Từ Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm trên mạng Internet lần thứ 7 dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2010]Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công năm 1997. Tôi làm việc ở một tòa án. Kể từ ngày đầu bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi vẫn luôn giữ Pháp trong tâm.

“Nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)

Hơn một chục năm qua, tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi là một người tu luyện dưới sự bảo hộ của Sư Phụ. Tôi làm theo lời Sư Phụ một cách vô điều kiện. Từng bước một, tôi đã đi trên con đường tu luyện cho đến ngày hôm nay. Theo như tôi thấy, tu luyện có thể dễ dàng hay khó khăn là phụ thuộc vào chính bạn. Nó cũng có thể đồng thời vừa uy nghiêm, vừa thư thái và tràn ngập niềm vui. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm thiển ngộ của tôi về tu luyện với Sư Phụ và các bạn đồng tu. Xin hãy vui lòng chỉ ra những gì chưa đúng.

1. Dứt bỏ chấp trước vào danh, lợi và tình

Đầu hè năm 1997, tôi đang vất vả nỗ lực để được chuyển đến một vùng mới để có thể sống cùng với chồng mình. Tôi có các mối quan hệ và đã nỗ lực hết sức. Khi tôi trở về nhà vào ngày 11 tháng 6 để mừng sinh nhật cha tôi và có được một bản sách Chuyển Pháp Luân, tôi đang chuẩn bị nhận được lệnh chuyển công tác. Tôi đọc sách từ đầu đến cuối từ 9 giờ sáng hôm trước đến 5 giờ sáng hôm sau. Mặc dù chưa hiểu được hoàn toàn, tôi vô cùng xúc động. Tôi cảm thấy đó là điều mà tôi vẫn hằng tìm kiếm và cuối cùng tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc đời. Tôi quyết định ngừng nhận lệnh chuyển công tác và phó mặc cho số phận. Đến tận hôm nay, chồng tôi và tôi vẫn sống ở hai thành phố khác nhau, nhưng tôi không có gì phàn nàn hay hối tiếc. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi phải tuân theo những nguyên lý tu luyện của Pháp Luân Công Chân-Thiện-Nhẫn một cách vô điều kiện. Trong quá khứ, tôi rất nóng tính và có thể giơ nắm đấm lên với chồng tôi hay thậm chí sử dụng bạo lực đối với anh. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, đến lượt chồng tôi trở thành người nóng tính, và đôi khi anh thậm chí còn đánh tôi. Ban đầu, tôi cố gắng lý sự với anh, nhưng rồi tôi nhận ra rằng mâu thuẫn là cơ hội để tôi tu luyện bản thân. Sư Phụ đã yêu cầu chúng ta không đánh trả. Do đó, tôi nhắc nhở bản thân mình về những lời của Sư Phụ khi chồng tôi nổi giận vô cớ.

Sư Phụ giảng:

“Nhẫn là chìa khoá để nâng cấp tâm tính. Chịu đựng với tức giận, oán trách hay nước mắt là cái nhẫn của người đời, vốn có nhiều chấp trước. Chịu đựng chẳng tức giận hay oán trách là cái nhẫn của kẻ tu luyện.(“ Nhẫn là gì?” Trong Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi bắt đầu hướng nội vô điều kiện để tìm chấp trước. Ban đầu, tôi chịu đựng chồng tôi với nước mắt và oán giận, nhưng cuối cùng tôi đã có thể nhẫn chịu một cách vô điều kiện. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, khi tôi đang cho con ăn thì chồng tôi bất ngờ ném cả một bát bột ngô nóng và một chảo bắp cải xào vào đầu tôi. Tôi không hề mất bình tĩnh và cũng chẳng thấy khó chịu chút nào. Tôi thay áo và gội đầu. Tôi không cảm thấy đau mặc dù cổ và vai tôi hơi bị tấy đỏ. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã chịu hầu hết phần đau cho tôi. Năm 1999, tôi đến Bắc Kinh bốn lần để thực thi quyền thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công theo hiến pháp.

Trong hai chuyến đầu, khi tôi rời đi, chồng tôi bị bất ngờ và không thể ngăn tôi. Khi tôi chuẩn bị lên đường trong chuyến thứ ba, chồng tôi phát hiện ra cố gắng của tôi và đã đánh tôi ngã xuống đất, cú đánh làm tôi nảy đom đóm. Sau đó tôi tĩnh tâm lại, từ từ ngồi xuống và quyết định ngồi dưới đất rồi lấy sách Chuyển Pháp Luân từ trong túi và bắt đầu đọc. Khi đó, chồng tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Anh kéo tôi lên và đặt tôi lên giường. Chồng tôi cũng làm trong ngành luật pháp. Anh đã bị đầu độc nghiêm trọng bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong một chục năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng giảng sự thật về Pháp Luân Công cho anh, nhưng anh luôn trở nên tức giận. Anh đánh tôi vì những việc nhỏ nhặt nhất. Một lần anh ta đã dùng lực mà quỳ lên người tôi, làm tôi gẫy hai cái xương sườn, thế nhưng tôi không hề thù hận anh. Tôi vẫn chăm sóc anh với tâm từ bi.

