Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 16-11-2020] Con xin kính chào Sư phụ từ bi tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Vào tháng 9 năm 2019, tôi bị bức hại và giam giữ một cách phi pháp trong một trại giam. Tôi đã tuân theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn, và đối xử với tất cả mọi người bằng lòng từ bi, kể cả với lính canh và công tố viên. Bên cạnh việc sử dụng lời nói và việc làm của mình để chứng thực sự vẻ đẹp của Đại Pháp, tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng. Tôi muốn giúp các lính canh và tù nhân thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.

Đội trưởng lính canh xác nhận “Vụ tự thiêu Thiên An Môn” là giả

Ngay sau khi tôi bị đưa đến trại tạm giam, lính canh đã đưa tôi đến khu bệnh xá để làm kiểm tra sức khỏe bắt buộc. Tôi nói với bác sĩ nhà tù: “Tôi đã bị bệnh trong nhiều năm, và thậm chí suýt chết bốn, năm lần. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất.” Vị bác sĩ tò mò hỏi tôi bị bệnh gì. Tôi nói: “Mất ngủ, viêm mũi dị ứng, hen suyễn, dãn phế quản, bệnh tim phổi, đau họng dai dẳng, viêm dạ dày mãn tính, tắc ruột, thoái hóa đốt sống cổ và thắt lưng, và suy nhược tinh thần.” Người lính canh bĩu môi tỏ vẻ không tin và nói: “Tôi không tin Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa khỏi tất cả những bệnh đó!” Người bác sĩ nói: “Có thể đấy. Một số người nói rằng tập khí công rất có lợi cho sức khỏe”.

Người lính canh cười và hộ tống tôi ra ngoài. Tất cả các tù nhân trong tù đều phải cạo trọc đầu, nhưng tôi đã từ chối. Lính canh nói: “Tất cả tù nhân ở đây đều phải cạo tóc. Tại sao anh lại từ chối?” Tôi đáp: “Tôi không làm gì phạm luật khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó không phải là việc làm phạm pháp, và tôi cũng không làm bất kỳ tội ác nào. Tôi không phải tội phạm.” Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào phòng. Người lính canh nói với anh ấy: “Đội trưởng, anh ta không chịu cạo tóc.” Khi người đội trưởng hỏi tại sao, tôi lặp lại những gì tôi đã nói với người lính canh kia. Đội trưởng nói với tôi: “Chúng tôi cũng không nói là anh vi phạm pháp luật hay phạm tội. Ở đây không cung cấp dầu gội đầu, anh sẽ không thấy khó chịu với mái tóc bẩn chứ?”

Khi nghe người đội trưởng nói là có ý tốt, tôi đã đồng ý cạo trọc đầu. Lúc này tôi nghe thấy vị đội trưởng nói: “ĐCSTQ quá ác độc! Họ thậm chí còn bắt bớ cả những người tốt tập luyện khí công. Thực sự quá tàn ác!“ Một lính canh trẻ hỏi: “Nhưng còn về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn thì sao?” Người đội trưởng ngay lập tức đáp: “Đó là giả! Tôi có mặt tại quảng trường Thiên An Môn ngày hôm đó. Tất cả đều là diễn kịch!”

Trưởng phòng giam ủng hộ tôi giảng chân tướng

Sau đó tôi bị áp giải đến phòng giam nơi. Trưởng phòng giam hỏi tuổi của tôi và tại sao tôi lại phải vào đây. Tôi giải thích rằng tôi đã bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nghi ngờ hỏi lại: “ĐCSTQ coi các học viên Pháp Luân Đại Pháp là tội phạm sao? Hãy nói cho tôi biết thêm về việc này.”

Tôi nói: “Tôi đã từng bị bệnh rất nặng, đến mức suýt chết vài lần. Tôi đã thử chữa bằng y học phương Tây cũng như Trung Y, dùng các bài thuốc cổ truyền, thậm chí cầu Trời khấn Phật – tôi đã thử tất cả những cách đó, nhưng bệnh của tôi càng ngày càng trầm trọng hơn. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bên cạnh việc nâng cao đạo đức cho con người thì nhiều học viên thật sự đã khỏi bệnh. Bởi vì có hơn một trăm triệu người đang tập luyện Pháp Luân Công nên Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ đã trở nên rất ghen tức. Ông ta đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo vào tháng 7 năm 1999, và dàn dựng ‘Vụ tự thiêu Thiên An Môn’. Tôi đã bị bắt vì nói cho mọi người biết sự thật này.” Trưởng phòng giam trả lời: “Tôi hiểu rồi. Anh có thể nói với mọi người về sự thật này vào ngày mai.” Tôi cảm thấy tinh thần rất phấn chấn. Chính Sư phụ đã đưa tôi đến đây để cứu những chúng sinh này!

