Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 11-11-2020] Kỳ Kỳ là một cô gái 23 tuổi, cơ duyên của cô ấy với tôi bắt đầu từ “bàn ăn nhỏ” của nhà tôi.

Gia đình tôi kinh doanh một “bàn ăn nhỏ”, là nơi cung cấp bữa ăn và chỗ ở cho trẻ nhỏ. Mọi người trong gia đình tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rằng những đứa trẻ đến nhà tôi đều có duyên, đều là tới để đắc Pháp, học Pháp. Do đó, chúng tôi có trách nhiệm cho bọn trẻ đọc sách Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm và những bài giảng khác của Sư phụ.

Năm nay, kể từ khi virus Trung Cộng bùng phát, nhà trẻ và “bàn ăn nhỏ” của những người khác đều phải đóng cửa từ Tết Nguyên đán đến hết tháng 8 này. Do thiệt hại về tài chính, một số nhà trẻ và “bàn ăn nhỏ” đã không thể tồn tại và phải đóng cửa. Tuy nhiên, “bàn ăn nhỏ” của chúng tôi không những không bị ảnh hưởng bởi đại dịch mà giờ đây số lượng trẻ em ở chỗ chúng tôi còn nhiều hơn trước. Lúc bận rộn nhất, chúng tôi có 16 đứa trẻ, và 9 cháu ở lại qua đêm. Tôi biết rằng chính là Sư phụ đã đưa những đứa trẻ này đến với chúng tôi.

Trong thời gian dịch bệnh, những đứa trẻ không thể ra ngoài chơi, chúng tôi đã tận dụng thời gian để học Pháp nhiều hơn, bất kể đó là con của học viên hay con của người thường. Mỗi sáng thức dậy, chúng tôi học thuộc và nhẩm Hồng Ngâm. Sau bữa sáng, chúng tôi học các bài giảng mới của Sư phụ, sau đó là các khóa học trực tuyến của chúng ở trường. Vào buổi chiều, chúng làm bài tập ở trường. Buổi tối, chúng tôi cùng nhau đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau 9 giờ 20 tối, chúng tôi bắt đầu luyện công và sau đó đi ngủ. Những đứa trẻ này không cảm thấy buồn ngủ ngay cả khi chúng ngủ ít hơn những đứa trẻ khác, thay vào đó, chúng rất năng động.

Hai tuần 1 lần, chúng tôi lại có một buổi chia sẻ nhóm. Những đứa trẻ đều đã học cách hướng nội tìm những thiếu sót để hoàn thiện bản thân. Chúng nhận ra được tâm hoan hỷ, tâm tranh đấu, tâm hiển thị, tâm oán hận, v.v. Chỉ sau một tháng ở với chúng tôi, có một cháu vốn không phải là con của học viên, đã khóc trong buổi chia sẻ. Cháu nói rằng mình đã sai khi thường xuyên bắt nạt các bạn cùng lớp, bởi vì khi làm như vậy cháu đã cấp đức cho các bạn khác. Cháu nói rằng giờ cháu đã hiểu đức quý giá như thế nào.

Có một cậu bé khác tên là Hải Nhất, 14 tuổi. Cha mẹ cháu đều không tu luyện Đại Pháp. Trước khi học với chúng tôi, cháu bị nghiện điện thoại di động và các trò chơi điện tử. Kết quả là điểm số của cháu ở trường tụt dốc. Sau khi đến nhà tôi, thông qua việc học Pháp và luyện công chỉ hơn 20 ngày, cháu đã có thể bình tĩnh và tập trung khi làm bài tập. Cháu cũng đã ngừng chơi điện thoại di động.

Bây giờ tôi muốn chia sẻ câu chuyện của Kỳ Kỳ.

Sự xuất hiện của Kỳ Kỳ

Vào tháng 9 năm 2019, một người bạn học cũ lâu ngày không liên lạc đã gọi điện thoại cho tôi. Cô ấy vừa khóc vừa nói rằng con gái cô bị bệnh rất nặng và không thể chữa khỏi. Bạn học của tôi có ý định tự tử, cô ấy rất quẫn trí. Cô ấy đã nhờ tôi giúp. Khi đó con gái của cô, Kỳ Kỳ, đã 22 tuổi.