Một lần, tôi tình cờ để một bản Tuần báo Minh Huệ ở trên bàn, và anh trở nên khó chịu khi thấy nó. Anh nhặt nó lên và ném vào thùng rác. Khi tôi bảo anh đừng làm vậy, anh bắt đầu đánh và hét lên với tôi rằng: “Các gia đình khác thì có cuộc sống tử tế, còn cô chỉ mang tai họa đến cho tôi thôi. Cô sẽ phá hoại sự nghiệp của tôi mất thôi!” Tôi giải thích với anh: “Em đã nhận được thêm nhiều phần thưởng và huy chương kể từ khi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Em không hề phá hoại sự nghiệp của mình vì tập Pháp Luân Công? Vậy làm sao mà sự nghiệp của anh lại bị phá hoại được? Đừng nói vớ vẩn nữa. Con trai sắp về rồi. Đã đến lúc em đi nấu bữa tối cho hai bố con rồi.” Tuy nhiên, anh không thèm nghe lý do. Anh tắt tất cả đèn và dọa là sẽ không ai được ăn bữa tối nếu tôi không chịu nghe lời “người đàn ông của đời mình”. Tôi vừa cười trong bóng tối vừa nghĩ: “Tôi lo mọi việc trong nhà, vậy mà anh lại gọi mình là “chồng tôi” và nói rằng tôi phải nghe theo anh ư? Tôi chỉ nghe theo Sư Phụ thôi!” Sau đó, khi nghĩ kỹ hơn, tôi thấy rằng việc tôi cười cho thấy tôi vẫn chưa đủ từ bi với anh. Tối đó, con trai tôi trút vào tôi nỗi niềm về cha nó. Con tôi thường học Pháp cùng tôi. Tôi nói với nó: “Cha con không tập Pháp Luân Công. Không dễ gì để ông ấy thích ứng được với lối sống của chúng ta. Khi cha con luôn giám sát ở nhà, cả hai mẹ con không ai được để cái gì bất cẩn. Hơn nữa, gia đình cũng là một môi trường tu luyện. Cha con đang tạo ra cơ hội để chúng ta tu luyện tâm tính. Chúng ta phải quan tâm đến cha con hơn và phải cứu ông ấy. Chúng ta phải đưa ông ấy đến với Pháp Luân Công.” Con trai tôi chấp nhận lời tôi nói. Một lần, một đồng tu nói với tôi: “Khảo nghiệm khó nhất đối với một người tu luyện là từ bỏ chấp trước vào được mất cá nhân và vào con cái.” Khi nghe vậy, tôi không nghĩ rằng sẽ khó từ bỏ chấp trước vào con trai tôi. Tôi đã có thể để lại con trai 2 tuổi để đến Bắc Kinh không chút lưỡng lự. Tôi biết gia đình tôi sẽ chăm sóc cháu nếu tôi đi, nhưng tôi không thể sống thiếu Pháp Luân Công.

Lợi ích cá nhân là một thử thách lớn đối với tôi. Trước khi con trai tôi vào tiểu học, chị chồng tôi hứa sẽ bán một căn hộ gần trường tiểu học danh tiếng cho tôi với giá 90.000 tệ nhưng sau chị lại rút lời vì giá thị trường lên. Tôi khá là khó chịu. Em chồng tôi cũng không chịu trả tôi 50.000 tệ mà tôi cho chú ấy vay hai năm trước. Trên thực tế, chú ấy còn không chịu nhận là mình đã vay tiền. Tôi rất bức bối. Tôi nói với chồng tôi : “Mẹ anh từ trước vẫn sống với chúng ta và em chưa bao giờ kêu ca gì. Em trai và em gái của anh từ trước vẫn lợi dụng chúng ta, và mẹ anh là mẹ của cả ba người. Em nghĩ đã đến lúc các em anh phải chia sẻ trách nhiệm rồi đấy!” Chồng tôi không phản đối. Tôi cố gắng đưa mẹ đến ở với con trai và con gái bà, nhưng không ai trong số họ muốn nhận bà. Một hôm con trai tôi về nhà và thấy mẹ chồng tôi đầm đìa nước mắt. Nó nói: “Mẹ, sao mẹ lại làm bà con buồn vậy? Nếu mẹ đối xử với bà như vậy, sao mẹ lại không nghĩ con không đối xử với mẹ như vậy khi mẹ về già chứ?” Tôi đã cảm thấy buồn sẵn cho bà, nhưng giờ tôi cảm thấy còn tệ hơn. Tôi giải thích với bà vì sao tôi lại muốn để bà đến ở với những người con khác của bà. Sau đó tôi xin lỗi bà, tôi nói: “Chừng nào mà các con trai và con gái của mẹ không phản đối, thì nhà con cũng là nhà của mẹ. Bà chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhưng là một người tu luyện tôi vẫn cảm thấy bản thân mình thật kinh khủng. Tôi nghĩ“Là một người tu luyện, làm sao mình có thể bỏ cả mẹ chồng chỉ vì lợi ích cá nhân cơ chứ? Mình đã làm Sư Phụ thất vọng rồi!”. Sau vài ngày, tôi đã có thể loại trừ tất cả những suy nghĩ về lợi ích vật chất ra khỏi tâm trí.