Ngày hôm sau, trưởng phòng giam nói với tôi: “Bây giờ, anh có thể nói cho mọi người biết sự thật.” Tôi kể lại cho mọi người nghe về việc lần trước trong khi bị giam giữ phi pháp ở địa phương khác, tôi đã giảng chân tướng cho một vị lãnh đạo huyện, rồi ông ấy sau khi minh bạch chân tướng đã nhận được phúc báo. Sau khi nghe câu chuyện của tôi, hầu hết các tù nhân đều chấp nhận chân tướng, và một số còn ngay lập tức đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trưởng phòng giam nói: “Tôi luôn kính trọng Sư phụ của anh và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không bao giờ phản đối những gì anh làm.”

“Sau khi được thả, tôi sẽ đọc sách Chuyển Pháp Luân

Tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân phải chú ý đến lời nói cũng như hành vi và đảm bảo rằng chúng phù hợp với tiêu chuẩn của một học viên Đại Pháp. Tôi cho người khác mượn quần áo khi trời chuyển lạnh và chia cho họ thức ăn của mình. Kết quả là, các tù nhân khác đều tôn trọng tôi.

Trưởng phòng giam của chúng tôi là người có học vấn cao, có cả bằng cao học. Ông ấy đã từng là phó chủ tịch của một công ty nhưng sau đó đã bị bắt giam vì tội lạm dụng ma túy và lừa đảo đa cấp liên quan đến số tiền hàng trăm triệu nhân dân tệ. Với tư cách là một đảng viên của ĐCSTQ, ông hiểu rõ rằng ĐCSTQ đã thối nát như thế nào và đồng ý thoái đảng. Tuy nhiên, phong cách quản lý của ĐCSTQ và văn hóa đảng đã ăn sâu vào ông. Ông đối xử với mọi người theo các cách khác nhau, tùy thuộc vào địa vị xã hội của họ. Tính tình ông nóng nảy, thường xuyên la mắng, đánh đập người khác. Mọi người đều xa lánh ông ấy.

Ngược lại, ông ấy đối xử rất tốt với tôi và miễn cho tôi không phải làm một số việc trong phòng giam. Đôi khi ông ấy còn nói thêm một vài câu mỗi khi tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại. Bất cứ khi nào tôi luyện công, ông ấy đều bảo những tù nhân khác đứng lên phía trước để lính canh không nhìn thấy tôi.

Tôi thường hát các bài hát Đại Pháp. Một ngày nọ, người trưởng phòng giam nói với tôi: “Ngày mai họ sẽ không chiếu tivi, nên anh hãy dạy mọi người hát những bài hát của Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi đã hát một vài bài và yêu cầu ông ấy chọn một bài. Ông nói: “Bài hát ‘Mộng tỉnh’ là thích hợp nhất đấy. Hãy dạy mọi người hát bài này.”

Các lính canh đã cùm chân tôi vì tôi không chịu mặc đồng phục tù nhân. Khi thấy vậy, vị trưởng phòng vội vàng yêu cầu tù nhân khác mang cho tôi một đôi tất mới tinh và bảo tôi mang chúng vào để bảo vệ mắt cá chân. Ông ấy cũng bảo hai tù nhân khác giúp tôi khi tôi gặp khó khăn khi đi lại. Họ đã đỡ tôi lên và xuống giường rất nhẹ nhàng.

Họ cũng cảnh báo tôi: “Mắt cá chân của anh sẽ bị sưng lên đến mức anh không thể đi được.” Tôi nghĩ thầm: “Tôi là một học viên Đại Pháp, điều này sẽ không xảy ra.”

