Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi hạnh phúc vì đã tìm thấy một môn tu luyện mà các Pháp lý được giải thích rõ ràng bằng ngôn ngữ dễ hiểu. Tôi cũng rất thích những động tác đẹp mắt của các bài công pháp. Vào thời gian đầu của cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi liên tục bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) can nhiễu. Tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp , thời điểm đó, tôi cho rằng thật không hợp lý khi người tốt lại bị bức hại và bị bỏ tù. Nếu tôi khuất phục trước áp lực, thì sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực đối với những ai muốn học Pháp Luân Đại Pháp, mà tôi không muốn đi con đường như vậy. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ của mình, Ngài Lý Hồng Chí, đã trợ giúp tôi vượt qua vô vàn gian khó.

Tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm của mình qua nhiều năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bước vào tu luyện

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên chồng tôi và tôi đọc các bài giảng của Sư phụ Lý. Lúc đó hai vợ chồng chúng tôi đọc tới khuya mới đi ngủ. Khi vừa nằm xuống, đột nhiên, cả hai chúng tôi đều nghe thấy một tiếng động ầm vang và nhìn thấy các luồng ánh sáng. Chúng tôi hiểu rằng mình đã quá may mắn vì đã tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp và rằng đó là một cơ duyên tốt đẹp không thể để lỡ! Như được ghi lại trong Tây Du Ký: “Nhân thân nan đắc, trung thổ nan sinh, chính Pháp nan ngộ.” Kể từ ngày đó, chúng tôi đã tinh tấn bước vào con đường tu luyện mà không chùn bước.

Chúng tôi đọc các bài giảng và ước chế bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp và làm theo những gì Sư phụ đã dạy:

“Sự sự đối chiếu

Tố đáo thị tu”

Tạm dịch:

“Mỗi mỗi đối chiếu

Làm thế là tu” (Thực tu, Hồng Ngâm)

Chúng tôi đã giải quyết ổn thỏa tất cả các mâu thuẫn và những oán trách đối với bạn bè, thân quyến và hàng xóm. Mọi người đã thấy được Đại Pháp tốt như thế nào, nên nhiều người đã gia nhập tu luyện. Nhà tôi dần dần trở thành một điểm luyện công. Hầu hết mọi người dậy ăn sáng từ sớm, ổn định gia đình, rồi đi luyện công. Sân luyện công đầy ắp người tu luyện. Khi nhạc luyện công nổi lên, mọi người thuộc mọi lứa tuổi bắt đầu luyện công. Đó là khoảng thời gian rất trang nghiêm. Không bao giờ cần đến hiệu lệnh.

Thời gian trôi qua, chúng tôi nhận thấy sức khỏe và các tiêu chuẩn đạo đức của mình đã cải thiện rất lớn. Về phần mình, tôi có vấn đề về dạ dày kinh niên khó chữa và đã dùng rất nhiều thuốc. Tôi đã thử tất cả các phương pháp chữa trị và dùng bất cứ thứ gì được quảng cáo. Tôi kiêng món này món kia và rất gày gò. Tôi đã không thể làm bất kỳ công việc tay chân nào. Chỉ thời gian ngắn sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vết loét dạ dày, chứng trào ngược acid, trướng dạ dày, và các vấn đề dạ dày khác mà tôi mắc phải đã biến đâu mất và chưa bao giờ tái phát. Căn bệnh viêm xoang thường khiến mũi tôi tắc nghẽn, hoa mắt chóng mặt và sợ hãi. Lại còn chứng táo bón thường xuyên nữa. Nhưng tất cả chúng đều đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng tôi mua các sách Đại Pháp được xuất bản chính thống, chú trọng đến hành xử, cố gắng luôn nghĩ cho người khác, và không chạy theo lợi ích cá nhân. Chúng tôi trở nên khoáng đạt và vui vẻ, cuộc sống của chúng tôi giản đơn và hạnh phúc.