“Bàn ăn nhỏ” của chúng tôi thường chỉ nhận những đứa trẻ nhỏ. Nhưng tôi nghĩ: Sư phụ đã đưa cô bé đến. Vì vậy tôi nói: “Hãy đưa con gái của chị đến đây, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi.” Bạn học của tôi vội hỏi: “Tương lai tươi sáng nào?” Tôi nói: “Bạn cứ tới rồi sẽ hiểu.” Vào tối ngày 30 tháng 9 năm 2019, cô cùng con gái đã đi hơn 600 dặm đến nhà tôi.

Kỳ Kỳ chỉ cao 1m54, nhưng cô ấy nặng hơn 100 kg. Vì quá béo phì nên cô bé trông không giống thanh niên mà giống như người ở độ tuổi trung niên. Khi chúng tôi ăn tối, người mẹ 83 tuổi của tôi hỏi: “Trong hai người ai là mẹ?” Câu hỏi của bà khiến bạn học của tôi xấu hổ. Sau đó, cô ấy kể cho chúng tôi về câu chuyện của Kỳ Kỳ.

Câu chuyện của Kỳ Kỳ

Khi Kỳ Kỳ lên hai tuổi, cháu bắt đầu đi học nhà trẻ. Một ngày nọ ở nhà trẻ, một chiếc bàn rơi xuống đập vào đầu cháu. Về những sự việc chính xác đã xảy ra trước và sau đó, vì giáo viên không tiết lộ chi tiết, nên cha mẹ cô ấy cũng không biết.

Khi Kỳ Kỳ lên bảy tuổi, cháu vẫn không biết đếm. Sau đó, cha mẹ đã gửi cháu tới một giáo viên tư nhân, người này thường đánh đập và chửi bới trẻ em. Trải nghiệm này đã khiến Kỳ Kỳ kinh sợ. Khi Kỳ Kỳ lên tiểu học, cháu bị tụt lại so với các bạn cùng lớp.

Khi Kỳ Kỳ học đến trung học cơ sở, cha mẹ cháu nhận thấy cháu thường xuyên ho có đờm. Cháu cũng hay nóng giận và bị căng thẳng, lo lắng. Cha mẹ đã đưa cháu đi khám tại các bệnh viện lớn trong khu vực và cuối cùng cháu bị chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, rối loạn Tic, hội chứng Tourette, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn tâm thần và rối loạn cảm xúc ngôn ngữ hai chiều. Tất cả các loại thuốc mà bác sĩ kê cho Kỳ Kỳ đều có hoóc-môn. Khi mới dùng những loại thuốc đó, cháu sẽ khá hơn một chút, nhưng chỉ trong vài ngày, vấn đề lại tái phát. Vì vậy, các bác sĩ đã tăng liều lượng thuốc. Sau một thời gian, khi thuốc không còn tác dụng, các bác sĩ lại tăng liều lượng. Trong nhiều năm, hai mẹ con thường xuyên đi lại giữa các bệnh viện như cơm bữa. Cuối cùng khi thấy tình hình của Kỳ Kỳ không khá hơn, họ quyết định đến Bắc Kinh để điều trị.

Hiện tại cân nặng của cô bé đã tăng lên đến hơn 100kg. Trong một bữa, cô bé có thể ăn hơn một cân rưỡi thịt bò, thêm một đĩa xúc xích nướng lớn và một chai nước ngọt lớn. Ngoài việc ăn ngấu nghiến, Kỳ Kỳ thường xuyên mất bình tĩnh và đánh chửi người khác – bất kể đó là ai. Bác sĩ ở Bắc Kinh cũng chẩn đoán cô bé mắc chứng “hưng cảm” và “rối loạn lo âu”. Trong thời gian nhập viện, cô bé thường phát bệnh điên, đến mức các y tá phải trói cô vào giường trước khi tiêm và uống thuốc. Sau một thời gian, khi bố mẹ cô bé tới thăm, họ nhận ra rằng cô đã bình tĩnh hơn trước, nhưng ánh mắt trống rỗng và bị mất trí nhớ.

