Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trùng Khánh

[MINH HUỆ 15-10-2019]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2010. Vào năm 2012, sau khi chồng tôi qua đời, tôi chuyển đến sống cùng con gái. Khi ấy, con gái tôi và chồng của cháu không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vào cuối năm 2012, con gái tôi 38 tuổi đã hạ sinh một bé gái rất đáng yêu. Lúc nào cháu cũng niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cả gia đình tôi rất hạnh phúc.

Tuy nhiên, sau vài ngày vui khi có một đứa trẻ sơ sinh trong nhà cũng qua đi, Jing con gái tôi và chồng cháu là Hai đột nhiên bắt đầu thường xuyên xảy ra tranh cãi. Con rể tôi tức giận vì những chuyện vặt vãnh. Cháu gái tôi sợ hãi bởi tiếng la hét của bố cháu và thường xuyên quấy khóc. Con rể tôi bỏ việc, nhưng không làm gì để phụ giúp việc nhà. Cháu nói rằng cháu quá mệt để có thể giúp được và chỉ chơi điện thoại di động của mình hoặc bỏ nhà đi cả ngày. Hai cũng tuyên bố rằng cháu muốn bán nhà và mua một căn nhà nhỏ hơn. Đó đúng là một ý tưởng thái quá!

Có thời điểm Jing bị liệt cơ mặt và gặp khó khăn khi ăn uống trong vài ngày. Tuy nhiên, để duy trì cuộc sống, cháu đã phải đi làm. Trong khi đó, Hai chơi bời lêu lổng và tôi chưa bao giờ thấy con rể tôi bày tỏ tình yêu thương hay đối xử tốt với con gái tôi. Con rể tôi luôn chỉ trích và đổ lỗi cho người khác. Một lần, cậu ta tức giận đến mức túm lấy cổ Jing và bóp cổ cháu, tuyên bố rằng cậu ta sẽ giết con gái tôi. May mắn thay, tôi đã ở đó và ngăn cậu ta lại.

Con gái tôi chăm chỉ và cam chịu. Cháu chỉ biết khóc mà không phản kháng lại. Sau khi chứng kiến cảnh bạo hành ấy, lòng tôi tràn đầy oán hận và căm phẫn đối với Hai. Mỗi ngày sống trong nhà con gái tôi đều là sự oán thán và tức giận trong lòng.

Tôi luôn lo sợ rằng mình sẽ vô tình chọc tức Hai và cậu ta có thể sẽ phát nổ như một quả bom. Tôi cũng xảy ra xung đột với những người khác. Tôi dễ nổi nóng và hay phàn nàn về hoàn cảnh của con gái mình. Cháu làm việc rất chăm chỉ, thức dậy từ sớm và đi ngủ rất muộn, tất cả đều vì gia đình này. Cháu phải mổ để hạ sinh một cô con gái kháu khỉnh. Cháu cần sự giúp đỡ về kinh tế và sự hỗ trợ từ gia đình. Tuy nhiên, “kẻ lười biếng” này là tất cả những gì mà cháu có! Vì vậy, cháu phải nhờ đến sự giúp đỡ của người mẹ 70 tuổi này. Điều này thật không đúng chút nào!

Tiền lương hàng tháng của Jing là 3.000 Nhân dân tệ, lại còn nuôi một đứa trẻ mới sinh, cháu khá thiếu tiền. Tôi đã dùng lương hưu của mình để giúp các con mình trả tiền vay mua nhà, ngoài ra còn phải trang trải chi phí sinh hoạt cho bản thân tôi. Tương lai làm sao chúng tôi sống được qua ngày đây? Ngày nào chúng tôi cũng chìm trong “khói lửa chiến tranh” trong cuộc sống gia đình. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không thể ở đó. Làm thế nào tôi có thể làm tốt ba việc trong điều kiện như thế này? Khi tôi cảm thấy lo lắng, tôi thậm chí còn ước rằng chúng sẽ ly hôn để con gái tôi được giải thoát. Tuy nhiên, con gái tôi mới bắt đầu tu luyện và đã hiểu được một số pháp lý cơ bản. Cháu biết rằng mình không thể ly hôn. Chúng tôi nên làm gì đây?

Không có chuyện gì là ngẫu nhiên trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta phải dùng Pháp để chỉ đạo tu luyện. Sư phụ giảng:

“Con người ở trong mâu thuẫn, trong xung đột giữa người với người như vậy thì thậm chí vượt quá cả thống khổ loại kia. Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng là vượt qua được. Trong lúc lục đục giữa người với người, thì cái tâm kia mới thật là khó giữ vững nhất.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Ban đầu, chúng tôi cố gắng chịu đựng bằng cách buông bỏ tâm oán giận và tư lợi của mình. Chúng tôi biết rằng là học viên, chúng ta phải tuân theo những tiêu chuẩn cao hơn những người không phải là học viên. Nói thì dễ làm thì khó. Quá trình này cứ lên lên xuống xuống. Đôi khi tôi dậy sớm, bận rộn với việc nhà và các hoạt động giảng chân tướng, Hai thường nhàn nhã ăn sáng. Cậu ta coi tất cả những gì mà chúng tôi đã làm cho gia đình này như điều hiển nhiên. Ngoài ra, hết lần này đến lần khác, cậu ta vẫn đổ lỗi cho người khác không vì việc này thì là việc khác. Rồi tôi lại cảm thấy căm hận.