Con gái tôi học đại học ở một vùng quê. Hàng năm, chính phủ trợ cấp cho sinh viên nghèo của trường đó một khoản sinh hoạt phí. Năm ấy, đến lượt con gái tôi. Khoản trợ cấp trị giá khoảng 3.000 đô la, là một khoản lớn đối với một gia đình ở nông thôn và đủ cho nhu cầu của một sinh viên trong một học kỳ. Con gái đã điện thoại và kể với tôi rằng có một bạn cùng lớp nhà nghèo đã khóc vì không được nhận khoản trợ cấp này. Còn con gái tôi, đã được cấp mấy lần rồi. Cho nên tôi đã đề xuất cháu dành khoản trợ cấp ấy cho người bạn đó. Cháu vui vẻ đồng ý và đã đưa khoản tiền đó cho cô bạn kia. Tôi rất mừng vì cháu đã quyết định đúng, còn gia đình chúng tôi đã vô cùng cảm kích đối với những gì Sư phụ Lý đã dạy để chúng ta trở thành người tốt. Con gái tôi sau này ra trường đã tiến nhập vào tầng lớp tinh anh trong xã hội.

Trong khổ nạn luôn tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp

Tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ đã phát động một chiến dịch xấu xa để phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Các học viên đã bị bắt giữ một các phi pháp khắp mọi nơi. Các viên chức Phòng 610 thường xuyên đến nhà và can nhiễu gia đình tôi. Họ muốn chúng tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và phản bội các đồng tu. Nhưng chúng tôi đã từ chối hợp tác. Sau đó những người trong khu chúng tôi không còn bị can nhiễu nữa.

Thời gian đó chúng tôi luôn đối xử với những người đó một cách hợp lý và có lý trí. Tôi thường đọc Pháp và nhìn thẳng vào mắt họ mà phát chính niệm. Họ chưa bao giờ thốt ra một lời nào bất kính đối với Sư phụ hay Đại Pháp. Nhà tôi trở lại bình yên.

Năm ngoái ĐCSTQ lại thực hiện chiến dịch “gõ cửa”. Họ đến khu vực chúng tôi để gặp tôi. Nhưng các cán bộ thôn mà đã biết chân tướng về cuộc bức hại đã mật báo cho chúng tôi và đưa những người đó đến một gia đình khác không tu luyện Đại Pháp, cho nên chúng tôi đã có thể trốn thoát. Gia đình bị họ đến hỏi đã tức giận và dọa sẽ kiện họ.

Giảng chân tướng cứu người

Đại Pháp đã bị phỉ báng và nhiều học viên đã bị bắt, bị tù, và bị tra tấn. Hậu quả là, một số lượng lớn người thường đã bị lừa dối và hình thành nên các quan niệm sai lầm. Tôi đã bắt đầu giảng chân tướng cho những người quen biết để họ hiểu rằng việc ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Đại Pháp là sai trái. Tôi còn soạn những lá thư và chép lại rồi đem phân phát. Các học viên mang những tài liệu mà tôi làm phát cho người quen của họ.

Không may, lượng tài liệu tôi làm ra rất hạn chế. Chúng tôi không có đủ. Tôi nghĩ đến việc thiết lập một điểm giảng chân tướng ở nhà, nhưng tình trạng tài chính của tôi không cho phép. Sư phụ đã nhìn thấy ý định của tôi, nên Ngài đã an bài một học viên mà tôi chưa từng gặp chu cấp cho tôi những gì cần thiết. Một học viên khác thì cho tôi một máy phô tô đen-trắng. Vì các tài liệu mà tôi làm có màu và không thể copy được, tôi phải tô lại từng chữ bằng mực đen, rồi sử dụng nó làm bản chính để phô tô ra một lượng lớn. Đôi khi tôi cũng có thể làm nhiều hơn cho các học viên nào đang cần.