Sau đó cha mẹ cô đã đưa cô đến gặp một bác sĩ chuyên khoa ở một bệnh viện nổi tiếng tại Thượng Hải. Bác sĩ nói rằng cô bị rối loạn tâm thần nặng. Ông đề nghị phẫu thuật cắt bỏ dây thần kinh ở cả hai bên não của cô. Sau ca phẫu thuật, trí nhớ của Kỳ Kỳ đã hoàn toàn biến mất. Tất cả những gì cô bé nhớ là ăn cho đến khi quá no không ăn nổi nữa. Cân nặng của cô tiếp tục tăng. Cô ấy càng trở nên thất thường và hay lo lắng hơn trước. Cô bé cũng xuất hiện các vấn đề về tim.

Mẹ của Kỳ Kỳ đã khóc: “Giờ toàn bộ cơ thể của cháu không hoạt động bình thường nữa. Cháu đã chịu khổ quá nhiều!”

Tôi hỏi cô ấy: Phẫu thuật không có tác dụng gì, còn uống thuốc trong 5 năm… có hiệu quả gì không? Cô ấy trả lời: “Không, nó không có tác dụng, nhưng chúng tôi còn biết làm thế nào? Cháu ngày nào cũng phát điên, ném đồ đạc lung tung, đánh đập và chửi bới người khác. Nếu cháu tiếp tục như vậy, cháu sẽ không sống được bao lâu nữa. Chồng tôi và tôi có một đống thuốc ngủ… chúng tôi đã định tự tử cùng nhau, cả ba chúng tôi. Nhưng chúng tôi không đủ can đảm để làm vậy. Mỗi khi nói về cháu, chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi. Chúng tôi thực sự không sống nổi, nhưng chúng tôi cũng không thể chết.”

Thu nhận Kỳ Kỳ

Mẹ cô vẫn tiếp tục, cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài hơn năm tiếng đồng hồ. Trong suốt quá trình này, Kỳ Kỳ đi đi lại lại không ngừng. Cô bé đi vào các phòng khác nhau, sục sạo khắp nơi để tìm đồ ăn. Cô bé không bao giờ ngừng ăn. Cô bé cũng đến hỏi tôi: “Dì ơi, khi nào dì làm thịt nướng cho cháu? Khi nào dì sẽ mua quả lựu cho cháu? Khi nào dì đưa cháu đi spa trị liệu?” Cả buổi tối, cô ấy liên tục hỏi tôi những câu hỏi tương tự hơn 50 lần.

Mẹ của cô bé nói: “Chỉ số IQ của con bé còn không bằng một đứa trẻ hai tuổi. Trong tâm trí nó chỉ có thức ăn và chơi. Đã 22 tuổi nhưng con bé không thể làm gì. Khi nó đánh răng hoặc rửa mặt, chị sẽ thấy kem đánh răng và nước rơi vãi khắp nơi – trên người nó, trên sàn nhà. Nó làm gì thì tôi cũng phải dọn dẹp đống bừa bộn sau đó.” Cô ấy thở dài: “Không biết bao giờ việc này mới kết thúc?”

Tôi nghĩ rằng chỉ có Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, mới có thể cứu Kỳ Kỳ. Vì vậy, tôi nói với mẹ cô bé: “Cả chị và chồng đều là bác sĩ. Chị cũng đã đến rất nhiều bệnh viện lớn để điều trị. Nhưng cô bé không những không được chữa lành mà thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Chỉ có một lối thoát cho cô bé.” Sau đó tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp là môn pháp tu luyện thượng thừa của Phật gia, dạy mọi người tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đã nói với mẹ cô bé rằng Đại Pháp đã hồng truyền khắp thế giới và nói về nhiều lợi ích tuyệt vời mà các học viên đã nhận được. Tôi nói thêm thông tin về vụ tự thiêu được dàn dựng, mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bịa đặt vào năm 2001 để gây thù hận từ phía công chúng đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói về những thay đổi tuyệt vời mà mẹ tôi, con trai tôi và bản thân tôi đã trải qua sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Khi tôi đang nói, sự từ bi của Sư phụ và sự phi thường của Đại Pháp thường khiến tôi rơi lệ. Kỳ Kỳ, ngồi ở bên cạnh tôi, có thể cảm thấy những gì tôi nói đều là chân thật. Cô bé cảm động và cũng khóc. Tôi hỏi: “Đối với một môn tu luyện tuyệt vời như vậy, mà không đòi hỏi bạn một xu nào, bạn có muốn thử không?” Mẹ cô bé trả lời: “Chỉ cần có một chút hy vọng, tôi muốn thử.”

