kỳ thực hết thảy những gì không phù hợp với Đại Pháp và chính niệm của đệ tử Đại Pháp đều là [do] cựu thế lực tham dự tạo thành, kể cả hết thảy những nhân tố bất chính nơi tự thân” (Về xáo động từ một bài viết về phó nguyên thần)
Cuối cùng nó đã khiến tôi nhìn thấu cựu thế lực. Bất cứ thứ gì can nhiễu tôi và khiến đầu óc tôi rối loạn đều là những thứ của cựu thế lực. Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ hoàn toàn và căn bản sự bức hại đó của cựu thế lực.
Vụ việc bảo lãnh tại ngoại của tôi kéo dài hơn 1 tháng. Sau đó, tôi được đồn cảnh sát thông báo rằng viện Kiểm sát đã quyết định rút lại vụ án.
Tôi ngộ rằng khi khổ nạn tới, chúng ta cần liên tục học Pháp và đột phá bằng chính niệm.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/12/412736.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/4/189742.html
Đăng ngày 03-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.