Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-09-2020] Vào cuối năm 2004, tôi trở về nhà từ trại lao động cưỡng bức. Một đồng tu đã đến nhà chia sẻ cùng tôi để giúp tôi tìm ra các chấp trước liên quan đến những sự việc mà tôi đã trải qua. Tôi biết bản thân mình còn rất nhiều tâm chấp trước chưa tu bỏ. Sau khi bị bắt giữ phi pháp, tôi đã tìm thấy những chấp trước của mình như tâm muốn chứng thực bản thân, khoe khoang, v.v. tuy nhiên tôi vẫn chưa thể tìm ra được nguyên nhân gốc rễ và loại bỏ chúng hoàn toàn.
Sau khi trở về nhà, thay vì tập trung vào việc học Pháp thì tôi lại dành hết thời gian và tâm sức cho việc “chống chuyển hóa”. Lúc tôi còn ở trong trại lao động cưỡng bức, phòng 610 cấp tỉnh đã cử người đến để cố gắng “cải tạo” tôi. Khi trở về nhà, tôi nghĩ sao có thể để các học viên đi sai đường đó làm cái việc chuyển hóa được. Vì vậy, tôi đã mời một vài học viên đến chia sẻ với những học viên này và vận dụng các Pháp lý Đại Pháp để thức tỉnh họ. Với sự nỗ lực của tất cả mọi người, phần lớn các học viên đã bị “chuyển hóa” trong các trại lao động đã quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên tôi lại không chú ý nhiều đến việc tu luyện bản thân trong thời gian đó nên đã bị cuốn theo mà không hay biết. Tất cả các loại chấp trước của tôi đều nổi lên như: tâm khoe khoang, hiển thị và kết quả là tôi lại bị bắt giam một lần nữa và lần này bị kết án 5 năm tù.
Cho đến năm 2010, tôi trở về nhà. Sau đó tôi đến gặp các học viên khác nhờ họ chia sẻ giúp tôi về trạng thái tu luyện của mình. Chúng tôi đã cùng nhau thảo luận về trạng thái tu luyện trong hai ngày và đôi khi chúng tôi có những quan điểm khác nhau. Tôi nghĩ rằng trong thời gian ở tù tôi vẫn làm tốt ba việc, một số đồng tu dường như còn có chút ghen tị với tôi. Tôi nghĩ rằng trạng thái tu luyện của mình đã ổn định và phù hợp với Chính Pháp nên tôi đã nhanh chóng quay trở lại với công việc của hạng mục.
Một ngày của tôi bắt đầu lúc 6 giờ 10 phút sáng sau khi phát chính niệm và tiếp tục cho đến nửa đêm hoặc thậm chí muộn hơn. Tôi đã quá bận rộn với công việc của hạng mục nên thường xuyên không thể đảm bảo thời gian phát chính niệm, học Pháp hoặc luyện công. Trong thời gian đó, các đồng tu hầu như ngày nào cũng đến nhà tôi. Dù nhận ra bản thân đã có những sơ hở trong tu luyện nhưng tôi cảm thấy xấu hổ khi phải đưa ra để thảo luận công khai, tâm tôi chỉ thích được nghe những lời khen ngợi. Một lần nữa do có những sơ hở trong tu luyện nên tôi đã bị tà ác lợi dụng và tôi lại bị kết án thêm sáu năm tù nữa.
Vào năm 2018, tôi lại được trả tự do và trở về nhà. Lần này, rất ít học viên đến thăm tôi. Những sự việc diễn ra đã nhắc nhở tôi về việc tôi đã quá bận rộn với các hạng mục. Mọi người đề nghị tôi nên dành thời gian tập trung học Pháp và tìm ra các chấp trước của bản thân. Tôi tự hỏi tại sao họ lại nói với tôi điều này mỗi khi tôi trở về nhà? Sau một hồi suy ngẫm, tôi hiểu ra rằng đây là Sư phụ đã mượn lời của đồng tu để điểm hóa cho tôi, nhưng tôi đã bỏ lỡ các cơ hội và tự mãn về việc mình đã làm tốt như thế nào, như thế nào. Tôi thậm chí còn coi cuộc bức hại là con đường mà tôi phải đi trong quá trình tu luyện của mình.