Sáng hôm sau, Kỳ Kỳ, mẹ cô ấy, tôi và một học viên khác đến nhà tôi cùng bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Kỳ Kỳ có cơ duyên lớn với Đại Pháp. Bình thường cô bé khó có thể ngồi yên trong năm phút, nhưng thật kỳ diệu, ngày hôm đó, cô ấy đã ngồi xuống được hơn một tiếng đồng hồ và đọc hết một chương. Trong quá trình học Pháp của chúng tôi, cô ấy cũng rất tập trung.

Sau đó mẹ cô bé đột nhiên nói: “Con gái, đã đến lúc con phải uống thuốc.” Tôi cười và nói: “Tại sao chị vẫn muốn con uống thuốc? Những loại thuốc đó không chữa lành được cho cô bé.” Mẹ cô ấy trả lời: “Tôi sợ con bé sẽ tệ hơn nếu không uống thuốc.” Tôi nói: “Đó là trước đây. Nhưng bây giờ kể từ khi cô bé bắt đầu học Đại Pháp, cháu sẽ ổn. Miễn là cháu có thể học Pháp, Sư phụ sẽ chăm sóc cho cháu”. Nghe vậy, mẹ cô đã thay đổi quyết định.

Đêm đó, mẹ của Kỳ Kỳ đã có một giấc mơ. Cô ấy kể với tôi vào buổi sáng hôm sau: Trong giấc mơ, cô ấy đang đưa Kỳ Kỳ và bà nội về nhà. Khi họ đang đi dọc theo con đường chính, có nước chặn phía trước họ. Sau đó bà của cô ấy nói: “Vậy thì chúng ta hãy đi theo đường nhỏ.” Họ thử đi theo đường nhỏ thì thấy rằng đó là một ngõ cụt. Cũng trong giấc mơ, cô ấy đã đưa nhầm thuốc cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ liền cầm đồ vật trong tay để đánh cô ấy.

Tôi mỉm cười và nói: “Sư phụ đã điểm hoá cho chị, chị cho cô bé uống nhầm thuốc, có nghĩa là chị nên ngừng cho cháu uống thuốc. Đường nhỏ và ngõ cụt, có nghĩa là phải bước đi trên con đường đại đạo quang minh thì mới có thể trở về nhà. Chị hãy tu luyện tốt, vì hai mẹ con đều có căn cơ.” Kể từ đó, Kỳ Kỳ đã ngừng tất cả các loại thuốc.

Mẹ cô ấy quyết định ở với tôi gần hai tuần để theo dõi Kỳ Kỳ. Khi cha của Kỳ Kỳ gọi điện để kiểm tra tình hình của cô bé, mẹ cô đã không dám nói sự thật với ông về việc ngừng sử dụng thuốc của Kỳ Kỳ, nhưng bà nói rằng bà đã giảm liều. Nhưng dù vậy, cha của Kỳ Kỳ đã lo lắng đến mức trằn trọc suốt ba đêm. Ông ấy liên tục nhắc nhở mẹ của Kỳ Kỳ: “Nếu con bé mất kiểm soát, hãy gọi cho tôi ngay lập tức. Tôi sẽ đến đón nó về.” Nhưng mọi chuyện lại diễn ra theo chiều ngược lại, vì Kỳ Kỳ rất bình tĩnh. Hơn nữa, ngay khi nghe các bài hát do các học viên hát, cô bé trở nên rất vui. Sau khi nhìn thấy tất cả những điều này, mẹ cô ấy cảm thấy rằng bà có thể yên tâm và bà quyết định để Kỳ Kỳ lại với tôi và về nhà.

