Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2020] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Gia đình tôi làm nghề kinh doanh sửa chữa và cải tạo nhà, khi thị trường bất động sản ở Trung Quốc đạt ngưỡng cao trào nhất, chúng tôi đã làm ăn rất tốt và công việc kinh doanh của chúng tôi rất thành công. Hầu hết các kiểu giao dịch mánh lới trong ngành công nghiệp này xảy ra thường xuyên như: cắt xén nguyên vật liệu, vấn đề chất lượng hay kiếm tiền từ các khoản chiết khấu khi mua nguyên vật liệu, v.v. Nhưng là một học viên, tôi biết mình phải nghiêm khắc với bản thân trong việc tuân theo Pháp lý “Chân-Thiện-Nhẫn”. Tôi luôn làm mọi việc theo đúng nguyên tắc, chú ý đến chất lượng và từng chi tiết nhỏ, và cố gắng hết sức để đạt được hiệu quả tốt nhất cho khách hàng của mình.

Thời gian đầu, tôi đã không làm đúng vì tu luyện của tôi lúc ấy còn chưa được tốt. Tôi đã nhận một khoản tiền chiết khấu sau khi đồng ý mua vật liệu cho một nhà cung cấp. Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng thấy khó chịu trong tâm. Đây chẳng phải là một chấp trước để giành được lợi ích sao? Tôi nên dùng tiêu chuẩn cao hơn để yêu cầu bản thân vì tôi là một học viên Đại Pháp. Vào ngày hôm sau, tôi trả lại số tiền chiết khấu đã nhận cho người bán hàng. Người bán hàng rất cảm động, cô ấy đã ôm chầm lấy tôi và nói: “Trên đời này vẫn còn có những người tốt như chị sao!” Tôi đã nhân cơ hội này để nói với cô ấy về Đại Pháp và cô ấy đã lắng nghe và chấp nhận những lời tôi nói.

Tôi đã dừng việc mua nguyên liệu cho khách hàng để tránh gặp những rắc rối như vậy, có những khách hàng vẫn muốn tôi mua vật liệu cho họ thì tôi sẽ không còn nhận tiền chiết khấu của nhà cung cấp nữa. Các vật liệu tôi chọn mua thường có chất lượng tốt nhưng giá không quá đắt, vì vậy khách hàng của tôi đã rất hài lòng.

Có một lần, tôi và chồng tôi nhận sửa nhà cho một người phụ nữ. Cô ấy đã rất hài lòng và khen công việc của chúng tôi, cô đã giới thiệu chúng tôi với chị gái của cô để chúng tôi cải tạo lại nhà cho chị ấy. Khi chúng tôi đến sửa nhà thì chồng chị ấy cũng đang ở đó, anh ấy là một cảnh sát và đã mặc cả giá với chúng tôi. Đồng thời còn giảm giá tiền công của chúng tôi xuống thấp đến mức không bằng tiền công của một người đi giao hàng. Tôi vẫn chấp nhận làm vì cảm thấy anh ấy có tiền duyên với mình và nên được cứu.

Nhưng tôi lại do dự không muốn giảng chân tướng vì anh ấy là một cảnh sát. Trong khi sơn nhà, tôi đã giảng chân tướng cho vợ của anh, chị ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó tôi đã không gặp lại được người chồng của chị ấy, tôi thấy vô cùng hối hận vì lúc đó đã không giảng chân tướng cho anh. Nếu anh ấy biết sự thật thì không chỉ anh ấy được cứu mà còn giúp giảm bớt sự bức hại đối với các học viên khác. Tôi hướng nội và tìm thấy những suy nghĩ ích kỷ của bản thân như lo sợ bị bắt và sợ mất mặt. Tôi phát chính niệm để loại bỏ những chấp trước này và nói: “Thưa Sư phụ, con thực sự muốn cứu người đàn ông này”.

Một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra! Vài ngày sau, vị khách hàng đã gọi điện và nói: đã xuất hiện những vết nứt trên trần nhà và một bức tường bị phồng lên. Tôi làm nghề kinh doanh nhiều năm như vậy, tôi luôn chú trọng đến công việc phải đạt được chất lượng cao nên sự cố này trước giờ chưa từng xảy ra. Vừa bước vào trong nhà, tôi nhận ra người chồng đã về nhà.

Tôi vui vẻ trò chuyện với anh ấy trong khi làm việc, tôi bắt đầu giải thích Pháp Luân Đại Pháp là gì và hiện đang được tập luyện ở nhiều quốc gia trên toàn thế giới như thế nào, các chiến dịch chính trị khác nhau do ĐCSTQ phát động đã giết hàng triệu người dân Trung Quốc vô tội như thế nào, v.v.