Có một lần tôi và vợ đi đến một điểm học Pháp mới. Sau khi đọc Pháp xong, ngay khi tôi vừa bắt đầu chia sẻ trải nghiệm và thể ngộ của mình về vấn đề bệnh tật của các học viên khác thì một học viên đã ngắt lời tôi. Cô nói: “Bị bức hại không phải là con đường chúng ta nên đi, cho dù chúng ta đã làm tốt như thế nào trong quá khứ thì nó vẫn nên ở trong quá khứ. Điều quan trọng bây giờ là phải làm thật tốt trong tương lai”. Rồi cô chia sẻ cách cô phủ nhận cuộc bức hại trong trại giam và cách cô đã sử dụng chính niệm để thoát ra ngoài. Mặc dù cô không nói nhiều nhưng mỗi lời nói của cô đều làm tâm tôi chấn động. Trong nhiều năm qua, không có ai chỉ ra những vấn đề căn bản mà tôi vướng mắc. Trái lại, tôi lại luôn đi chỉ trích người khác. Tôi hiểu rằng, lần này Sư phụ đang cố gắng khai mở trí huệ cho tôi để tôi có thể thực sự tĩnh tâm và tìm ra nguyên nhân sâu xa các chấp trước căn bản của tôi là gì.
Vậy chấp trước căn bản của tôi là gì đây? Tôi bắt đầu tĩnh tâm suy xét bản thân một cách sâu sắc. Ngay sau lần ra tù này, tôi đã không làm bất cứ hạng mục gì mà buộc bản thân phải hoàn toàn tĩnh tâm và học Pháp ở nhà, hướng nội và tu luyện bản thân. Tôi đã luôn ở trong nhà, sau những cánh cửa đóng kín trong một thời gian. Tôi bắt đầu học thuộc Pháp sau khi luyện công buổi sáng và phát chính niệm. Tôi xem các video bài giảng của Sư phụ và khi cảm thấy mệt mỏi thì tôi nghe các bài chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu, đọc chín bài bình luận trong “Cửu Bình” và cuốn “Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản” cùng xem các video giảng chân tướng. Sau khi học thuộc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi bắt đầu chép lại cuốn sách. Buổi tối thì tôi tham gia học Pháp cùng gia đình và đọc các bài giảng khác của Sư phụ. Trong thời gian ghi nhớ và chép Pháp, tôi liên tục suy ngẫm về con đường tôi đã đi và tìm kiếm nguyên nhân sâu xa của các chấp trước bản thân.
Khi nhìn lại quãng thời gian tu luyện, tôi nhận thấy vào thời điểm trước khi cuộc bức hại diễn ra, tôi đã luôn dành nhiều thời gian học Pháp và luyện công. Tôi đã không có nhiều trở ngại trong tu luyện, tôi tiến bộ rõ rệt và các chấp trước dễ dàng bị loại bỏ. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu thì yêu cầu đối với chúng ta cũng cao hơn. Hơn nữa, đã có thêm sự can thiệp của cựu thế lực, sự an bài của tà ác và lời thệ ước của chúng ta đã ký kết trong tiền sử, tất cả các yếu tố này đều đóng một vai trò nào đó. Câu hỏi đặt ra là liệu chúng ta có thể phủ nhận hoàn toàn sự an bài của cựu thế lực hay không? Liệu bạn có thể bước đi chân chính, gia tăng chính niệm và bước đi tốt trên con đường mà Sư phụ an bài hay không? Tất cả đều là một khảo nghiệm nghiêm khắc đối với các đệ tử Đại Pháp, vì để can thiệp vào quá trình tu luyện của đệ tử Đại Pháp, cựu thế lực đã tìm đủ mọi cách để dùi vào sơ hở và gia tăng chấp trước của các học viên.
Sư phụ giảng:
“Nhưng hiện nay chư vị là người tu luyện, đứng trên cơ điểm nào mà nhìn nhận đối đãi Đại Pháp, đó là vấn đề gốc rễ, cũng đích thị là điều mà tôi muốn chỉ ra cho chư vị”. (Nhổ tận gốc, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Vấn đề gốc rễ là gì?
Sư phụ giảng:
“Nếu quan niệm hậu thiên này trở nên rất mạnh, thì nó sẽ quay ngược trở lại chi phối tư tưởng chân chính và hành vi của người ta, con người bấy giờ vẫn tưởng đó là suy nghĩ của chính mình kia chứ, con người hiện đại hầu như ai ai cũng thế cả”. (Tồn tại vì ai, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Khi chưa bước vào tu luyện, tôi là người rất hiếu thắng và nghĩ rằng mình thông minh và có năng lực hơn người khác. Trong mắt tôi, thật khó để tìm được ai đó xứng đáng để tôi ngưỡng mộ và tôi không thể tha thứ cho bất kỳ ai tỏ ra xuất sắc hơn mình. Nếu có người nào đó tốt hơn, tâm tôi sẽ thấy không thoải mái và rất ghen tị với họ. Trong công việc, tôi là người nhạy bén, luôn muốn đề cao danh tiếng bản thân, tôi luôn muốn thể hiện khả năng và giá trị của mình trước mặt mọi người. Trên thực tế, đây đều là những quan niệm bị biến dị do quá trình tẩy não của tà đảng trong suốt nhiều năm qua. Những bản sự và chấp trước này của tôi nếu xét với người thường thì dường như là lợi thế, nhưng đối với người tu luyện thì nó lại là chướng ngại. Bởi vì tu luyện không phải là công việc của người thường, tu luyện là phải chiểu theo Pháp mà hành xử. Đó là hướng nội, là tu chỉnh từng ý từng niệm, là đề cao tâm tính, cũng như đề cao tầng thứ để trở thành một người vị tha, luôn nghĩ cho người khác.