Có một khảo nghiệm nữa mà tôi muốn được chia sẻ. Vào tháng 10 năm 2000, năm viên cảnh sát quận đến nhà tôi trong thành phố. Để mẹ anh được thả, con trai của một học viên Pháp Luân Công đã nói với cảnh sát rằng mẹ anh lấy tất cả các tài liệu Pháp Luân Công từ tôi. Cảnh sát đang chuẩn bị bắt giữ tôi bất hợp pháp. Trong tâm, tôi biết rằng đó là do chấp trước vào lợi ích vật chất của tôi. Tôi mới sửa nhà không lâu trước đó, và một đồng tu đã tìm cho tôi một nhà thầu để mua vật liệu. Nhà thầu thấy rằng tôi rất ngây thơ và đã tính phí cho tôi gấp đôi giá trị thực. Tôi rất bức bối khi biết rằng mình đã bị lợi dụng. Tôi đã nói: “Tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công thôi. Lúc nào tôi cũng bị lợi dụng khi tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi nói với cảnh sát: “ Nếu các vị không đến thì tôi đã bỏ tu luyện Pháp Luân Công rồi. Giờ đây tôi quyết tâm sẽ tu luyện đến khi đạt Viên Mãn!” Cảnh sát đã bắt tôi và giam tôi trong một trung tâm giam giữ của quận trong hơn 70 ngày. Tôi không hề tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công dù bằng lời hay văn bản, nhưng tôi cũng không ngờ rằng sau khi tôi được thả, ban tuyên giáo quận lại đưa nhà báo truyền hình địa phương đến nhà để phỏng vấn tôi. Tôi từ chối trả lời phỏng vấn và trách họ. Sau đó, cả gia đình tôi nổi giận và tất cả đều lao vào đấm đá tôi. Mẹ ruột tôi nắm tóc tôi và cố đập đầu tôi vào một tảng đá. Cha tôi hét lên: “Cả gia đình ta đều làm cách mạng! Làm sao mà con lại có thể là một người phản cách mạng cơ chứ? Ta thà bẻ gẫy chân con và giữ con ở nhà để quản thúc hơn là để con làm nhục chúng ta!” Em trai tôi chỉ vào mặt tôi và nói “Chị sẽ phá hoại gia đình chúng ta thôi!” Tôi né họ và đáp lại em tôi: “Phá hoại gia đình mình ư? Chỉ có những gia đình nào bức hại Pháp Luân Công mới bị phá hoại và sẽ phải xuống địa ngục thôi” Đột nhiên, trông em tôi thật thất thế, giống như một quả bóng bị xì hơi. Những người thân còn lại cũng im lặng. Suốt một thời gian dài, tôi cảm thấy rất tức tối thậm chí còn oán hận gia đình mình. Hầu hết các thành viên trong gia đình tôi đều là cán bộ của ĐCSTQ, nhưng dù sao họ cũng là những chúng sinh chờ để được cứu. Hơn nữa, từ trước đến giờ họ vốn là nạn nhân của chính sách tuyên truyền thù hận đối với Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Phần biết hay bản tính của họ không muốn đối xử với tôi như vậy, và tôi phải cứu họ. Tôi quyết định cho qua những gì đã qua. Giờ đây, tôi thực sự tử tế với họ. Tôi quan tâm đến đời sống và việc học hành của các cháu trai và cháu gái, mua quà cho chúng nếu tôi tìm được cái gì tốt cho chúng. Tôi cố gắng hết sức để làm theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Theo truyền thống địa phương của chúng tôi, con cái phải chăm lo cho cha mẹ. Nhà của cha mẹ tôi đã quá cũ kỹ và hư nát khó mà có thể ở lâu hơn được, nhưng hai em trai tôi đều làm ngơ. Tôi bèn đưa 100.000 tệ cho cha mẹ mua một ngôi nhà mới. Sự chân thành và hành động của tôi đã làm gia đình tôi xúc động. Họ đã chứng kiến sự tử tế của một học viên Pháp Luân Công ở tôi. Thêm vào đó, tôi thường giảng sự thật về Pháp Luân Công cho họ. Cả gia đình tôi đã thoái ĐCSTQ và hai tổ chức thiếu niên liên đới mà họ có thời là thành viên. Cha mẹ tôi cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi chân thành tạ ơn Sư Phụ và Pháp Luân Công vì đã cho tôi nhiều như vậy. Nếu không nhờ có Pháp Luân Công, tôi hẳn đã bị trói buộc vào mẫu thuẫn cá nhân, tình, tâm bất bình và lợi ích vật chất. Tôi hẳn đã trở thành một kẻ tham nhũng trong công việc và đã hủy hoại bản thân vì tạo ra quá nhiều nghiệp. Tôi không phải sống trong một ngôi đền mà tu luyện. Chừng nào chúng ta tự hành xử như một người tu luyện và giữ vững tâm tính, thì tu luyện có thể sẽ đơn giản, thoải mái và đầy niềm vui!