Sau cuộc trò chuyện này, anh cảnh sát này đã đồng ý thoái đảng!

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ”. (Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi có tâm nguyện muốn cứu người, Sư phụ sẽ an bài cơ hội cho tôi. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và sự an bài từ bi của Ngài!

Vợ của anh cảnh sát này là một giáo viên, hiệu trưởng trường cô ấy đang sửa nhà và cô ấy đã giới thiệu chúng tôi đến làm. Trong nhà vị hiệu trưởng có nhiều đồ có giá trị nhưng cô ấy tin tưởng và không bao giờ soi mói công việc của chúng tôi. Cô ấy đã nhờ chúng tôi tìm hộ một người dọn dẹp sau khi nơi này được cải tạo xong và hướng dẫn chúng tôi xếp đặt mọi thứ trở lại vị trí ban đầu. Chúng tôi đã làm theo yêu cầu và khi bàn giao chìa khóa, cô ấy đã rất hài lòng về công việc của chúng tôi.

Con trai của cô ấy sắp kết hôn và cô đã đề nghị tôi sửa sang lại ngôi nhà của cặp đôi mới cưới này. Tôi đã giảng chân tướng thêm cho viên cảnh sát và con trai của anh, cũng là người vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát và cả người vợ sắp cưới của cậu ấy. Tất cả họ đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã nói với họ về Pháp lý nếu làm điều tốt thì sẽ được phúc báo và ngược lại, cũng như những vụ việc các quan chức cấp cao bị mất chức vì liên quan đến việc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tôi cũng yêu cầu họ không nên giúp ĐCSTQ bức hại các học viên Pháp Luân Công để họ có được một tương lai tươi sáng.

Thông thường thì khách hàng sẽ giới thiệu chúng tôi với bạn bè và người thân, hàng xóm và đồng nghiệp của họ vì chúng tôi trung thực, tiền công thấp và chất lượng công việc chúng tôi làm rất tốt. Nhờ đó, tôi có thể giảng chân tướng cho những người này trong khi sửa sang nhà cửa cho họ.

Có một lần, tôi sửa nhà cho một khách hàng, trong nhà họ có rất nhiều tượng Phật. Tôi nói với hai vợ chồng họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và người vợ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng người chồng vẫn không đồng ý. Sau khi chúng tôi dán giấy dán tường lên bức tường phía sau TV, người chồng nói rằng trông nó không đẹp. Tôi nhận ra rằng anh ấy muốn chúng tôi làm lại nhưng không muốn trả thêm tiền công. Tôi nói: “Nếu anh không thích, chúng tôi có thể dán lại bức tường và tôi sẽ không tính thêm tiền công”. Anh liền vui vẻ đi mua giấy dán tường mới, tôi gỡ tờ giấy cũ xuống và đặt tờ giấy mới lên. Trong quá trình này, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho anh nhưng anh vẫn không chịu thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhưng tôi không nản lòng và tiếp tục làm việc một cách vui vẻ.

Trong nhà của anh có nhiều tủ tường và anh muốn tôi dán giấy vào bên trong tủ, tôi nói với anh đây không thuộc phần công việc cải tạo nhà. Chiều hôm đó, tôi đã lên kế hoạch đi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người sau khi hoàn thành công việc nhưng tôi đã thay đổi kế hoạch của mình vì thấy anh này vẫn chưa được cứu. Tôi đã đồng ý dán giấy vào bên trong tủ và anh ấy đã rất vui mừng vì điều này. Đó là một công việc khó khăn, tôi đã phải chui vào khoảng trống nhỏ xíu giữa các ngăn tủ và dán giấy cả buổi chiều. Trong khi làm việc, tôi cố gắng giải thích sự thật về cuộc bức hại. Tôi cảm thấy rằng tôi đã nói tất cả những gì có thể, nhưng cuối cùng anh ấy nói: “Tôi sẽ suy nghĩ về điều này sau”.

