Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-11-2020] Tôi là một giáo viên cấp ba và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 2006. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hằng ngày và khi giáo dục học sinh.

Tôi cảm thấy rằng trách nhiệm của tôi không chỉ là dạy kiến thức trong cuộc sống hằng ngày mà còn phải cứu các em. Tôi giảng chân tướng cho học sinh và khuyên các em thoái khỏi các tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thường dạy hai lớp mỗi năm, và mỗi lớp có khoảng 40-70 học sinh.

Tôi thường giảng chân tướng vào những lớp tự học buổi tối, khi các em học sinh khá thoải mái.

Loại bỏ can nhiễu

Sau khi tôi giảng chân tướng cho học sinh ở hai lớp và khuyên các em thoái khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ, một số phụ huynh đã gọi cho hiệu trưởng. Vị hiệu trưởng đã nói với chồng tôi, vốn không tu luyện và cùng dạy ở trường tôi, gây sức ép buộc tôi phải ngừng giảng chân tướng.

Khi vợ chồng tôi ngồi trên xe đi làm vào buổi sáng hôm sau, anh ấy đã mắng tôi. Anh ấy bảo tôi dừng việc nói với học sinh về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi từ chối. Anh ấy tức giận hét lên: “Cô không thấy xấu hổ khi Phòng Giáo dục và tất cả các giáo viên của thành phố này biết rằng cô tu luyện Pháp Luân Công à?”

Tôi mỉm cười và nói: “Tu luyện Đại Pháp là điều vinh dự không gì sánh nổi trong vũ trụ này. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Em muốn họ đều biết em là học viên, họ sẽ ngưỡng mộ em.” Anh ấy im lặng.

Không lâu sau, camera giám sát được đặt ở trong các lớp học. Camera hướng trực tiếp lên bục giảng. Tôi biết rằng những nhân tố tiêu cực ở không gian khác đang cố gắng dọa tôi và ngăn tôi nói với học sinh về cuộc bức hại Đại Pháp và cách thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi phát chính niệm hướng về phía camera khiến tà ác không thể dùng chúng để can nhiễu tôi.

Như thường lệ, tôi lại tiếp tục giảng chân tướng cho học sinh vào buổi tự học buổi tối, tôi vẫn để cửa lớp học mở, đường đường chính chính giảng chân tướng trước máy quay giám sát. Tôi vẫn duy trì việc phát chính niệm. Những học sinh biết được chân tướng đều thoái xuất khỏi Đoàn thanh niên.

Một ngày nọ, khi tôi bước vào phòng giáo viên, một đồng nghiệp nói: “Học kỳ sắp kết thúc, một số giáo viên nói rằng chị sẽ lại chia sẻ với các em học sinh về Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi chỉ cười.

Tôi nghĩ trong tâm: “Người phụ trách và đồng nghiệp của tôi đều đã chấp nhận chân tướng mà tôi đã chia sẻ. Tôi mong rằng họ lắng nghe khi tôi nói với họ về Đại Pháp để họ có thể được cứu.” Cuối cùng, hầu hết họ đều lắng nghe tôi nói và một số đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi tiếp tục giảng chân tướng cho học sinh. Tôi hiểu rằng mọi việc sẽ ổn miễn là tôi không sợ hãi.

Tôi nói với học sinh của mình: “Các em có muốn nghe cô kể các câu chuyện của Đại Pháp không, ai muốn nghe hãy giơ tay lên.” Hầu hết các em đều giơ tay, chỉ trừ một em học sinh. Hầu hết đều đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn thanh niên.

Mẹ của em học sinh không giơ tay đã liên hệ với chủ nhiệm khoa của tôi. Cô ấy giận dữ và nói rằng tôi đã nói về Đại Pháp và khuyên con trai của cô ấy nên thoái Đoàn. Sau khi vị chủ nhiệm báo cáo tình hình của tôi với hiệu trưởng nhà trường, ông ấy đã quyết định sa thải tôi.