Tôi mừng rỡ khi Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản được công bố. Các chủ đề trong cuốn sách này được giải thích chi tiết và có thể dẫn dắt con người làm thế nào để quay lại với văn hóa truyền thống. Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể phát sách này, nhưng tôi lại không biết tìm đâu một học viên để lấy thêm các bản sao. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi có thể dỡ quyển sách mà tôi có ra, phô-tô từng trang, xếp các trang đó lại, đục lỗ, rồi dùng một dây kim loại mảnh để đóng thành sách. Hàng ngày sau giờ làm việc, chồng tôi và tôi cùng bận rộn với việc làm sách. Đêm nào chúng tôi cũng làm việc này đến quá nửa đêm và có thể làm được 5 đến 6 bản. Sáng hôm sau chúng tôi phân phát chúng chỉ trong nháy mắt!

Một ngày tôi mang những cuốn sách này đến một tòa nhà nơi các giáo viên sinh sống. Lúc đó là năm học mới nên nhiều người ra vào. Bên mỗi cánh cửa tôi đặt một cuốn. Tôi nhìn thấy một giáo viên cầm lấy cuốn sách, lật qua nó, rồi nhìn quanh xem có ai nhận được một bản như vậy nữa không. Rồi cô ấy mang cuốn sách vào trong. Nhìn thấy cô ấy đã hào hứng ra sao khi nhận được Cửu Bình, tôi có thêm tín tâm mỗi khi làm các tài liệu giảng chân tướng.

Sư phụ đã gửi một học viên đến hỗ trợ tôi

Không lâu sau đó Sư phụ lại gửi một học viên khác mà tôi không quen biết đến giúp chúng tôi. Từ đó, tôi đã phối hợp với một học viên quan tâm đến việc giảng chân tướng. Trước tiên tôi đề nghị một học viên giúp tôi chăm sóc bọn trẻ nhà tôi. Rồi tôi kiếm công việc làm người trông trẻ trong vùng lân cận nơi mà có điểm giảng chân tướng. Tôi đã học làm thế nào để thiết lập và vận hành một điểm giảng chân tướng trong khi trông trẻ. Sau khi làm xong các tài liệu, tôi buộc chúng lại để mang đến cho các đồng tu ở nhiều nơi. Chẳng bao lâu tôi đã thông thạo tất cả các kỹ năng cần thiết và đã có thể làm được các tài liệu có màu đẹp đẽ. Rồi tôi quyết định bỏ công việc này và trở về nhà để vận hành điểm giảng chân tướng của riêng mình.

Khi tôi rời đi, gia đình mà tôi trông trẻ đã cố thuyết phục tôi ở lại vì họ rất thích sự độc lập và trách nhiệm của tôi. Tôi đã lau dọn nhà sạch sẽ, làm đồ ăn mà bọn trẻ thích, hỗ trợ kèm cặp bọn trẻ sau giờ lên lớp, và mua đồ khi hết mà không cần chủ nhà phải dặn. Chúng tôi đã rất hòa thuận. Tôi cũng đã giúp gia đình đó và người thân của họ thoái ĐCSTQ, một số họ thậm chí đã đọc Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi đã trở thành những người bạn thân thiết.

Các học viên tại điểm làm tài liệu của chúng tôi rất phối hợp với nhau và làm ra nhiều kiểu tài liệu. Mặc dù một số học viên đã bị can nhiễu và bị bắt, sau khi được thả, họ đều có thể vượt qua rất nhiều khó khăn để quay trở lại làm nhiệm vụ cứu người. Đến nay điểm sản xuất tài liệu này đã hoạt động được hơn mười năm rồi.