2. Giảng rõ sự thật để cứu thế nhân

Sau khi con trai tôi vào trường mẫu giáo, tôi bắt đầu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công và về ĐCSTQ cho các giáo viên của cháu, và đôi khi tôi mời họ đi ăn tối. Chồng của cô giáo trường phổ thông cơ sở của cháu làm việc ở một nhà tù. Qua trò chuyện tôi biết được rằng anh này có quan hệ tốt với ban lãnh đạo của một trại lao động cưỡng bức nữ ở địa phương. Tôi quyết định sẽ gây dựng quan hệ với cấp lãnh đạo ở trại cưỡng bức lao động qua anh này để giảng rõ sự thật cho họ và cải thiện môi trường cho các đồng tu bị giam giữ trong trại lao động. Một hôm, tôi gặp anh ấy ở nhà. Anh nhìn thấy cái xe đạp và trêu tôi : “ Một vị quan tòa chủ tọa mà lại không có xe bốn bánh sao?”. Tôi cười nói : “Để bảo dưỡng một cái xe thì đắt quá.” Anh ấy nói tiếp: “Sao mà chị lại không đủ tiền để sắm một cái xe cơ chứ? Quan tòa như các chị ăn hối lộ cả ngày mà.” Nụ cười trên môi tôi biến mất. Tôi giải thích một cách trang nghiêm: “Chỉ ĐCSTQ mới làm vậy. Họ ăn hối lộ, moi tiền và rút quỹ công. Tôi theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sư Phụ của Pháp Luân Công dạy chúng tôi phải suy xét cho người khác, vô ngã và vị tha. Tôi tự hào mà nói rằng tôi chưa bao giờ ăn hối lộ hay ăn cắp của người trả thuế kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.” Nhưng anh nói: “Có gì sai khi lấy tiền của người khác khi làm gì đó giúp họ đâu nhỉ.” Tôi nói: “Tôi coi việc nhận bất cứ thứ quà nào hay nhận hối lộ để làm công việc của mình là một điều sỉ nhục. ĐCSTQ đã nhồi nhét lý thuyết vô thần vào người Trung Quốc và, kết quả là người ta không còn tin vào thuyết báo ứng nữa. Con người ở Trung Quốc đã mất đi tiêu chuẩn đạo đức. Các nhân viên chính phủ thì suy đồi. Cả xã hội ngày càng trở nên sa đọa. Chỉ có Pháp Luân Công là miền đất tịnh độ. Chỉ có Pháp Luân Công mới có thể khôi phục lại đạo đức trong xã hội Trung Quốc” Lời của tôi khiến anh ấy cũng như những người có mặt ở đó nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Sau đó anh ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh cũng nói sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ lúc nào tôi cần đến. Tôi đã không ngừng giảng rõ sự thật kể từ khi ĐCSTQ bắt đầu chiến dịch tuyên truyền thù hận chống lại Pháp Luân Công và Sư Phụ năm 1999. Lúc đầu, tôi không biết giảng rõ sự thật có nghĩa là gì, tôi chỉ biết rằng tất cả những gì trong tuyên truyền của ĐCSTQ về Sư Phụ là giả, và rằng mong muốn tuân theo những nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công không có gì là sai. Tôi quyết tâm cho mọi người biết rằng tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công không là gì ngoài những lời dối trá để kích động thù hận của người dân chống lại Pháp Luân Công.