Tôi đã kết thúc công việc sửa nhà với một sự hối tiếc vì vẫn chưa cứu được anh ấy. Anh này yêu cầu tôi cho anh thêm một chút thời gian để thanh toán nốt phần tiền công vì anh đang thiếu tiền mặt. Tôi đồng ý vì Sư phụ đã giảng:

“Ngoài ra, những người mà chư vị ngẫu nhiên gặp, những người gặp trong cuộc sống, những người gặp trong công tác, [với những người ấy] chư vị cần giảng chân tướng cho họ. Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ; không được lạc mất [những ai] đáng được độ, càng không được lạc mất [người] có duyên”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Có một hôm, người đàn ông đó lại gọi điện cho chồng tôi và nói đường dây cáp kết nối không đúng nên anh ấy đã phải khoét tường để sửa đường dây và anh hỏi cách trát lại chỗ khoét. Chồng tôi đã hướng dẫn cho anh cách làm và không đề nghị việc đến làm giúp. Tôi nói với chồng rằng tôi sẽ đến giúp anh ấy sửa vì anh ấy nên được cứu.

Sau giờ làm việc, tôi đến và giúp anh sửa lại bức tường. Tôi đã mất hơn hai giờ để sửa nó, trong lúc tôi sửa thì người thân của anh đến thăm và tôi đã giảng chân tướng cho họ. Người thân của anh đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trước khi ra về, tôi ân cần nói với anh ấy: “Tại sao anh không thoái xuất khỏi ĐCSTQ? Tôi nói với anh làm điều này là vì lợi ích của chính bản thân anh. Anh sẽ không phải chịu trách nhiệm khi ĐCSTQ phải trả giá cho tội ác của nó”. Anh ấy vui vẻ trả lời: “Được rồi, xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ”. Tôi vui mừng và thầm cảm tạ Sư phụ vì cuối cùng anh ấy đã được đắc cứu!

Giảng chân tướng cho những vị khách đến dự đám cưới của con gái

Đám cưới của con gái tôi đã bị hoãn lại đến ngày 8 tháng 8 do lệnh phong tỏa virus Trung Cộng. Theo phong tục trong làng thì nhà trai và nhà gái sẽ tổ chức tiệc cưới riêng. Tôi đã đọc được một bài chia sẻ trên Minh Huệ Net, trong đó người học viên đã chia sẻ kinh nghiệm giảng chân tướng cho những vị khách trong đám cưới của con cô ấy. Tôi đã tìm được cảm hứng từ việc này và cũng muốn giảng chân tướng cho những vị khách đến dự đám cưới của con gái mình.

Nhưng tôi lại không có được chính niệm mạnh mẽ, sau đó tôi suy nghĩ lại: không phải ngẫu nhiên mà con gái tôi lại kết hôn trong trận đại dịch này. Đó chẳng phải là cơ hội để tôi nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp và cứu họ sao? Tôi đã nói với các học viên khác về kế hoạch của mình và họ nói rằng họ sẽ đến trợ giúp tôi bằng cách phát chính niệm. Điều này đã gia tăng thêm sự tự tin của tôi! Chồng, con trai, con gái và cha mẹ tôi đều đồng tình với tôi và bày tỏ sự ủng hộ của họ.

Vào cuối tháng 7, mẹ đẻ tôi và bố mẹ chồng tôi đã nói với tôi về lệnh của cấp trên nên không thể tổ chức hôn lễ sau ngày 1 tháng 8. Tôi biết cựu thế lực đang cản trở việc cứu người của tôi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và vẫn tiếp tục chuẩn bị cho bữa tiệc, tôi đặt những món ăn ngon nhất và đầy đủ các món để đãi khách một cách thịnh soạn.

Những người họ hàng xa mà chúng tôi đã không gặp trong 20, 30 năm nói rằng họ sẽ đến nhưng sau đó họ lại gọi điện thông báo là họ không thể đến. Tôi đã cầu xin Sư phụ đưa họ đến để tôi có thể cứu họ, cuối cùng tất cả những người này đều đã đến dự.

Vào ngày 8 tháng 8, lễ cưới của con gái tôi đã diễn ra như dự tính. Tôi biểu biễn các bài hát do chính các học viên sáng tác và bầu không khí trong bữa tiệc thật yên bình và vui vẻ. Tôi không thấy lo lắng khi bước lên sân khấu phát biểu. Sau khi nói những lời giới thiệu lịch sự, tôi đọc thuộc lòng bài thơ của Sư phụ:

“Nhân hải mang mang tương ngộ nan

Bình thuỷ nhất tiếu duyên tương liên

Tĩnh hạ tâm lai thính chân tướng

Nhĩ vi thử ngôn đẳng thiên niên

Cứu nạn Đại Pháp dĩ tại truyền

Cú cú thiên cơ thị chân ngôn”. (Thoại hữu duyên, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Biển người mênh mông khó quen nhau