Tôi nhận thấy trong suốt những năm qua, tôi đã không nghiêm túc chính lại cho đúng đắn mối quan hệ của mình với Đại Pháp và Chính Pháp. Tôi phải nâng cao nhận thức của mình về mối quan hệ giữa tu luyện và làm các việc cho Đại Pháp. Tôi đã quá chấp trước vào “cái tôi”, tự tin vào sự hiểu biết của bản thân, suy nghĩ và cách làm của mình đến nỗi tôi đã bỏ qua các học viên xung quanh kể cả gia đình mình. Tôi đã rất cứng đầu và đi đến cực đoan. Tôi nhận ra các quan niệm của tôi đã được hình thành và thấm đậm thứ văn hoá của tà đảng Trung cộng, chẳng hạn như tâm tranh đấu, hiển thị, đố kỵ, lừa dối, v.v. Tất cả những điều này đều nhằm phô trương và đánh giá cái được mất của bản thân.
Sau khi tôi tìm ra nguyên nhân gốc rễ các chấp trước này, tôi tiếp tục dùng Pháp làm tiêu chuẩn trong tu luyện của mình. Bất cứ khi nào tôi có vấn đề gì, tôi đều hướng nội trước. Giờ đây, mỗi khi chia sẻ thể ngộ tu luyện với các học viên khác, tôi luôn điều chỉnh suy nghĩ của bản thân và buông bỏ tự ngã. Khi các học viên nêu câu hỏi, chúng tôi thảo luận và chia sẻ để cùng nhau tinh tấn. Vì tôi đặt việc học Pháp lên hàng đầu và không buông lơi trong tu luyện nên Đại Pháp đã liên tục ban cho tôi trí huệ. Việc làm hạng mục Đại Pháp cũng trở nên dễ dàng hơn. “Nguồn cảm hứng” xuất hiện thường xuyên nên tôi có thể làm được nhiều việc hơn với thời gian ít hơn.
Học viên Lưu đã kể về trạng thái tu luyện của học viên khác là cô Triệu bị sai lệch nên thời gian gần đây cô ấy bị liệt một bên người. Tôi định sẽ đến chia sẻ với cô Triệu với mong muốn không để một học viên Pháp Luân Đại Pháp nào bị bỏ lại trong thời kỳ Chính Pháp. Tuy nhiên, cô Lưu lại nói với tôi đừng đến thăm cô Triệu vì cô ấy sẽ nói về thể ngộ sai của mình cho bất cứ ai đến thăm cô và sẽ không để cho tôi có cơ hội nói một lời nào. Nghe vậy, tôi nói rằng mình sẽ cố gắng đến để nói chuyện với cô ấy.
Hai vợ chồng tôi và cô Lưu đã cùng nhau đến thăm cô Triệu, vì trong tâm tôi thật sự mong điều tốt đẹp đến với cô ấy chứ không đơn thuần là giảng giải cho cô ấy, hơn thua về thể ngộ, nên tôi đã chia sẻ kinh nghiệm của mình một cách bình tĩnh. Tôi đã đề cập đến việc đắc được Đại Pháp trân quý đến thế nào và khuyên cô ấy đừng bỏ cuộc. Tôi mong cô ấy sẽ không để lại hối tiếc nào cho bản thân và hãy cố gắng luyện công nhiều hơn.
Cô Triệu nói với tôi rằng cô vẫn đang đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân” và luyện công nên sức khỏe của cô đã được cải thiện hơn. Nghe vậy, tôi đã khuyến khích cô tiếp tục đọc sách và luyện công nhiều hơn nữa, cuộc nói chuyện đã diễn ra tốt đẹp. Trên đường về nhà, cô Lưu cứ thắc mắc sao hôm nay cô Triệu lại giống như một người khác vậy. Tôi nói: “Khi bạn muốn nói chuyện với ai đó, bạn phải tiếp cận với họ bằng chính niệm. Khi ý niệm của bạn là chính, hoàn toàn là vì muốn tốt cho người khác mà không hề nghĩ cho bản thân thì tất cả những nhân tố chính diện sẽ đến giúp bạn hóa giải tất cả những nhân tố phản diện. Đó là điều mà gần đây tôi đã ngộ được sâu sắc hơn”.
Trên đây chỉ là thể ngộ của tôi ở tầng thứ hiện tại.
Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/8/411428.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/14/188776.html
Đăng ngày 11-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.