Vào tháng 10 năm 2000, tôi bị bắt vì tập Pháp Luân Công. Khi tôi bị đưa đến trại giam, tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Tôi nói với các viên chức: “Tôi không hề phạm tội gì khi theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công cả. Các anh đang bức hại người tốt. Chính các anh mới là người phạm tội“. Người lính gác rút ra một khẩu súng và chỉ vào tôi đe dọa: “Chỉ thêm một từ nữa thôi là tôi sẽ bắn bà.” Tôi bước tới và chỉ vào cổ tôi: “ Anh làm tới đi. Bắn tôi đi. Bắn ngay vào đây này!” Người lính canh sợ hãi, làm rơi súng và tái mặt. Sau khi bị đưa vào tù, tôi thường chứng kiến cảnh các tù nhân đánh nhau vì những việc nhỏ nhặt. Tôi chia sẻ với họ những gì tôi đã học từ sách của Pháp Luân Công và đọc thuộc lại những gì tôi nhớ từ sách. Tôi cũng dạy các tù nhân năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Không bao lâu sau, họ đã học được cách khoan dung và tha thứ cho nhau. Họ cũng bắt đầu trở nên hòa hợp hơn. Có một phụ nữ bị giữ 15 ngày vì đã tham gia vào một vụ đánh lộn. Vào ngày chị ra tù, chị đề nghị được ăn bữa tối cuối cùng với tất cả mọi người và đã khóc khi chị ra đi. Một viên chức đã nhận xét:“ Đây là điều kỳ lạ nhất. Tôi chưa từng thấy bất kỳ điều gì như thế này ở trung tâm giam giữ này!” Các viên chức sau đó yêu cầu gặp tôi ở văn phòng, và họ nói tôi: “Đừng chỉ dạy cho các tù nhân Pháp Luân Công. Chị phải dạy cả chúng tôi và nói với chúng tôi về Pháp Luân Công nữa.” Tôi bắt đầu nói với họ Pháp Luân Công thực ra là gì và dạy họ các bài công pháp. Chẳng bao lâu sau, họ chuyển tôi đến một phòng giam đơn rộng rãi và thoải mái hơn. Họ cũng tìm cho tôi một bản sao Chuyển Pháp Luân và để tôi học Pháp và tập các bài công pháp. Một hôm, trung tâm giam giữ mua một mẻ sữa đã quá hạn. Tôi đến gặp một nhân viên kỷ luật và nói: “Anh hãy nếm thử sữa đi. Nếu nó chưa hỏng, tôi sẽ trả tiền sữa. Nếu nó hỏng, xin hãy thay thế tất cả số sữa này bằng một mẻ sữa tươi.” Cuối cùng, tất cả mọi người đều có sữa tươi. Sau khi những lời này được truyền đi, tiếng hô “Pháp Luân Công muôn năm” vang khắp khu nam và vang dội cả khu nữ.

Sau ra khỏi trung tâm giam giữ, tôi đã làm hai việc. Thứ nhất, tôi đến gặp người sếp của mình và thoái xuất ĐCSTQ. Tôi cũng ngưng việc nộp phí thành viên cho ĐCSTQ hay tham dự bất kỳ hoạt động gì của ĐCSTQ. Thứ hai, tôi đòi lại 5.000 tệ tiền phạt họ đã thu khi họ đưa tôi vào trại giam giữ. Tôi không phạm tội gì khi bản thân có một tín ngưỡng tâm linh đối với Pháp Luân Công. Tôi đã bị bắt giữ phi pháp vì có tín ngưỡng riêng. Sao tôi lại phải nộp phạt chứ. Tôi tự nhủ với bản thân rằng phải đòi tiền lại nếu không nó sẽ đem đến nghiệp ác cho những ai lấy tiền. Tôi đến phòng công an quận, ban chính trị và pháp lý quận và hội đồng nhân dân quận, phòng chính trị quận và tất cả các phòng ban chính trị và pháp lý liên quan đến việc bức hại Pháp Luân Công. Mỗi lần, tôi lại yêu cầu gặp vị lãnh đạo và tôi giảng sự thật về Pháp Luân Công cho họ. Cuối cùng, tôi đưa ra cho họ một tối hậu thư: “Tôi sẽ chỉ tới thêm một lần nữa để đòi lại 5.000 tệ thôi. Nếu trong hai tuần mà tôi không được trả lại, tôi sẽ lại tới Bắc Kinh để kháng cáo. Hơn nữa, tôi sẽ đệ đơn kiện tất cả các vị đấy!” Trong vòng 10 ngày, tôi đã nhận lại đủ 5.000 tệ. Trong suốt quá trình này, tôi đã giúp nhiều cán bộ của ĐCSTQ hiểu sự thật về Pháp Luân Công.

Kể từ khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào 22 tháng 7 năm 1999, tôi đã giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công ở bất cứ nơi nào tôi tới. Một hôm, tôi gọi đến cho giám đốc phòng 610 để giảng rõ sự thật. Ông ấy đe dọa tôi: “ Lúc nào bà cũng bảo với mọi người là Pháp Luân Công là tốt còn ĐCSTQ là xấu. Sao tôi lại không bảo sếp của bà gửi bà vào trại tẩy não của tỉnh để bà được tẩy não nhỉ?” Tôi hỏi ông: “Ông có biết trong đầu tôi có gì không?”. Ông ấy không trả lời còn tôi nói:“Trong đầu tôi chứa đầy Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu ông tẩy não tôi, thì còn gì nữa chứ?” Tiếp đó tôi giảng sự thật về Pháp Luân Công và giải thích nguyên lý quả báo cho ông. Chúng tôi đã trở thành bạn thân, và ông đã rời Phòng 610. Giờ ông là sếp của tôi. Một vài ngày trước, vì một vụ xử, ông cùng tôi tới một ngôi làng. Chúng tôi phải tới chỗ bí thư Đảng ủy của làng để nhờ giúp đỡ. Trước khi ra về, tôi đã đưa tài liệu giảng sự thật cho vị bí thư, và giờ ông ấy đã thoái ĐCSTQ.