Kiên nhẫn và bền bỉ

Tuy nhiên, khi dạy dỗ Kỳ Kỳ, nói thì dễ nhưng làm rất khó.

Cô bé không biết làm bất cứ điều gì, vì vậy mọi thứ tôi phải chỉ cho cô bé từ đầu, điều chỉnh mọi hành vi và thói quen xấu của cháu. Phải mất hơn một tháng để điều chỉnh một thói quen. Cháu nói chuyện và làm mọi thứ cực kỳ chậm. Ví dụ: đánh răng. Cháu mất tổng cộng khoảng 50 phút để hoàn thành. Ngoài ra, cô bé còn khiến kem đánh răng dính khắp nơi, trên quần áo, chậu nước, gương và sàn nhà, vì vậy tôi phải dọn dẹp sau khi cháu làm xong. Kể từ khi cháu đến nhà chúng tôi, phòng vệ sinh của chúng tôi luôn bận rộn. Và khi cô bé rửa chân và giặt tất, cháu đổ nước và xà phòng ra khắp sàn nhà.

Mỗi buổi sáng, sau khi Kỳ Kỳ ăn sáng xong, cô bé bắt đầu hỏi bữa trưa mình sẽ ăn gì. Vào buổi sáng, ngay khi rảnh rỗi, cô bé bắt đầu hỏi đi hỏi lại điều tương tự. Sau bữa trưa, cô bé bắt đầu hỏi về bữa tối. Cô cũng không ngừng tìm kiếm đủ loại trái cây.

Một lần, sau khi chúng tôi phát chính niệm xong vào lúc nửa đêm, cô bé thay quần áo ngủ. Sau khi cất quần áo lũ trẻ đã thay ra vào tủ, tôi đi ngủ. Khi tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng, Kỳ Kỳ vẫn đang cất quần áo. Chuyện như vậy xảy ra rất thường xuyên.

Khi Kỳ Kỳ lần đầu tiên đến nhà tôi, cô bé thường bị ảo giác. Sau đó cô bé muốn giết và đánh người. Tôi đã phải theo dõi cô bé mọi lúc và cảnh báo cô ấy. Tôi cũng phải cất dao và kéo đi. Tôi sợ khi gặp lại ảo giác, cô bé sẽ làm điều gì đó cực đoan. Trong những ngày qua, tôi rất lo lắng.

Đôi khi tôi tự nghĩ: “Tại sao mình không gửi Kỳ Kỳ về gia đình? Việc chăm sóc cho cô bé đòi hỏi quá nhiều nỗ lực. Nhưng nếu tôi thực sự làm vậy, cháu sẽ ra sao.” Sau đó, tôi có một suy nghĩ khác: “Vì tôi không muốn tốn nhiều công sức, đó chẳng phải cũng là biểu hiện của sự ích kỷ sao? Sư phụ chưa bao giờ muốn từ bỏ chúng ta, kể cả những người làm đặc vụ, nếu họ muốn tu luyện Đại Pháp. Bây giờ, người hữu duyên này đã đến với tôi. Tôi chỉ cần hướng dẫn cô bé học Pháp và luyện công; tại sao tôi không thể làm điều đó? Tôi có nên cảm thấy nó quá phiền phức không?” Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đã khóc và nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ! Đệ tử sai rồi. Con phải loại bỏ chấp trước ích kỷ và chăm sóc thật tốt mọi đứa trẻ.”

Đêm đó, tôi có một giấc mơ: Một học viên đang luyện công dưới một gốc cây lớn. Đột nhiên cô nghe thấy một nhóm người xấu đi vào làng của cô. Tôi nói: “Hãy cất máy nghe nhạc MP3 đi.” Thấy cô ấy không có hành động gì, tôi bắt đầu tìm máy nghe nhạc MP3. Sau đó, tôi nhận ra rằng có một sợi dây kết nối với nó. Sợi dây này được treo trên cây cao. Vì vậy, tôi bắt đầu kéo nó xuống. Tôi kéo từ từ và chắc chắn, vì tôi không muốn làm hỏng dây. Cuối cùng, tôi đã kéo máy nghe nhạc MP3 xuống. Sau khi cuộn dây quanh máy nghe nhạc MP3, tôi đã đưa nó lại cho học viên đó. Rồi cô ấy bỏ đi.