Tôi tự nhủ rằng tôi là một học viên và tôi không thể theo sự an bài của cực thế lực. Tôi nói với học sinh của mình rằng: “Cô không làm điều gì sai cả. Cô chỉ mong muốn điều tốt đẹp nhất cho các em và cô chỉ nói sự thật. Cô không trách mẹ của bạn học sinh kia, cô ấy không hiểu đúng về Đại Pháp. Không may là cô phải nghỉ việc. Các em hãy nhớ những chữ cô dạy các em, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, các em sẽ được bình an.”

Nhiều học sinh lau nước mắt. Vị chủ nhiệm cũng khóc.

Tôi nói với các em rằng: “Các em có thể nói với bố mẹ về chuyện này. Nếu họ muốn, họ có thể gọi điện tới trường và kiến nghị với hiệu trưởng cho cô ở lại.” Một vài học sinh đã mắng em học sinh nọ, và mẹ của cậu ấy không còn gây chuyện nữa.

Tôi nói với hiệu trưởng: “Tôi chỉ nói với các em về tình hình thực tế ở Trung Quốc. Chẳng phải ông sẽ khó tìm được người dạy thay tôi hay sao? Tôi không gây ra tội gì cả. Mong ông hãy để tôi tiếp tục được dạy học.” Vị hiệu trưởng đồng ý để tôi ở lại và tiếp tục dạy học.

Chính niệm chiếm thế thượng phong

Sau khi tôi giảng chân tướng cho học sinh vào một buổi tối nọ, một học sinh nói rằng em ấy sẽ báo cáo với công an. Tôi có chút oán hận trong tâm. Học sinh đó đã kể với mẹ của em ấy. Mẹ của em ấy đã gọi cho hiệu trưởng và dọa sẽ báo lên Sở Giáo dục nếu vị hiệu trưởng không có phản ứng gì.

Một lần nữa, vị hiệu trưởng lại yêu cầu tôi ngừng dạy học và nói với trưởng phòng hậu cần để chuyển tôi sang làm ở một văn phòng nhỏ nằm ở một tòa nhà khác. Ông ấy cũng yêu cầu tôi không được liên lạc với các giáo viên khác.

Ủy ban giáo dục của thị trấn và vị hiệu trưởng đã mời tôi đến nói chuyện vào thứ hai tuần sau đó. Tôi không hề sợ hãi. Tôi thầm nói với Sư phụ Lý, nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp rằng: “Thưa Sư phụ, con chỉ đi theo an bài của Ngài, xin Ngài hãy giúp con!” Tôi phát chính niệm để diệt trừ can nhiễu từ các không gian khác.

Khi tôi bước vào phòng họp, tôi mỉm cười và chào họ. Tôi tự nhủ rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vị chủ tịch ủy ban nói rằng theo chỉ đạo nội bộ từ lãnh đạo của vị ấy, không được phép tập Pháp Luân Đại Pháp ở nhà hay bên ngoài.

Tôi đứng dậy và nói: “Hiến pháp Trung Quốc đảm bảo người dân có quyền tự do tín ngưỡng. Cuộc bức hại này là sai trái!” Ông ấy dường như không lắng nghe lời của tôi và tiếp tục nói. Tôi liền phát chính niệm.

Để ngăn ông ấy không phạm sai lầm, tôi nói lớn: “Xin ông dừng lại. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Những ai bảo vệ các học viên sẽ nhận được phúc báo. Tôi hy vọng ông có thể nhận được phúc báo và có một tương lai tốt đẹp. Xin hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân -Thiện – Nhẫn hảo.”

Vị giám đốc và nhân viên của ông ấy đứng dậy và rời đi. Vị hiệu trưởng nói với tôi: “Chị đừng đi vội. Người phụ trách các vấn đề trường học sẽ nói chuyện với chị.” Tôi nghĩ: “Thưa Sư phụ, con chỉ nghe theo Ngài. Xin hãy giúp con.” Tôi đi theo nhân viên của ủy ban ra khỏi phòng họp.

Vị hiệu trưởng đi đến phòng của tôi. Tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy đã hiểu Pháp Luân Đại Pháp là tốt và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. “Bây giờ họ đã đi rồi,” ông ấy nói một cách ôn tồn: “Tôi muốn nói chuyện với chị. Chị cần bảo vệ bản thân. Ủy ban Giáo dục và nhà trường đang cố gắng hết sức để bảo vệ chị, nhưng chị không được tiếp tục dạy học nữa. Đây là lệnh của cấp trên.”

