Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-08-2020]

Một quá trình tiêu nghiệp kỳ diệu

Vào một buổi chiều năm 2019 khi tôi đang ở nơi làm việc, bỗng nhiên ngực, cổ và hai cánh tay của tôi phát ngứa. Tôi phát hiện thấy có rất nhiều mụn đỏ. Một số vết sưng bắt đầu lan sang nhau và những chỗ khác cũng bắt đầu xuất hiện. Sau đó chúng lan ra hai cẳng tay và mu bàn tay của tôi. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: “Tôi là đệ tử Đại Pháp và tôi không có bất kỳ bệnh tật nào. Đây là tiêu nghiệp.” Tôi nhận ra các đồng nghiệp của mình có thể không hiểu ý nghĩa của việc tiêu nghiệp từ góc độ của một học viên là gì và nó có thể làm hỏng hình ảnh của Đại Pháp nếu họ trông thấy những gì đang xảy ra, vì vậy tôi đã xin nghỉ và về nhà.

Sau khi về đến nhà, tôi đã ngồi đả tọa trên giường và hướng nội. Vì nghiệp lực đang biểu hiện trên da của tôi và xuất hiện như một phản ứng dị ứng, nó có thể liên quan gì đến việc ăn uống không? Điều đầu tiên tôi nhận thấy là tôi rất chấp trước vào đồ ăn, chẳng hạn như uống sữa mỗi ngày. Đôi khi tôi uống ba loại nước mỗi ngày vì tôi nghĩ rằng nó có thể làm trắng da và cải thiện sức khỏe của tôi. Nhưng liệu thân thể của một người tu luyện có được cải thiện bằng cách uống sữa và ăn thức ăn của người không? Điều này rõ ràng cho thấy rằng tôi không hiểu rõ về Pháp, và chấp trước vào thức ăn. Nó cũng cho thấy chấp trước của tôi với cơ thể này.

Khi tiếp tục hướng nội, tôi cũng nhận ra tâm sắc dục. Tôi muốn trở nên hấp dẫn hơn. Khi tôi và các học viên khác cùng đi ăn, họ không bao giờ gọi những món ăn có mùi vị mạnh như tỏi sống. Tôi luôn thưởng thức tỏi sống với mì lạnh khi thời tiết nóng bức.

Sư phụ giảng:

“Rất nhiều thể sinh mệnh tu luyện xuất ra ở trên thân thể người [tu] đều thấy khó chịu cái mùi vị nặng nề ấy. Hành, gừng, tỏi đều có thể kích thích người ta phát sinh dục vọng; ăn nhiều cũng gây nghiện; do đó chúng bị coi là huân.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Nghĩ đến điều này tôi chợt cảm thấy mình không nghiêm túc trong tu luyện. Nếu một học viên không coi trọng các yêu cầu của Sư phụ, thì làm sao người đó có thể nói rằng họ là một đệ tử Đại Pháp? Dường như Sư phụ đang yêu cầu tôi loại bỏ chấp trước vào thức ăn. Sau khi nhận thức được nó, tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ chấp trước này. Ngay sau đó tôi cảm thấy tốt hơn – tôi không còn ngứa và bắt đầu thư giãn.

Khi ấy chồng tôi cũng vừa về đến nhà. Anh ấy nhìn thấy một vết sưng đỏ trên mặt tôi và hỏi: “Mặt em bị sao vậy?” Tôi mỉm cười và đáp: “Vì anh đã nhìn thấy nó, nên em sẽ nói cho anh nghe. Nếu không, em sẽ không muốn đề cập đến nó để anh không phải lo lắng.” Khi đang kể chuyện, tôi kéo tay áo lên và cho anh ấy xem. “Em bị phát ban. Anh xem này, nó xuất hiện ở cẳng tay, bắp tay, và vai của em — khắp mọi nơi.” Anh ấy vén quần áo của tôi lên thì thấy nổi rất nhiều mụn đỏ, có những chỗ to bằng lòng bàn tay.

Anh ấy hoảng hốt, mặt tái đi và nói gấp gáp: “Tệ quá! Tệ quá! Em bị bệnh ngoài da giống anh rồi! Anh đã bị mấy năm nay rồi và đến nay vẫn chưa khỏi! Chúng ta phải làm gì đây?” Anh ấy lo lắng. Vì biết tôi sẽ không đồng ý đi khám, nên anh chỉ im lặng và ngồi vặn tay. Tôi nhìn anh ấy và cố gắng an ủi: “Đừng lo lắng, em sẽ ổn thôi.”

Sáng hôm sau, ngay sau khi tôi luyện công xong, chồng tôi vào và kiểm tra cánh tay của tôi. Tôi chợt nhớ: “A, anh ấy đang tìm những vết sưng đó!” Anh ấy kiểm tra trước và sau lưng tôi một lần nữa. Thật là tuyệt vời – tất cả các vết sưng tấy đã biến mất! Cái gọi là phản ứng “dị ứng” rất nghiêm trọng vào đêm hôm trước đã thực sự biến mất. Chồng tôi đã rất sốc. Anh rời khỏi phòng mà không nói một lời nào.