Sau khi tỉnh dậy, tôi ngộ ra rằng học viên này là Kỳ Kỳ. Chăm sóc cô ấy cần thêm thời gian. Tôi cần phải nhắc cô ấy học Pháp và luyện công nhiều hơn trong khi vẫn giữ cho tâm bất động. Và nếu tôi trở nên thiếu kiên nhẫn, tất cả những nỗ lực của tôi sẽ uổng phí.

Vì vậy, tôi bắt đầu tăng cường học Pháp với Kỳ Kỳ. Sau khi phát chính niệm xong vào buổi sáng, tôi dạy cô bé nhẩm Hồng Ngâm. Tôi dạy từng câu một. Thời gian đầu, cô bé mất vài ngày để học thuộc một bài thơ. Nhưng sau đó, cô đã cố gắng học thuộc một bài thơ trong nửa ngày. Sau hai tháng, cô bé đã có thể học hai bài thơ trong một giờ. Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi bắt đầu đọc các bài giảng mới của Sư phụ. Buổi chiều, cô đọc Hồng Ngâm. Sau khi phát chính niệm xong vào ban đêm, chúng tôi luyện công. Chúng tôi đã làm điều này hàng ngày.

Sư phụ đã thanh lý thân thể cho Kỳ Kỳ. Cô bị đau ở tim, đầu cũng đau vài lần. Cô bé thổ ra mật từ trong dạ dày, và cô ấy buồn nôn vài lần. Cô bé cũng có lúc xuất hiện ảo giác. Khi Sư phụ thanh lý đầu não cho cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy rất buồn ngủ. Cô tiếp tục ngáp và ngủ một giấc ngon lành hết cả ngày. Tình trạng này tiếp tục trong một tuần rồi biến mất.

Sau đó, một mùi thuốc nồng nặc tỏa ra từ cơ thể Kỳ Kỳ. Việc này kéo dài hơn 20 ngày. Cô bé hỏi tôi: “Dì ơi, tại sao cháu lại phải chịu đựng nhiều như vậy?” Tôi nói: “Sư phụ đang giúp cháu thanh lý thân thể. Đừng sợ hãi. Sư phụ đã loại bỏ nguyên nhân gốc rễ của bệnh tật cho cháu. Chỉ có một chút khí đen nhỏ bé này cần đẩy ra. Đó là phần để cháu chịu đựng. Hãy cảm tạ Sư phụ.” Sau đó cô ấy quỳ lạy Sư phụ và cảm tạ Sư phụ ngay lập tức.

Kỳ tích của Kỳ Kỳ

Vào Tết Nguyên Đán năm nay, Kỳ Kỳ đã ở với tôi được hơn ba tháng. Nhà của cô bé cách nhà tôi 600 dặm. Tôi hỏi cô bé: “Khi nào cháu sẽ về quê ăn Tết Nguyên đán?” Câu trả lời của cô bé khiến tôi ngạc nhiên, vì cô ấy muốn ở lại với tôi thay vì về quê ăn Tết. Tôi nói: “Cháu không muốn về nhà, nhưng cháu không nhớ bố mẹ ư?” Cô bé nói: “Tất nhiên là cháu nhớ. Nhưng cháu không thể quay lại nếu không có dì. Môi trường của dì giúp cháu khoẻ mạnh. Dì ơi, dì có biết là dì đối xử với cháu tốt hơn mẹ cháu không? Cháu có thể gọi dì là “Mẹ” được không? Mẹ cháu gửi cháu đến bệnh viện, ở đó cháu bị trói trên giường, buộc phải tiêm và uống thuốc độc. Nó đã làm hại cháu rất nhiều. Cháu căm ghét những nhân viên bệnh viện đó. Tại nhà của dì, cháu có thể học Đại Pháp. Dì không bắt cháu phải uống thuốc, cũng không đánh cháu.”