Gặp mặt mỉm cười, duyên phận sâu

Bạn hãy tĩnh tâm nghe chân tướng

Bạn đợi lời này nghìn năm lâu

Cứu nạn, Đại Pháp truyền bốn biển

Chữ chữ thiên cơ là chân ngôn”. (Thoại hữu duyên, Hồng Ngâm III)

Tôi nói: “Kính thưa những vị khách quý và những người thân của tôi, năm nay thật bất thường. Mặc dù đại dịch đã bùng phát trên toàn cầu nhưng vẫn có cách để các bạn có thể tránh được nguy hiểm. Đó là hãy ghi nhớ và thành tâm niệm cửu tự chân ngôn: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Tôi hy vọng tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ được an toàn và bình an”.

Cháu trai của tôi chạy lại gần tôi và nói: “Cô ơi, giọng cô hơi nhỏ quá nên những người ở phía sau không thể nghe thấy cô nói”. Tôi lặp lại lời nói của mình một lần nữa với giọng to hơn, không biết bằng cách nào đó mà loa vẫn tiếp tục phát đi những gì tôi đã nói. Các học viên cũng đã hát một bài hát do các đệ tử Đại Pháp sáng tác. Các khách mời nói rằng đó là một bài hát nghe rất hay.

Hàng xóm của tôi đã giơ một ngón tay cái để kích lệ tôi khi tôi bước xuống sân khấu. Chồng tôi nói: “Hôm nay anh không cần phải làm gì cả, chỉ nói với mọi người về Đại Pháp”. Tôi đã giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ trong lúc đi giao lưu với khách mời. Ngày hôm sau, chị dâu tôi nói: “Chị không biết là em lại có tài hùng biện như vậy”. Con trai tôi nói: “Dù học vấn mẹ không cao nhưng bài phát biểu của mẹ rất hay”. Tôi mỉm cười và trả lời: “Mẹ chỉ là một phụ nữ bình thường ở trong làng, mẹ không giỏi ăn nói nhưng Đại Pháp đã ban cho mẹ trí huệ”.

Tu bỏ tâm hoảng sợ, phối hợp tốt với các học viên khác

Tôi cố gắng làm tốt ba việc, điều này bao gồm cả việc phối hợp với các học viên trong việc cứu người. Vào một năm, chúng tôi đặt in lịch giảng chân tướng tại nhà tôi. Hai học viên chịu trách nhiệm in lịch và người thứ ba chịu trách nhiệm cuốn lịch. Tôi bắt đầu càu nhàu khi các học viên không dọn dẹp sau khi in lịch. Khi tôi đi tìm họ để yêu cầu giúp đỡ, tôi nhận ra rằng tôi đã khóa cửa nhưng lại để quên chìa khóa bên trong.

Là một học viên thì không có việc gì là ngẫu nhiên, tôi nhanh chóng hướng nội và nhận ra sự thiếu kiên nhẫn và chấp trước của bản thân. Khi các học viên trò chuyện trong lúc họ làm việc, tôi đã bảo họ giữ im lặng và thậm chí ra lệnh cho họ. Tôi nghĩ đó là quyền của tôi – tôi đang chịu trách nhiệm vì đó là nhà của tôi. Tôi đã thật kiêu ngạo biết bao! Tôi nói: “Thưa Sư phụ, con đã sai rồi! Con cần phải thay đổi!”

Đến năm thứ ba, chúng tôi chọn nhà một học viên khác để in lịch. Điều phối viên yêu cầu ba học viên in lịch tại nhà của họ và sau đó mang đến một nơi khác để đóng quyển. Tuy nhiên, học viên Annie đã không nghe và mang hai máy in đến, in và đóng quyển lịch tại nơi đó luôn. Ngày hôm sau, học viên May nói với tôi: “Đã xảy ra một vụ bắt giữ học viện quy mô lớn, điện thoại của điều phối viên đã bị nghe trộm và anh ấy đã bị bắt. Annie đã không quay lại để in lịch và một máy in thì không hoạt động. Chúng ta đã mua giấy và các vật liệu khác, chúng ta không nên lãng phí tài nguyên của Đại Pháp. Chúng ta phải tiếp tục in lịch”. Tôi đồng ý sẽ giúp cô ấy.