Trong những năm qua tôi đã cố gắng duy trì sự cân bằng và không để bị ảnh hưởng mỗi khi có học viên nào đó bị can nhiễu. Khi họ không thể sẵn sàng giúp chúng tôi, chúng tôi phải chấm dứt việc tích trữ quá nhiều tài liệu vì họ không thể mang chúng đi phát. Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình đã quá chấp trước vào “làm công việc Đại Pháp”. Tôi phát chính niệm để thanh trừ các chấp trước của mình cũng như các thực thể tà ác đang can nhiễu chỉnh thể các học viên. Đúng như lời Sư phụ dạy:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi mà chúng ta làm mọi việc chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, Sư phụ sẽ giúp đỡ chúng ta trong mọi việc.

Kể từ đó mỗi khi bắt tay vào làm tài liệu, tôi tự nhắc nhở mình không được có bất kỳ niệm đầu tiêu cực nào. Tài liệu mà chúng tôi làm là nguồn rất tốt để giúp mọi người hiểu ra chân tướng. Ngay khi đọc các tài liệu này, họ sẽ biến đổi. Ngày nay, người ta bận rộn và không có nhiều người cẩn thận lắng nghe những gì bạn nói với họ. Nhưng, họ có thể mang các tài liệu đó về nhà rồi đọc chúng lúc rảnh rỗi. Đôi khi chúng tôi còn gặp những người nói rằng họ đã đọc đi đọc lại các tài liệu đó. Số khác thì nói họ đã để mất một số tài liệu được phát và đề nghị liệu chúng tôi có thể cho họ tài liệu mà họ làm mất đó không.

Tôi nhận thấy rằng ở một vài khu vực học viên hiếm khi phát tài liệu. Có một khu mà ở đó các học viên mỗi tuần chỉ làm một kiện. Một số chỉ gọi điện mà không giảng chân tướng trực diện vì làm thế thì an toàn hơn. Tôi cho rằng kiểu tâm thái đó là không đúng. Các học viên đó cần hướng nội để tìm xem liệu có phải vì họ có quan niệm nào đó, chấp trước vào nỗi sợ hãi, hay có lẽ họ không sẵn sàng chịu đựng gian khổ hay không. Chúng đều là những thứ chúng ta cần phải tống khứ.

Các học viên ở khu vực chúng tôi rất hợp tác. Hàng ngày chúng tôi ra ngoài đến các nơi khác nhau để đem thông tin đến cho mọi người.

Một lần các học viên đi qua một cánh cửa lớn, bước qua mới biết đây là một trạm tái chế phế liệu. Họ đã giảng chân tướng cho người quản lý, là người đã mời họ vào. Họ nhìn thấy một bản cửu bình ở trên bàn. Người quản lý nói: “Quyển này tôi lấy từ thùng tái chế. Đó là một cuốn sách hay! Tôi đã giữ lại và dự định đưa ai đó đọc nữa.”

Lần khác, một học viên đang đi trên đường thì cô ấy gặp 2 người đang làm việc. Cô ấy đưa cho một người trong số họ cuốn tạp chí giảng chân tướng. Anh ta bỏ công cụ lao động xuống và bắt đầu lật các trang sách. Khi người học viên bắt đầu giảng chân tướng cho người đàn ông còn lại, anh ta hỏi: “Cô không sợ tôi sẽ báo cảnh sát sao?”

Cô ấy nói: “Nếu sợ, tôi đã không ra ngoài làm việc này. Tôi đang làm việc này vì lợi ích của anh.” Đột nhiên, người đó trở nên căng thẳng và nói. “Một xe cảnh sát đang đi đến đây đấy.” Anh ta bước lên và đứng cạnh người bạn của mình nên cảnh sát không thể nhìn thấy anh kia. Anh ta không muốn họ nhìn thấy bạn mình đang đọc tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Chiếc xe vọt đi. Học viên đó đã giúp hai người đàn ông này thoái ĐCSTQ. Hồi tưởng về ngày hôm đó, người học viên đó nói rằng cô ấy tin rằng người đàn ông mà đã che người bạn của mình khỏi cảnh sát chắc chắn sẽ được tưởng thưởng vì hành động tốt đẹp của mình!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/16/-387411.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/8/188151.html

Đăng ngày 18-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share