Ban đầu tôi nghĩ: “Điều này cũng khá tốt – tôi có những người đang ở bên tôi cả ngày lẫn đêm. Tôi chưa bao giờ được đối xử như vậy trước đây.” Nhưng sau đó tôi sớm tỉnh táo lại. Tôi là một học viên Đại Pháp và tôi bị cùm; làm thế nào tôi có thể luyện công? Nếu họ từ chối tháo cùm cho tôi thì sao? Vì vậy tôi quyết định tuyệt thực để phản đối. Tôi nói với trưởng phòng giam và ông ấy nói: “Đừng tự làm khó mình nữa. Phản kháng theo cách của anh là phí công vô ích! Sau ba ngày, người của Sở Cảnh sát sẽ đưa anh đến bệnh viện để bức thực. Chúng thậm chí còn chẳng bận tâm kể cả khi anh chết vì bị bức thực. Đối với ĐCSTQ, con người có giá trị còn thấp hơn cả động vật. Tại sao lại phải chiêu mời thêm đau khổ cho mình?”

Tôi tiếp tục tuyệt thực vào ngày hôm sau. Lúc này, một lính canh đã bí mật báo cho trưởng phòng giam đảm bảo rằng tôi phải được chăm sóc cẩn thận. Do đó, trưởng phòng đã lệnh cho các tù nhân: “Chúng ta sẽ tuyên bố tình trạng khẩn cấp. Mọi người phải thay nhau chăm sóc anh ấy. Mỗi lần có hai người chăm sóc, thay ca sau mỗi giờ. Nếu có vấn đề gì phát sinh, những người trực ca đó sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Sau một hồi cân nhắc, tôi nhận ra rằng mình không nên tạo thêm rắc rối cho mọi người. Tôi nói với họ: “Không cần phải quan tâm đến tôi như thế này. Tôi có Sư phụ của Đại Pháp bảo hộ. Những chiếc còng tay và còng mắt cá chân này không thể làm hại tôi được đâu.” Mặc dù đã đeo cùm chân hơn năm ngày và nhịn ăn trong ba ngày, tôi vẫn có thể đi lại một cách nhẹ nhàng và vững chãi. Chiếc cùm cũng không để lại dấu vết trên da hay khiến tôi đau đớn. Mọi người đều rất kinh ngạc về điều này.

Người trưởng phòng giam đã nói với tôi vào buổi tối hôm đó: “Từ cách cư xử và lời nói của anh, tôi đã học được ý nghĩa thực sự của chính khí. Sau khi được thả, tôi phải tự mình đọc cuốn Chuyển Pháp Luân”.

Pháp Luân Đại Pháp luôn bảo hộ tôi

Tôi từ chối hô khẩu hiệu của ĐCSTQ, học thuộc nội quy nhà tù, hoặc đọc các lời tuyên truyền của họ. Khi họ phát nhạc tập thể dục trong tù qua loa phóng thanh, tôi tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kiên quyết phát chính niệm toàn cầu vào bốn thời điểm trong ngày để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác trong trại giam, nhờ vậy mọi người sẽ tiếp nhận chân tướng và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt.

Lúc đầu, tôi mặc đồng phục của trại giam nhưng sau đó nhận ra rằng tôi là một học viên Đại Pháp, không phải tội phạm. Tại sao tôi phải mặc đồng phục của tù nhân? Tôi nhớ lại những lời dạy của Sư phụ:

“Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003, Pháp hội miền Tây Mỹ quốc)

Cụm từ “ở hành vi là làm được thế” liên tục lóe lên trong tâm trí tôi, và tôi biết rằng Sư phụ đang khai sáng và khích lệ tôi. Tôi quyết định cởi bỏ đồng phục của mình trong quá trình lính canh đi kiểm tra.

Một ngày nọ, hai phó giám đốc, một đội trưởng và ba cai ngục đến nhà tù kiểm tra. Tôi đã nắm bắt ngay cơ hội này. Trong khi các tù nhân hô khẩu hiệu, tôi bắt đầu cởi quần áo của mình. Tôi ném bộ đồng phục tù nhân xuống đất và nói với lính canh:

“Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003, Pháp hội miền Tây Mỹ quốc)