Tất cả mọi người xung quanh đều biết rằng tôi tập Pháp Luân Công. Thực ra, tôi giảng sự thật về Pháp Luân Công một cách công khai. Tất cả các đồng nghiệp của tôi đều đã thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một hôm, trợ lý của trưởng thẩm phán đến văn phòng tôi, và một đồng nghiệp của tôi đã hỏi đùa anh ấy: “Sếp, chúng tôi đã thoái qua vị chủ tọa này rồi đấy. Anh thoái chưa vậy?”. Anh ấy bối rối hỏi: “Thoái gì cơ?” Tôi mỉm cười trả lời: “Sao chúng ta không làm xong công việc của anh trước nhỉ? Tôi sẽ giải thích cho anh sau.” Sau đó tôi tìm được cơ hội để giảng sự thật cho anh, và anh đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Đã hơn một chục năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Tôi đã và đang tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công ở nơi công tác và kết quả là đã nhận được rất nhiều phần thưởng danh dự. Tôi đã nhận nhiều vụ khó, nhưng không ai kháng cáo trong những vụ mà tôi làm chủ tọa. Trên thực tế, nhiều vụ đã kết thúc bằng việc hòa giải ngay tại phiên tòa. Trong tất cả các vụ tôi làm chủ tọa, tôi đều nói với bên đơn và bên bị rằng tôi tập Pháp Luân Công và tuân theo nguyên lý tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công, và rằng tôi đưa ra phán xét dựa vào thực tế và tôi bảo họ đừng tìm những cách mờ ám để gây ảnh hưởng đến phán xét của tôi. Tôi bảo đảm với họ rằng trước tòa, tất cả đều bình đẳng, và tôi yêu cầu cho tôi biết sự thật. Tiếp đó, tôi giải thích cho họ Pháp Luân Công là gì, ĐCSTQ thực chất là như thế nào, và nguyên lý quả báo là gì. Thường thì kết quả là vụ kiện tụng được giải quyết một cách hòa hợp. Có một vụ tai nạn giao thông, mà bên nguyên bị một chiếc ô tô đâm phải. Bà này bị gãy xương đùi nghiêm trọng, nhưng bên bị lại không chịu trả chi phí y tế. Một hôm, tôi nghe thấy người phụ nữ này khóc tại phòng xử và bảo bà vào gặp tôi ở văn phòng. Sau đó, tôi hiểu được rằng bà cảm thấy bà không có chút cơ hội nào để thắng kiện bởi vì bà không có khả năng hối lộ tôi, nên bà quyết định khóc ở phòng xử để gây chú ý với mọi người. Tôi giải thích cho bà các nguyên tắc của tôi và lợi ích của việc tập luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng đưa cho bà tài liệu sự thật về Pháp Luân Công. Sau đó, bà ấy quyết định rút lại đơn kiện và bắt đầu tập Pháp Luân Công cùng với con trai bà.

Có một vụ kiện phát sinh từ một vụ tranh chấp về hợp đồng mà một thanh niên trẻ ở độ tuổi 30 kiện Phòng lương thực quận vì đã không trả 260.000 tệ tiền phí hợp đồng. Tôi giải thích cho bên nguyên về Pháp Luân Công và đưa cho anh một số tài liệu giảng rõ sự thật. Một tuần sau, anh nói với tôi rằng anh đã rút đơn kiện, và tôi rất ngạc nhiên. Anh nói:“Tôi đã nhẩm thầm trong tâm câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” hàng ngày. Tôi đã có một tuần thuận lợi và kiếm được nhiều tiền. Tôi hẳn đã dễ dàng kiếm được 260.000 tệ trong suốt thời gian đeo đuổi theo vụ kiện, nên tôi quyết định rút đơn kiện.

Có nhiều câu chuyện tương tự như vậy, nhưng cũng đã có một vài ngoại lệ. Một hôm, một người đàn ông từ quê tôi đã gọi điện và xin gặp tôi. Khi chúng tôi gặp nhau, ông ấy đưa tôi đến một tiệm ăn gần đấy. Hóa ra ông ấy đã bị hỏng mất mắt trái khi một chai bia phát nổ và ông đã quyết định kiện nhà sản xuất bia và bảo tôi hãy “lo vụ kiện của ông ấy.” Tôi giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho ông và gợi ý ông nên bắt đầu tập Pháp Luân Công. Sau bữa tối, mặc dù tôi đòi trả tiền nhưng ông ấy vẫn thanh toán. Nhà sản xuất bia bồi thường cho ông ấy 10.000 tệ, nhưng ông ấy cho rằng chưa đủ và đòi có một nhà chuyên môn về pháp lý. Sau này, nhà chuyên môn về pháp lý ra quyết định là vụ tai nạn xảy ra là do sử dụng không đúng cách, nên tôi phải ra phán quyết chống lại ông ấy. Một hôm, ông ấy đột ngột xông vào phòng xử án và bắt đầu thóa mạ tôi trước mặt 17 người. Ông nói rằng tôi đã nói với ông về Pháp Luân Công, bảo ông tập Pháp Luân Công và bắt ông trả tiền cho bữa tối. Tôi vẫn giữ bình tĩnh và nói:“Ông có thể lăng mạ tôi nhưng đừng nói không tốt về Pháp Luân Công. Ông đã mất một mắt trái rồi. Xin hãy giữ lấy con mắt còn lại [để không bị nghiệp báo]”. Khi tôi đưa ông ra ngoài và quay trở lại phòng xử, tôi kể với tất cả mọi người về trường hợp của ông ấy. Tất cả đều ra dấu ủng hộ tôi và có người còn nhận xét: “Giờ thì tôi biết rằng những ai tập Pháp Luân Công đều ngay chính!”