Tôi xin phép ông ấy được ngồi xuống. Tôi giải thích cho ông ấy nghe chi tiết về cuộc bức hại và khuyên ông ấy không nên tham gia vào việc này.

“Ông đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ,” tôi nói. “Vì ông đã thoái khỏi nó nên ông sẽ không phải chịu trách nhiệm về những tội ác mà nó gây ra trong tương lai.” Ông ấy nói: “Tốt, cảm ơn chị.” Kể từ đó trở đi, ông ấy đều ra sức bảo vệ tôi, và tôi tiếp tục giảng chân tướng cho mỗi lớp học mà tôi dạy.

Giảng chân tướng cho đồng nghiệp

Tôi có gần 100 đồng nghiệp, và tôi đã giảng chân tướng cho hầu hết các đồng nghiệp đó. Với một số người, tôi không nói chuyện trực tiếp mà gọi điện thoại hoặc nhắn tin. Tôi cũng nhờ các đồng tu hải ngoại gọi điện thoại giảng chân tướng cho họ.

Ban đầu, tôi lưỡng lự nói chuyện với họ về cuộc bức hại. Sau đó, tôi ngộ ra rằng đó trách nhiệm của tôi là cứu đồng nghiệp của mình – tôi không có lý do gì để không làm điều này. Đa số họ đều tử tế và tôn trọng tôi vì tôi tu luyện Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Tôi bảo chư vị, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sau khi đọc lời giảng của Sư phụ, tôi biết rằng những sinh mệnh đáng quý này trong lịch sử đều đã từng là người thân của Sư phụ. Tôi trân quý hết thảy. Tôi biết rằng mình cần giảng chân tướng và cứu họ.

Một vài năm trước, tôi nói với đồng nghiệp những thông tin cơ bản về Đại Pháp và cuộc bức hại. Do tôi không có cơ hội để gặp từng người, nên tôi đã cố gắng nói với họ trong các bữa ăn, sau khi quay về chỗ làm việc hoặc buổi chiều trước khi về nhà.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy một vị chủ nhiệm chơi bóng rổ. Tôi đã giảng chân tướng cho học sinh của ông ấy rất nhiều lần, ông ấy đều ủng hộ. Tôi nói với ông ấy: “Xin hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’ Đã bao giờ ông nghĩ đến việc thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ chưa? ĐCSTQ đã sát hại nhiều người. Khi ông gia nhập ĐCSTQ này, ông đã giơ cánh tay lên và thề sẽ hi sinh trọn đời vì nó.”

“Ai hi sinh cuộc đời cho nó? Tôi sẽ không làm như vậy. Tôi muốn sống một cuộc sống tốt đẹp,” ông ấy nói.

“Tốt rồi. Vậy thì ông hãy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và hủy bỏ lời thề của mình để có thể được bình an. Ông đồng ý chứ?” Ông ấy đồng ý ngay lập tức.

Một cán bộ quản lý hành chính cấp trung ở trường tôi bị cảm lạnh. Khi nhìn thấy tôi, ông ấy nói: “Tôi cảm thấy như sắp chết!” Tôi nói: “Hãy nhớ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Ông sẽ sớm hồi phục.” Ông ấy đã niệm những chữ này và đã hồi phục. Ông ấy mừng rỡ đến gặp tôi và thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và nhận một ổ USB với những thông tin về Pháp Luân Đại Pháp.

Một giáo viên nghệ thuật không muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi không từ bỏ trường hợp này và tiếp tục giảng chân tướng cho anh ấy. Anh ấy không thay đổi quan điểm của mình. Trong đợt dịch virus Trung Cộng, trường tôi yêu cầu anh ấy làm cán bộ phòng chống dịch.