Một người lính canh nắm lấy cổ áo tôi và giơ nắm đấm lên đe dọa. Trước sự điềm tĩnh và kiên quyết của tôi, anh ấy đưa tay xuống và đẩy tôi ra. Những lính canh khác im lặng nhìn nhau. Họ bỏ đi sau khi một vị phó giám đốc nói: “Đi thôi!” Sau đó, trưởng phòng giam hỏi tôi: “Anh còn muốn mặc đồng phục không?” Tôi kiên quyết trả lời: “Không. Một khi đã cởi nó ra, tôi sẽ không bao giờ mặc lại nữa. ”

Một viên lính canh chịu trách nhiệm giám sát tôi bắt tất cả mọi người trong phòng giam của tôi phải đứng để trừng phạt vì tôi từ chối mặc đồng phục. Anh ấy cũng chuyển camera giám sát của nhà tù ở phòng giam chúng tôi đến màn hình chính để các lãnh đạo và nhân viên nhà tù có thể xem việc họ trừng phạt chúng tôi. Tôi nói với anh ấy: “Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm về hành động của mình. Tuy nhiên, những gì tôi đã làm không liên quan gì đến họ. Anh không nên trừng phạt họ.” Lính canh ngay lập tức nói: “Những người khác được ngồi xuống.” Sau khi đứng một lúc, tôi nhận ra rằng tôi là một học viên Đại Pháp chứ không phải một tù nhân. Tại sao tôi phải làm theo lệnh của họ? Thế là tôi cũng ngồi xuống. Điều đáng ngạc nhiên là người lính canh đang giám sát chúng tôi không hề nói gì.

Người lính canh đến và nói với trưởng trại giam của chúng tôi rằng camera giám sát của trại giam hiện đang chiếu trên màn hình chính của Hội trường Sở Công an tỉnh. Tôi tự nghĩ: “Đây là một cơ hội tốt để phát chính niệm ở cự ly gần để tiêu diệt tất cả các nhân tố tà ác của ĐCSTQ đang bức hại Đại Pháp trong Sở Công an tỉnh.” Tôi tập trung và phát chính niệm cường đại. Ngay lập tức một trường năng lượng mạnh mẽ bao quanh cơ thể tôi, và một hơi ấm phủ khắp người. Những lời dạy của Sư phụ liên tục hiện lên trong tâm trí tôi:

“Một đệ tử Đại Pháp, nếu chính niệm của chư vị mạnh phi thường, sức mạnh có thể xẻ núi, một niệm là làm xong.” (Giảng Pháp tại các nơi XI)

Phát chính niệm mà không gặp bất kỳ can nhiễu nào

Như thường lệ, các tù nhân phải điểm danh mỗi buổi sáng và tối trong giờ tập trung. Khi tôi từ chối điểm danh, người trưởng phòng bảo tôi đứng sang một bên. Một ngày nọ, giám đốc, phó giám đốc và một số nhân viên khác của trại giam đã tiến hành kiểm tra đột xuất trong giờ tập trung. Thấy tôi từ chối điểm danh mình khi đến lượt, người phó giám đốc hỏi: “Tại sao anh từ chối báo cáo?” Tôi trả lời: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã không làm bất kỳ việc gì phạm pháp. Tôi không phải là tội phạm.” Phó giám đốc hỏi: “Nếu anh không vi phạm pháp luật, tại sao anh lại bị đưa đến đây?” Tôi nói: “Tôi đến đây để chứng thực Pháp. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, và Sư phụ Đại Pháp ở đây để cứu độ chúng sinh. Xin hãy nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’” Giám đốc trại giam suy ngẫm những lời nói của tôi trước khi quay người rời đi. Những người khác cũng bước đi theo anh ấy.

“Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Chân – Thiện – Nhẫn Hảo”

Ai cũng nghĩ lính canh quản lý phòng giam chỗ tôi là người dữ tợn nhất trong số các lính canh. Anh ấy có bộ dạng khó ưa, vẻ ngoài hung dữ và tính tình nóng nảy. Ấy vậy mà có người nói với tôi rằng anh ấy đã đích thân đưa bàn chải đánh răng cho một người lớn tuổi bị kết tội giết người. Điều này thuyết phục tôi rằng anh ấy vẫn còn một trái tim lương thiện.

Khi anh ấy ghé qua phòng giam của chúng tôi, tôi đã nói: “Tôi nghe nói anh đã đưa bàn chải đánh răng mới cho một tù nhân già, anh thực sự là một người tốt bụng!” Một nụ cười nhẹ chợt hiện trên khuôn mặt anh. Anh ấy vui vẻ trả lời: “Tôi cũng là một người tốt phải không nào?”