Chúng tôi tự hỏi bản thân tại sao cuộc sống gia đình chúng tôi lại tồi tệ đến vậy, và phát hiện ra rằng chúng tôi hiếm khi hướng nội. Jing và tôi chỉ biết oán hận Hải và phàn nàn về cậu ta sau lưng. Chúng tôi nghĩ rằng mọi việc đều do lỗi của cậu ấy và cảm thấy thật không may khi sống với cậu ta. Chúng tôi chỉ coi Hải là kẻ ăn bám. Suy nghĩ của chúng tôi là cậu ta không thể nhận ra rằng chúng tôi rất ghét cậu ta. Trên thực tế, kiểu suy nghĩ đó thực sự phát xuất ra những chủng vật chất bất thuần có thể làm tổn thương người khác. Tôi biết rằng chúng tôi đã trượt xa khỏi tiêu chuẩn của người tu luyện chân chính sau khi đọc những lời giảng của Sư phụ:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu hướng dẫn con gái mình học Pháp nghiêm túc, luyện công nghiêm túc và hướng nội. Jing và tôi đều nhận thấy chấp trước về tâm oán hận, tư lợi, tâm sợ thiệt, chấp trước vào gia đình, v.v. Để buông bỏ những suy nghĩ xấu này, tôi bắt đầu ghi nhớ và học thuộc Pháp. Đột nhiên tôi nghe thấy những lời của Sư phụ:

“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Đột nhiên những nguyên lý này trở nên hết sức minh bạch đối với tôi.

Sư phụ cũng kể về điển tích xưa của Hàn Tín phò tá dưới thời Hoàng đế Lưu Bang. Hàn Tín là một người bình thường, nhưng cực kỳ giỏi nhẫn nhịn. Ông ấy có thể chịu đựng “sự sỉ nhục khi bị buộc phải chui qua háng của người khác.” Chính điều này đã giúp ông làm được đại sự trong cuộc đời. Chúng ta là những học viên. Sư phụ dẫn dắt chúng ta để cứu người, giúp tạo ra một môi trường tốt hơn cho tương lai. Chúng ta không thể thăng tiến và đề cao trong tu luyện nếu suy nghĩ của chúng ta không minh bạch và thuần tịnh. Thật là xấu hổ nếu chúng ta cư xử khác!

Thật quá dễ để tôi có thể rời bỏ môi trường gia đình tồi tệ này. Tuy nhiên, tôi có thể tìm thấy ở đâu khác một môi trường tu luyện tốt như vậy! Kể từ đó, chúng tôi bắt đầu loại bỏ tất cả những điều xấu mà chúng tôi phát hiện ra bằng cách hướng nội. Sau khi loại bỏ những suy nghĩ không đúng, chúng tôi không còn nói xấu Hai sau lưng nữa. Kết quả là, chúng tôi bắt đầu tu cả khẩu cả ý. Chúng tôi chân thành chăm sóc cậu ấy và cố gắng hết sức để hiểu cậu ấy. Jing và tôi đã cải thiện cách mà chúng tôi giao tiếp với Hải. Chúng tôi đồng ý với những gợi ý hợp lý của cậu ấy để giúp cậu ấy cảm thấy mình là một phần của gia đình.

Tôi và con gái đã hoàn toàn thay đổi. Dưới sự hướng dẫn của Sư phụ, tôi đã loại bỏ những nhân tố mà cựu thế lực dùng để thao túng con rể tôi. Do đó, cậu ấy ngày càng trở nên tốt hơn. Tính tình không những bình tĩnh lại mà cậu ấy còn nói rằng cậu sẽ ra ngoài tìm việc làm. Hóa ra, Hai đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Cậu ấy đã chủ động mua bánh cho sinh nhật con gái tôi và đôi khi còn giúp tôi làm việc nhà. Thật là một niềm vui bất ngờ!

Nhìn lại cuộc sống gia đình của chúng tôi, tôi thấy cả điều tốt hay điều xấu đều là để giúp tôi tu luyện. Chính Sư phụ đã tận dụng mọi cơ hội để giúp chúng ta cải thiện tính cách của mình. Các nguyên lý của Đại Pháp hướng dẫn chúng ta từng bước hoàn thiện tính cách của mình. Thật tuyệt vời làm sao!

Băng đã tan và tình thế tiến thoái lưỡng nan đã vượt qua được. Gia đình chúng tôi rất hòa thuận và hạnh phúc. Bằng cách hướng nội, chúng tôi đã được đắm mình trong sự từ bi vĩ đại của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/15/394596.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/4/188587.html

Đăng ngày 01-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share