Nhìn anh ấy mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, tôi cảm thấy rất thương anh ấy và mong anh ấy được an toàn. Sau khi phát chính niệm, tôi lại giảng chân tướng cho anh ấy một lần nữa. Anh ấy sợ bị nhiễm virus và động lòng trước sự chân thành và tử tế của tôi. Cuối cùng anh ấy cũng đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Một ngày nọ, trong suốt giờ nghỉ ăn trưa, tôi giảng chân tướng cho một giáo viên tạm thời. Tôi nói với anh ấy rằng trong sách giáo khoa có chứa những nội dung lăng mạ Đại Pháp. Có một giáo viên dạy môn chính trị đã trực tiếp đọc nội dung đó, cũng có nghĩa là tham gia vào việc bức hại, việc này rất nguy hiểm. Tôi nói với anh ấy rằng rất nhiều giáo viên dạy chính trị đã gặp phải ác báo.

Khi tôi quay lại văn phòng buổi chiều hôm đó, người giáo viên tạm thời ấy đã nói: “Hiệu trưởng muốn gặp chị.“ Ngay khi tôi bước vào phòng hiệu trưởng, ông ấy nói: “Một giáo viên dạy môn chính trị đã đến văn phòng tôi và phàn nàn: ‘Nếu ông không hành động, tất cả các giáo viên chính trị sẽ viết đơn về vấn đề này gửi lên Sở Giáo dục’.“

Vị hiệu trưởng hỏi tôi rằng tôi đã nói gì khiến người giáo viên ấy tức giận đến thế. Tôi hướng nội về những thiếu sót của bản thân và nhận ra rằng tôi đã nói một số từ ngữ không phù hợp. Cựu thế lực đã dùi vào sơ hở này. Tôi phát chính niệm và không còn chút oán hận nào đối với những giáo viên chính trị ấy.

Khi tôi để ý thấy người giáo viên tạm thời đó chỉ có một mình ở trong văn phòng một buổi chiều nọ, tôi bèn đưa anh ấy một món quà lưu niệm với thông tin về Đại Pháp và tóm tắt về chân tướng. Anh ấy mỉm cười và nói: “Tốt, cảm ơn chị.”

Một ngày nọ, chánh văn phòng nói rằng chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tối. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt cho tôi để giảng chân tướng, vì thế tôi đã tham gia. Khi tôi bước vào nhà hàng, tôi nhìn thấy hơn mười cán bộ quản lý cấp trung có mặt ở đó. Tôi duy trì việc phát chính niệm.

Cuối bữa, tôi đứng dậy và chào mọi người. Tôi nói: “Tôi rất vui khi có mặt ở bữa tiệc hôm nay. Mọi người đều là những người thiện lương, luôn đối xử tốt với tôi. Mọi người đã bảo vệ tôi. Tôi chúc mọi người có được sự bình an. Xin mọi người hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân, Thiện, Nhẫn hảo, như vậy sẽ được bình an và được Đại Pháp bảo hộ.”

Một vị hiệu phó ngay lập tức đứng dậy và nâng ly. Tất cả mọi người đều làm theo.

Thông thường các giáo viên mỗi năm dạy một lớp. Khi vị hiệu trưởng không thể bố trí được giáo viên giảng dạy thì ông ấy lại đề nghị tôi dạy hai lớp. Tôi không phàn nàn và tôi không ngại vất vả. Tôi có thể cứu được thêm nhiều chúng sinh hơn nhờ vào việc dạy nhiều học sinh hơn. Tôi nói với ông ấy: “Tôi là người tu luyện Đại Pháp và tôi có được sức khỏe tốt. Sư phụ của chúng tôi dạy rằng chúng tôi cần phải hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao.“ Vị hiệu trưởng cười rất vui vẻ.

“Chị ấy dạy hai lớp mỗi năm,” vị hiệu trưởng khen ngợi tôi trong suốt buổi họp của nhân viên nhà trường. “Chị ấy là một người chăm chỉ và có tâm. Tôi hi vọng mọi người đều có thể học tập chị ấy.” Sau đó, khi tôi giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của tôi, họ đều đón nhận một cách dễ dàng.