Có một vụ khác đã kéo dài cả hơn chục năm trước khi đưa lên cấp của tôi. Bên nguyên là một trưởng thôn và bên bị là 17 hộ nông dân. Chủ tịch xã đòi các nông dân trả thêm phí hợp đồng thuê đất nhưng các nông dân không chịu. Bên nguyên không hài lòng với phán quyết của tòa án sơ cấp và trung thẩm. Tôi thấy mừng khi sếp giao vụ này cho mình vì tôi có cơ hội giảng sự thật cho nhiều người, trong đó có cả những người của ủy ban xã. Tôi xuống làng với một chiếc xe cảnh sát mang theo một tập tài liệu giảng rõ sự thật. Khi vào làng, tôi đặt nhiều tài liệu ở những nút giao thông chính. Sau đó, tôi đến ủy ban xã. Có 4 cán bộ xã ở trong trụ sở ủy ban đang chuẩn bị đi ăn trưa, và họ mời tôi cùng đi. Trong bữa ăn, họ bắt đầu nói về vụ việc và nguyền rủa ĐCSTQ. Tôi nhân cơ hội mà nói với họ về thực chất của ĐCSTQ và sự thật về Pháp Luân Công. Họ đều chăm chú lắng nghe, nhưng bà chủ tịch hội phụ nữ, người đang nấu ăn ở bên ngoài yêu cầu tất cả rời đi. Bà ấy nói với họ: “Chắc chắn bà ta không phải từ tòa án đâu. Đừng nghe bà ta.” Tôi không đáp lời và tiếp tục dùng bữa. Phải mất một lúc lâu họ mới quay lại bàn ăn. Tôi đoán là hẳn họ đã đi kiểm tra nhân thân của tôi và nói đùa với họ: “Chắc chắn các vị không phải là cán bộ tốt mà dân làng có thể tin cậy được bởi vì các vị không chịu nghe bất kỳ điều gì về Chân-Thiện-Nhẫn cả.” Họ trả lời: “Không phải vậy đâu” Sau khi tôi quay lại làm việc, sếp của tôi xác nhận rằng ủy ban xã đã gọi điện để xác nhận nhân thân của tôi. Tôi đã triệu tập cả 17 hộ nông dân đến tòa án và nói với họ về Pháp Luân Công, sau đó tôi triệu tập ủy ban xã đến tòa án và nói với họ rằng: “ Nông dân là một giai cấp bị thiệt thòi trong xã hội Trung Quốc. Ủy ban xã sẽ không thu được nhiều tiền từ họ đâu. Đừng tranh chấp vài đồng bạc với thường dân Xin hãy chấp nhận mức phí ban đầu.” Sau đó, tôi giải thích với họ rằng ĐCSTQ sẽ gặp quả báo và việc cắt đứt liên hệ với ĐCSTQ là một việc quan trọng. Năm cán bộ xã quyết định thoái xuất ngay khỏi ĐCSTQ và rút đơn kiện.

Các học viên Pháp Luân Công ở huyện tôi đã rất tinh tấn tu luyện và giảng sự thật về Pháp Luân Công. Chúng tôi đã phối hợp tốt với nhau bằng cách phân chia công việc trong nhóm. Chúng tôi đã tới nhiều làng và giảng sự thật trực tiếp cho mọi người.

Vào tháng 10 năm 2009, tôi cùng bốn học viên Pháp Luân Công đến một điểm du lịch trên núi để giảng sự thật. Nhà của dân làng rải rác khắp núi, khiến chúng tôi khó đến được với họ. Năm người chúng tôi chia làm 3 nhóm, và tôi tự phân công mình đến những nhà ở trên đỉnh núi. Khi tôi đang giảng sự thật, một học viên ở chân núi gọi cho tôi và nói rằng một học viên đã bị bắt. Tôi bảo họ hãy mặc tôi mà rời đi còn tôi sẽ lo phần còn lại. Tôi phát tài liệu nhanh hết mức có thể và xuống núi. Tôi thấy một xe cảnh sát đang đuổi theo tôi, nhưng địa hình này khó lái xe ô tô. Viên cảnh sát ra khỏi xe và chạy bộ đuổi theo tôi. Anh ta hét lên: “Bà chạy đi đâu? Tài liệu của bà đâu?” Tôi quay lại và nói: “Tôi phát hết tài liệu rồi. Nếu anh muốn một bản, tôi có thể tìm cho anh một bản đấy.” Anh ta không nói được lời nào. Tôi bảo anh này: “Tôi là người của tòa án huyện. Hãy cùng đến đồn cảnh sát đi. Hãy mở cửa xe giúp tôi với nào, tôi phải làm ấm người lên thôi.”

Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, tôi nhìn thấy học viên bị bắt, nhưng tôi không nói với cảnh sát là tôi biết chị. Tôi giảng sự thật với các viên chức cảnh sát và yêu cầu họ thả chị ra nhưng không có tác dụng. Khi xe buýt đến, tôi lên xe buýt và giảng sự thật cho các hành khách. Khoảng tám người đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ngay khi quay trở lại, tôi bảo một học viên lái xe đưa tôi đến nhà trưởng phòng công an. Trên đường đi, chúng tôi gặp một vài can nhiễu vì trời gió và tối. Khi đến nhà của trưởng phòng công an, vợ của ông này không ngớt phàn nàn, nhưng tôi bất động tâm. Viên trưởng phòng công an bảo chúng tôi rằng học viên đó đã bị gửi đến trại giam của một huyện lân cận. Ngày hôm sau chúng tôi đến trại giam, và họ bảo chúng tôi rằng chị đã bị kết án 15 tháng tù trong trại lao động cưỡng bức nữ của thành phố. Tối hôm đó, tôi đến nhà viên phó phòng công an. Tôi chỉ ra rằng không có luật pháp nào ở Trung Quốc ủng hộ những gì họ đã làm và tôi giảng sự thật về Pháp Luân Công cho ông. Người phó phòng đã thoái xuất ĐCSTQ. Sau đó tôi cảm thấy rất tội lỗi và cảm thấy rằng lẽ ra tôi nên ở lại cùng với học viên bị bắt và đối mặt với khảo nghiệm cùng với chị.

Suốt 11 năm qua, việc giảng rõ sự thật đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Một hôm, tôi đang lái xe vào thành phố ngay sau cơn mưa rào thì một chiếc xe tải chợt chạy ngang qua tôi và chắn đường. Tôi không biết điều gì đang diễn ra. Một thanh niên ra khỏi xe tải và vẩy chiếc áo sơ mi ướt của anh rồi hét lên giận dữ: “ Chị mù à? Đi đường mà không nhìn à? Tôi đang rửa xe thì chị làm bắn tung lên người tôi.” Tôi xin lỗi anh và chân thành nói: “Tôi không cố ý. Tôi đền anh thế nào đây? Anh có cần tiền hay đồ mới không?” Lúc đó, trông anh bối rối, rồi tôi giảng sự thật cho anh và thuyết phục anh thoái xuất ĐCSTQ. Anh hỏi xin số điện thoại của tôi khi chúng tôi chia tay. Khi tôi gần vào thành phố, anh gọi cho tôi và nói: “Vậy, đây thực sự là số điện thoại của chị. Tôi đã nghĩ chị đưa cho tôi số giả.” Tôi trả lời: “ Tôi theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sao tôi lại nói dối anh chứ?” Anh hào hứng nói: “Dù chị có thích hay không. Tôi sẽ làm bạn của chị. Tôi sẽ ghé thăm chị khi tôi ở thành phố.”

Pháp Luân Công đã đem lại cho tôi quá nhiều.

ĐCSTQ đã và đang hủy hoại thanh danh, nguồn thu nhập và thậm chí cả cuộc sống của các học viên Pháp Luân Công, nhưng hai án tù chỉ củng cố thêm niềm tin của tôi vào Pháp Luân Công. Tôi có Pháp trong tâm vào mọi lúc. Tôi không bị mất việc làm, kể từ khi tập Pháp Luân Công, tôi còn nhận được thêm nhiều bằng danh dự và ghi nhận. Một lần tôi đến một làng và cần phải rửa tay sau khi rửa xe xong. Tôi ghé vào nhà một người dân địa phương và xin ít nước sạch. Ông ấy đã mang cho tôi cả một xô nước sạch, một cái khăn tay mới và một bánh xà phòng mới. Tôi rất cảm kích và hỏi ông: “Sao ông lại tốt với tôi như vậy? Chúng ta thậm chí còn không biết nhau mà.” Ông cười lớn và nói: “Nhưng tôi biết chị. Chị là Bao Thanh Thiên ở huyện chúng ta mà.” [ Chú thích: Bao Thanh Thiên là vị quan tòa nổi tiếng, tận tụy và công tâm nhất trong lịch sử Trung Hoa.] Tôi biết đó là biệt danh mà các đồng nghiệp và mọi người trong vùng đặt cho tôi, nhưng nếu không có Pháp Luân Công, tôi đã không có được cái tên đó.

“Sinh vô sở cầu Tử bất tích lưu Đãng tận vọng niệm Phật bất nan tu.(“ Vô tồn” trong Hồng Ngâm)

Sư Phụ đã lao tâm kiệt lực để cứu độ chúng sinh trong vũ trụ. Là một học viên Pháp Luân Công trong thời Chính Pháp, còn điều gì mà tôi không thể buông bỏ được đây? Xin đa tạ Sư Phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/18/明慧網法會–法院庭長修煉法輪功的故事-232645.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/6/121811.html

Đăng ngày: 22-01-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát với nguyên bản

Share