Thực ra tôi biết Sư phụ đang phải chịu đựng sự ngứa ngáy và khó chịu thay cho mình. Đêm hôm trước tôi bị ngứa khắp người. Tôi thức dậy và tự nhủ: “Đệ tử Đại Pháp không bị bệnh gì cả. Ngứa ngáy chỉ là giả tướng. Bản thân tôi không bị ngứa.” Tôi chỉ đơn giản là không thừa nhận cảm giác ngứa ngáy này. Tôi cảm thấy nóng khắp người. Để ngăn chủ ý thức của mình bị lạc trong mơ và thực sự làm trầy xước bản thân, tôi đã đan các ngón tay vào nhau rồi nắm chặt nó lại và quyết định không buông nó ra suốt đêm. Tôi đã chịu đựng và không gãi. Tôi không biết nó đã kéo dài bao lâu nữa. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi chìm vào giấc ngủ. Và đảm bảo khi tôi thức dậy, thì lúc đó là thời gian luyện công.

Tình trạng nghiêm trọng như vậy đã được chữa khỏi hoàn toàn qua một đêm. Tôi đã không làm bất cứ điều gì. Tôi chỉ hướng nội và loại bỏ các chấp trước. Sư phụ đã gỡ bỏ [nghiệp lực] cho tôi!

Buông bỏ danh lợi

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi học được rằng, để tu luyện Đại Pháp, trước tiên chúng ta phải trở thành người tốt. Tôi cũng ngộ được nguyên lý “được và mất” mà Sư phụ đã dạy.

Có lần tôi nhìn thấy hơn 1.000 nhân dân tệ trên lề đường và đã trả nó lại cho chủ nhân. Tôi đã đưa cho họ một cuốn tài liệu giảng chân tướng để họ có thể tìm hiểu thêm về Đại Pháp.

Khi tôi ứng tuyển vào một vị trí cấp cao tại nơi làm việc, giám đốc văn phòng đã vừa nói thẳng vừa gợi ý tôi để hối lộ ông ta. Theo thỏa thuận vào thời điểm đó thì hai nghìn nhân dân tệ là đủ. Tôi quan sát thấy chồng tôi đã lấy tiền và bỏ nó vào một phong bì.

Nếu chúng ta gặp một khảo nghiệm phải buông bỏ danh lợi, thì liệu một người tu luyện như chúng ta có bị dụ dỗ chăng? Tôi đã do dự, nhưng là một đệ tử Đại Pháp tôi chỉ có thể hành động chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp. Mặc dù không được thăng chức (vì tôi đã không hối lộ giám đốc), nhưng tôi không để tâm vì nhớ tới những lời giảng của Sư phụ:

“..những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Bất cứ khi nào cảm thấy mình lạc lối, tôi sẽ nhẩm đoạn Pháp này.

Thực ra tôi không quan tâm đó là hàng trăm hay hàng nghìn nhân dân tệ; nó chỉ đơn giản là không quan trọng. Tiền tài đó là dùng đức để hoán đổi. Là một đệ tử Đại Pháp hiểu các Pháp lý, tôi không nguyện ý dùng vật chất đức quý báu của mình để đổi lấy những vật ngoại thân như vậy.

Người tu luyện phải chân

Trong hàng chục năm công tác tại một cơ quan công quyền, tôi thường đảm nhiệm việc bàn giao các loại tài liệu, trong đó có nhiều tài liệu mang tính chiếu lệ. Tôi biết sẽ không có ai để mắt đến chúng. Nó chỉ để hoàn thành nhiệm vụ và hạch toán bù số – không ai coi trọng việc đó. Tất cả tài liệu được nộp đều là sao chép từ Internet. Mọi người dường như vô cảm, thờ ơ trước sự gian dối và tình trạng này.

Một ngày kia khi đang học Pháp, tôi đọc được đoạn:

“Cá nhân tôi có thói quen, nếu tôi có một trượng, [thì] tôi chỉ nói một thước, mà chư vị đã cho rằng tôi thổi phồng lên quá.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bất chợt nhận ra Sư phụ đang dạy tôi phải tu chân. Tôi không những không nên nói dối, mà cũng không nên nói quá. Theo yêu cầu của Đại Pháp, tôi ngừng khoe khoang trong công việc và trở nên khiêm tốn.

Tôi cũng chú ý đến sự chân thật khi tiếp xúc với người khác. Tôi tránh nói phóng đại và biểu đạt ý của bản thân một cách chuẩn xác, và không để bị tâm hư vinh hay giữ thể diện dẫn dắt.

Việc tuân theo các yêu cầu của Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày đã giúp mỗi ngày của tôi trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/13/409387.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/21/188350.html

Đăng ngày 20-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share