Phủ nhận bức hại

Vì địa vị và lợi ích cá nhân nên vị hiệu trưởng không dám nói với bất kỳ ai rằng Đại Pháp là tốt mặc dù ông ấy đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Tôi quyết định cho ông ấy xem tài liệu nói rằng việc xuất bản các cuốn sách của Đại Pháp là hợp pháp và giảng chân tướng sâu sơn. Một ngày nọ, một giáo viên nói với vị hiệu trưởng rằng người ấy muốn gặp tôi ở phòng hiệu trưởng. Tôi biết đây là cơ hội của tôi. Tôi cầu xin Sư phụ: “Xin Ngài giúp con.”

Tôi mang bản sao của văn bản số 50 của Cục Xuất bản và Báo chí của Hội đồng Nhà nước cho phép việc xuất bản các cuốn sách của Pháp Luân Công. Tôi cũng mang theo một tờ mẫu biểu mà tôi thường sử dụng và đi đến văn phòng của vị hiệu trưởng. Trong tâm tôi nghĩ rằng tôi chuẩn bị đi giảng chân tướng chứ không phải đến đó để nghe mọi người nói.

Ngay sau khi bước vào phòng, tôi thấy họ đã bày binh bố trận từ trước. Có một chiếc ghế sofa còn trống – họ mời tôi ngồi vào chiếc ghế đó. Tôi từ chối và chỉ ngồi vào một chiếc ghế ở bên cạnh.

“Chị cần chụp ảnh,” vị hiệu trưởng nói. “Chúng tôi sẽ gửi ảnh của chị tới Phòng Thể thao và Giáo dục để chứng minh rằng chúng tôi đã nói chuyện với chị.”

“Tôi sẽ không chụp hình,” tôi phản ứng ngay lập tức. “Xin đừng chụp hình. Đừng nghe theo lời người xấu. Đừng tham gia vào cuộc bức hại.“

Tôi lấy tay che chiếc điện thoại mà người giáo viên định dùng để chụp tôi. Tôi nói: “Đừng làm vậy, đây là hành động sai trái chống lại người tu luyện Đại Pháp.” Anh ấy dừng lại.

Tôi nói: “Tất cả mọi người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là hợp pháp. Tôi có mang theo văn bản chính thức để cho mọi người xem.” Khi vị hiệu trưởng nói rằng ông ấy sẽ không đọc tài liệu đó, tôi nói rằng tôi sẽ đọc cho họ nghe.

“Tôi sẽ gọi cảnh sát đưa chị đi,” vị hiệu trưởng gào lên và với tay lấy điện thoại của ông ấy. Một vị hiệu phó đứng dậy bảo vệ tôi và lạnh lùng bảo tôi ngồi xuống. Sư phụ dạy chúng ta rằng:

“Tu luyện pháp môn này của chúng tôi, chỉ cần chư vị giữ vững tâm tính, nhất chính áp bách tà, thì chư vị không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Chư vị nếu chẳng giữ vững tâm tính, chư vị truy cầu điều này, truy cầu điều khác, chắc chắn sẽ chiêu mời rắc rối”.(Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi kiên định và không tranh cãi với họ. Tôi hiểu khó khăn và áp lực mà vị hiệu trưởng phải đối mặt. Để cho ông ấy một đường lui, tôi bình tĩnh đưa ông ấy tờ mẫu biểu và nói: “Tôi đến đây để nộp tờ mẫu biểu cho ông.”

Khi ấy, ông ấy dừng gọi cho cảnh sát. Tôi mỉm cười và bầu không khí dễ chịu hơn. Sau đó tôi nói lớn rằng: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp.”

Không ai nói một lời nào. Họ im lặng nghe tôi nói. “Chúng tôi đang bảo vệ chị,” vị hiệu phó nói. “Phòng cảnh sát gọi cho tôi vài lần và nói rằng chị đã nói về Đại Pháp ở nơi công cộng. Tôi đã ngăn họ làm hại chị.”

Tôi nói: “Tôi biết rằng tất cả mọi người đều bảo vệ tôi, mọi người đều là những người tốt. Cảm ơn mọi người! Nhưng mọi người đã muốn chụp hình tôi ngay sau khi tôi đến.” Vị hiệu trưởng cười và nói rằng: “Tôi muốn nói với chị rằng chị sẽ chuyển sang làm việc tại một văn phòng nhỏ.”