Tôi nói: “Nhưng đôi khi dì đã mắng cháu.” Cô bé nói: “Dì làm điều đó vì lợi ích của cháu, để sửa chữa những thói quen xấu của cháu. Cháu biết kể từ khi đến nhà dì, cháu đã không còn mất bình tĩnh và trở thành một người hạnh phúc. Cháu không muốn về nhà. Cháu sẽ chỉ ở đây. Và dì là mẹ của con.” Dù tôi có cố gắng thuyết phục cô ấy thế nào, cô ấy cũng không muốn nghe.

Để không để gia đình phải nhớ cô ấy, vào đêm giao thừa, tôi đã mua vé, lên tàu và đưa Kỳ Kỳ về thăm nhà. Khi cha cô nhìn thấy cô, ông đã vô cùng ngạc nhiên. Ông ấy nói: “Chỉ cần nhìn thấy con bé giảm cân, tôi đã cảm thấy không thể tin được.”

Trước khi cô bé bắt đầu học Đại Pháp, cha mẹ của Kỳ Kỳ đã thử rất nhiều cách để giảm cân cho cháu, nhưng không thành công. Họ đã đưa cô đến một bệnh viện ở thành phố Trường Xuân để phẫu thuật cắt bỏ dạ dày. Tuy nhiên, khi bác sĩ thấy ham muốn ăn uống của cô quá mạnh, ông không muốn tiếp tục phương pháp đó. Vì vậy, trong suốt những năm qua, cân nặng của cô bé không thể giảm xuống. Nhưng hiện tại, cô bé vẫn ăn tất cả mọi thứ, trong khi cân nặng của cô vẫn giảm nhanh chóng. Chỉ riêng điều đó đã là một thần tích.

Khi gia đình cô ấy nhìn thấy những biến đổi lớn cả về cơ thể và tính khí của Kỳ Kỳ, họ đều tin rằng Đại Pháp nhiệm màu và quyết định làm tam thoái. Bà của cô ấy nói: “Tôi phải cảm ơn chị thế nào đây?” Tôi nói: “Phép màu nào ư? Tôi không cho cô bé uống thuốc, xoa bóp hay châm cứu… tất cả những gì tôi làm là hướng dẫn cô bé học Đại Pháp và luyện công. Chính Đại Pháp đã cứu cô bé! Chính là Sư phụ của chúng tôi đã cứu Kỳ Kỳ!” Kể từ đó, cả mẹ và bà của cô đều bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Bốn tháng sau khi tôi bắt đầu học Pháp với Kỳ Kỳ, tôi nhận ra rằng cô ấy không còn bị tắc mạch máu tim nữa. Chức năng bàng quang của cô ấy trở nên bình thường, đầu cô ấy hết đau và logic của cô ấy cũng trở lại bình thường. Trí nhớ của cô dần dần trở lại. Cô bé có thể nhớ lại những điều đã xảy ra trong bệnh viện, chẳng hạn như tên bệnh viện cũng như tên bác sĩ.

Đã mười tháng kể từ khi Kỳ Kỳ bắt đầu học Pháp. Ngoài việc hơi chậm một chút, mọi thứ khác của cô ấy đã trở lại bình thường. Cô ấy cũng chủ động học Pháp. Cô ấy đã không còn mất bình tĩnh hay trở nên bạo lực hay kích động nữa. Cô ấy hạnh phúc mỗi ngày. Cô bé học một hoặc hai bài giảng mới của Sư phụ mỗi ngày. Trong hơn mười tháng qua, cô đã cố gắng ghi nhớ tất cả năm cuốn trong bộ Hồng Ngâm. Cô ấy đã bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân và hiện đang học thuộc đến Bài giảng thứ hai.

Sau mười tháng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Kỳ Kỳ đã giảm từ mức 100 kg xuống còn 47 kg, từ việc bị kích động, với tất cả các chức năng suy giảm trở thành một người phụ nữ trẻ lạc quan và thanh lịch.

Chính sự từ bi của Sư phụ đã cứu cô bé. Nếu không, làm thế nào một người như cô ấy, ngày cả bệnh viện cũng không thể trị khỏi bệnh, lại có thể lấy lại sức khỏe của mình?

Câu chuyện của Kỳ Kỳ chính là minh chứng thể hiện cho sự thần kỳ của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/11/414806.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/15/188258.html

Đăng ngày 09-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share