Tôi đã rất lo lắng vì điều phối viên đã gửi cho tôi 10 hộp giấy vào ngày hôm trước. Tôi nghĩ: “Anh ấy đã bị theo dõi nhiều ngày trước khi bị bắt – liệu cảnh sát có phát hiện ra nhà tôi và nơi chúng tôi đang in các cuốn lịch không? Tốt hơn hết tôi nên chuyển ngay các hộp giấy này đi nơi khác”. Tôi không cho phép bản thân xuất hiện các suy nghĩ tiêu cực này và tôi phát chính niệm: “Những tờ giấy này thật kỳ diệu, mỗi mảnh giấy là một thanh kiếm có thể diệt trừ tà ác. Chúng sẽ không được di chuyển đi đâu hết. Tôi phải thanh trừ hết thảy tâm lo sợ của mình!” Tôi phát chính niệm liên tục và cầu xin Sư phụ bảo hộ.

Tôi đi đến chỗ làm lịch và khi tôi bước vào, May và con trai cô ấy đang cố gắng sửa máy in. Tôi đã rất xúc động và khóc khi nhìn thấy họ. Cô ấy đã không dừng lại bất chấp những vụ bắt giữ quy mô lớn gần đây của cảnh sát. Cô ấy là người thật đáng khâm phục! Tôi đã quyết tâm phối hợp với cô ấy! Chúng tôi nghĩ đến việc chuyển đến một nơi khác để in vì chúng tôi không biết liệu cảnh sát đã tìm thấy nơi này hay chưa. Nhưng vì có quá nhiều thiết bị và vật dụng, nếu chúng tôi cố gắng di chuyển mọi thứ thì sẽ gây sự chú ý của cảnh sát. Chúng tôi quyết định để lại mọi thứ theo an bài của Sư phụ.

Trong buổi học Pháp nhóm, Annie nói tại địa điểm in lịch xuất hiện một trường năng lượng xấu. Thiên mục của tôi chưa được khai mở nhưng tôi cảm nhận được bầu không khí kinh hoàng của vụ bắt giữ phi pháp. Khi tôi đến để làm lịch vào ban đêm, không khí ở đây làm tôi thấy sợ hãi, đặc biệt là khi phòng tối. Tôi bật đèn lên và nhìn thấy bức ảnh chân dung của Sư phụ. Ngay lập tức tôi cảm thấy tốt hơn, tôi biết chúng tôi đang làm điều đúng đắn nhất trên thế giới và mọi thứ sẽ ổn thôi.

Tôi phát chính niệm và nhẩm thuộc Pháp trong khi tôi làm lịch. Tôi đã nhờ một học viên khác giúp tôi vì nhu cầu lịch rất lớn, các học viên đã phát hết lịch cho mọi người trong ngày. Người học viên ấy ra về sớm và nỗi sợ hãi của tôi lại xuất hiện khi tôi thấy bên ngoài trời tối đen như mực. Tôi nhận ra rằng mình không nên dựa vào người khác. Đã đến lúc tôi phải đề cao tâm tính và rèn luyện bản thân trong môi trường này. Tôi đã phát chính niệm không ngừng và cô ấy đã quay trở lại sau 8 giờ tối.

Chúng tôi nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát khi chúng tôi ngồi xuống để phát chính niệm, tiếng còi xe dường như dừng lại ở tầng dưới. Tôi đã lo lắng và muốn nhìn xem liệu có xe cảnh sát ở bên ngoài tòa nhà không. Tôi phủ nhận suy nghĩ này và tiếp tục giữ chính niệm.

Sư phụ đã giảng trong bài “Gửi các học viên Việt Nam” rằng:

“Người tu luyện kiên định, tâm bất động, có thể [ức] chế vạn động”. (Gửi các học viên Việt Nam)

Không ai trong chúng tôi động tâm và chúng tôi tiếp tục phát chính niệm, tôi chợt nhận ra đèn vẫn sáng và nghĩ rằng mình nên tắt đèn. Một lần nữa, tôi đã không làm theo suy nghĩ này, tôi không được di chuyển nếu tôi di chuyển nó có nghĩa là tôi đã thừa nhận cuộc bức hại này. Đã không có chuyện gì xảy ra trong đêm đó, dưới sự gia trì của Sư phụ cả hai chúng tôi đã vượt qua mối nguy hiểm này.

Khi tôi suy nghĩ về những thiếu sót của bản thân sau sự việc này, tôi phát hiện ra những tâm chấp trước như ích kỷ, oán giận và sợ hãi của bản thân. Tôi biết mình còn xa mới đáp ứng được các yêu cầu của Đại Pháp. Đây là một cơ hội tốt để tôi phối hợp với các học viên khác và cùng nhau tinh tấn trong tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/17/414822.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/19/188321.html

Đăng ngày 04-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share