Tôi nói: “Tu luyện Đại Pháp và chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một người tốt chẳng có gì là sai. Tôi từng mắc một số bệnh rất nặng và đã được phục hồi sau khi bắt đầu tu luyện. Một trăm triệu người Trung Quốc đã tu luyện trước khi cuộc đàn áp bắt đầu. Hiện nay Pháp Luân Công đã được phổ truyền ở hơn 100 quốc gia trên thế giới.”

“Tôi sẽ chuyển đến văn phòng nhỏ,” tôi nói. Vị hiệu trưởng cười và nói: “Được rồi.” Một vị hiệu phó cười lớn. Vị hiệu trưởng cũng cười lớn và nói: “Đây chỉ là thủ tục thôi. Chị không phải ký vào bất kỳ văn bản nào. Bây giờ chị có thể đi.”

Tôi bước ra và nói: “Cảm ơn hiệu trưởng. Cảm ơn tất cả mọi người, các ông đều là những người tốt. Xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’ Xin chúc mọi người một tương lai hạnh phúc và bình an.”

Duy trì tinh tấn

Năm nay đại dịch ập đến. Trong những ngày phong tỏa căng thẳng nhất, cảnh sát tuần tra dùng còi inh ỏi và loa phóng thanh để lệnh cho mọi người ở nhà. Tôi không động tâm. Khi tôi nhận được email thông báo về điều này, tôi đã xóa chúng ngay lập tức. Tôi không sợ. Sự phong tỏa đó chỉ dành cho người thường, không phải cho các học viên Đại Pháp.

Khi các học viên trong khu vực của tôi đến nhà của các học viên khác để làm việc, chỉ cần họ phát chính niệm, bảo vệ ở cổng khu phố sẽ mở cửa cho họ để họ lái xe qua.

Tôi và các đồng tu đã động viên nhau vượt qua nỗi sợ hãi và khó khăn. Chúng tôi tiếp tục ra ngoài và tham gia học Pháp nhóm. Chúng tôi có thể phân phát tài liệu thông tin và giảng chân tướng mà không hề gặp chút cản trở nào. Một số đồng tu chúng tôi đã phối hợp tốt.

Việc ra vào các khu dân cư rất bất tiện, vì vậy chúng tôi đã động viên và thống nhất phân phát tài liệu giảng chân tướng trong khu dân cư của mình. Chúng tôi cũng phát chính niệm về phía các camera giám sát khi chúng tôi ra ngoài dán các biểu ngữ giảng chân tướng để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Bữa ăn của tôi được giảm thiểu nhất có thể. Tôi sẽ cảm thấy tệ nếu tôi dành thời gian cho việc ăn uống. Chồng tôi thích ăn sủi cảo nên tôi chỉ làm sủi cảo cho anh ấy. Khi anh ấy thấy tôi cố gắng tiết kiệm thời gian, anh ấy đã không yêu cầu tôi làm sủi cảo trong một thời gian dài.

Tôi động viên anh ăn ở một cửa hàng bán sủi cảo ngon và mua một ít cho mẹ anh ấy. Điều này không chỉ cân bằng cuộc sống gia đình tôi mà còn tiết kiệm thời gian cho việc tu luyện. Đôi khi tôi chuẩn bị bữa tối và để chồng tôi ăn trước. Tôi tới khu phố của chúng tôi để phân phát tài liệu hoặc thẻ thông tin về cách vượt qua sự kiểm duyệt Internet của ĐCSTQ. Sau đó tôi về nhà và ăn tối.

Sư phụ đã phải phó xuất cự đại để kéo dài thời gian cứu người cho chúng ta. Hàng triệu người vẫn chưa được cứu. Tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước cần phải loại bỏ.

Tôi sẽ ghi nhớ sứ mệnh và trách nhiệm của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp, tu luyện bản thân thật tốt, không phụ Sư ân, làm những việc cần làm và trở về ngôi nhà thực sự của mình cùng với Sư phụ.

(Bài được chọn đăng trong Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội dành cho các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục lần thứ 17 do Ban biên tập Minh Huệ tổ chức)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/14/明慧法会-讲清真相-历届学生得福音-414808.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/15/188265.html

Đăng ngày 17-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share