Ngày thứ ba sau khi tôi bắt đầu tuyệt thực để phản đối việc bị cùm tay chân, anh ấy gọi tôi đến văn phòng và mời tôi ngồi xuống. “Hôm nay chúng ta hãy nói chuyện như những người bạn của nhau.” Trước đây anh ấy chưa từng nói như vậy bao giờ. Anh nói: “Tôi sẽ không nói về công việc và anh cũng sẽ không nói về Pháp Luân Đại Pháp. Như thế được không?”

Tôi trả lời: “Tôi bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể nói chuyện gì khác ngoài nói về Pháp Luân Đại Pháp đây?” Anh ấy cười và nói: “Anh luyện công hàng ngày, nhưng cũng không thể luyện công cả ngày như thế được!” Anh ấy nghĩ rằng khi tôi phát chính niệm cũng là đang luyện công. Tôi cố gắng giải thích cho anh ấy: “Các bài công pháp cần luyện trong hơn hai giờ đồng hồ. Tư thế này (tôi làm tư thế đơn thủ lập chưởng) không phải là tư thế khi luyện công. Còn đây (tay tôi làm thế liên hoa) là thế liên hoa thủ ấn.” Người cai ngục cười và vẫy tay: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Tôi nói chuyện to vì biết rằng chiếc mic trên bàn của anh ấy sẽ giúp truyền cuộc nói chuyện của chúng tôi ra ngoài, điều này giúp bất kỳ ai đi ngang qua đều có thể nghe thấy lời tôi nói. Khi chúng tôi đang nói chuyện, năm, sáu người lính canh lẻn vào trong. Cuối cùng, phó giám đốc trại giam bước vào và nói: “Hãy tháo còng tay cho anh ta.”

Một trong số các lính canh cười và đẩy vị phó giám đốc ra khỏi cửa. Sau khi đóng cửa, anh ấy quay sang tôi và nói: “Hãy nói cho chúng tôi biết thêm về Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và lý do tại sao ĐCSTQ lại bức hại các học viên. Khi tôi nói chuyện, họ liên tục đặt câu hỏi. Tôi đã trả lời mọi câu hỏi và khuyên họ ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo. Chân – Thiện – Nhẫn Hảo.”

Vì gần đến giờ ăn trưa, lính canh bắt đầu rời đi. Người lính canh phụ trách phòng giam của chúng tôi mời tôi uống nước. Tôi đã từ chối và nói rằng tôi không khát. Anh ấy kêu lên: “Tôi phải làm thế nào anh mới chịu uống nước?!” Tôi trả lời: “Hãy để tôi được tự do luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.” Anh lập tức đồng ý.

Đột nhiên anh ấy hỏi lại: “Cụm từ anh vừa nói trước đó là gì nhỉ?” Tôi trả lời: “Chân – Thiện – Nhẫn Hảo. Pháp Luân Đại Pháp Hảo.” Anh ấy nói: “Tôi hiểu rồi. Bây giờ anh sẽ uống nước chứ?” Tôi cầm chai nước lên và uống vài ngụm. Sau đó anh ấy hỏi: “Anh cũng sẽ tiếp tục ăn cơm chứ?” Tôi đồng ý và anh ấy vui vẻ trả lời: “Được rồi, hãy nhớ giữ lời nhé.” Tôi nói: “Tôi hứa! Nhưng đổi lại các anh phải dặn những người khác không được can nhiễu khi tôi luyện công.”

Người lính canh đồng ý và mở khóa còng tay của tôi. Sau đó anh ấy ngồi xổm xuống để mở khóa còng mắt cá chân của tôi. Sau đó, anh ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và hỏi: “Chân – Thiện, và còn gì nữa nhỉ?” “Chân – Thiện – Nhẫn Hảo. Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Anh ấy vui vẻ đáp: “Tôi sẽ ghi nhớ!”

(Bài chia sẻ thuộc Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội dành cho các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục lần thứ 17 do Ban biên tập Minh Huệ tổ chức)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/15/明慧法会-浩然正气来自于大法-414824.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/16/188277.html

Đăng ngày 10-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share