Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-09-2020] Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cảm thấy tu luyện thật khó khăn bất cứ khi nào tôi có chấp trước hoặc quan niệm. Tôi chật vật khi không biết phải đối đãi với ma nạn như thế nào. Tuy nhiên, thông qua tín Sư tín Pháp, tôi nhận ra rằng chính tư tưởng của người tu luyện sẽ quyết định ma nạn đó khó hay không.

Công ty tôi làm việc đã tổ chức một cuộc thi để kỷ niệm ngày Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền ở Trung Quốc. Mỗi bộ phận phải hợp thành một dàn đồng ca và mọi nhân viên phải tham gia. Nếu một nhân viên không tham gia, việc đó sẽ ảnh hưởng đến điểm số của bộ phận. Sau khi xem thông báo, tôi tự nhủ rằng mình sẽ không tham gia bất kể việc đó sẽ ảnh hưởng đến thành tích của bộ phận tôi.

Có nhiều người trẻ trong bộ phận của tôi [làm việc] không hợp tác, khiến việc quản lý họ trở nên khó khăn. Đôi khi thật khó để tiếp tục hạng mục, vì vậy lãnh đạo bộ phận quyết định sử dụng cơ hội này để cải thiện tinh thần của nhóm. Ông ấy yêu cầu chúng tôi chuẩn bị cho cuộc thi và giao cho đồng nghiệp của tôi, cô Lý, làm người điều phối. Ông ấy yêu cầu chúng tôi làm mọi thứ để có thể giành chiến thắng trong cuộc thi.

Hầu hết các buổi diễn tập được tổ chức sau giờ làm việc, nhưng một số ít được tổ chức trong ngày. Khi các buổi tập diễn ra trong giờ làm việc, tôi ngồi vào bàn làm việc và cố gắng để không bị can nhiễu. Khi ngày thi đến gần, ngày càng có nhiều những buổi tập trong giờ làm việc, các đồng nghiệp của tôi tích cực hơn và lo lắng hơn trước việc phải giành chiến thắng trong cuộc thi. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu và thậm chí khó chịu trước tình huống này. Tôi không chắc các đồng nghiệp đang nghĩ gì về mình. Liệu họ có nghĩ tôi thật kỳ lạ? Liệu họ có quan niệm không tốt về đệ tử Đại Pháp? Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy bất an.

Ba hoặc bốn ngày trước cuộc thi, cô Lý đã nói với tôi: “Tôi hiểu tại sao bạn không muốn hát các bài hát ca ngợi ĐCSTQ. Tuy nhiên, nếu bạn không tham gia sự kiện này, việc đó sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi của bộ phận chúng ta. Tôi đã thảo luận với ban tổ chức sự kiện. Họ nói rằng xét hoàn cảnh của bạn, bạn không cần phải hát, nhưng bạn cần có mặt tại sự kiện với vai trò là nhân viên hỗ trợ. Điểm số của bộ phận chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng nếu bạn có thể làm điều đó.”

Tôi có thể nói rằng thật không dễ để cô ấy nghĩ ra giải pháp này. Sự sắp xếp của cô ấy giúp hóa giải vấn đề cho cả tôi và bộ phận. Tôi nghĩ rằng sẽ thật vô lý nếu tôi không đồng ý tham gia. Đó là một quyết định khó khăn, vì vậy tôi nói tôi sẽ phản hồi lại cho cô ấy sau.

Ở nhà, tôi học Pháp, chia sẻ với các học viên khác, và tìm giải pháp cho vấn đề này. Tôi vẫn không chắc mình có nên đến sự kiện này hay không. Cô Lý liên tục gọi cho tôi và yêu cầu tôi quyết định. Đồng nghiệp của tôi không muốn làm tôi khó xử nhưng họ cũng không muốn ảnh hưởng đến thành tích của bộ phận. Cuối cùng, tôi đã đồng ý đến sự kiện.

Tôi cảm thấy rất khó chịu với quyết định của mình. Sau khi gác máy, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang đâm vào tim mình. Tôi biết quyết định của mình là sai lầm, nếu không, tôi sẽ không cảm thấy khó chịu. Tôi cố gắng tập trung vào việc học Pháp, nhưng tôi không thể vượt qua được cảm giác khó chịu đó – Tôi đã bật khóc.

Tôi bình tĩnh lại và cân nhắc tình huống của mình. Quyết định ban đầu của tôi về việc không tham gia hoạt động là đúng. Các đệ tử Đại Pháp không nên cổ vũ cho ĐCSTQ. Hầu hết các nhà quản lý và đồng nghiệp của tôi đều biết tôi là một học viên và là một người tốt. Nhưng họ không biết bản chất tà ác của ĐCSTQ. Họ không biết rằng sự kiện này sẽ truyền bá những lời dối trá của ĐCSTQ và gây hại cho mọi người. Tôi sẽ cổ vũ cái ác nếu tham gia cuộc thi. Hiểu tất cả những điều này, tôi thấy thật khó để biết cần phải làm gì.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều này, tôi chợt nhận ra rằng niệm đầu của mình đều là vì bản thân. Ví dụ, suy nghĩ của tôi về việc: “Mình sẽ không tham gia”, “Mình không thể bị cô lập khỏi các đồng nghiệp”, và “Mình có thể làm gì để họ hiểu mình?” là không phù hợp với Pháp.

Sư phụ giảng:

“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nhận ra rằng mình đã không nghĩ đến việc cứu các đồng nghiệp. Tôi không có nhiều cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Mặc dù hầu hết họ đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, họ không biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp hay cuộc bức hại. Hầu hết họ đều thờ ơ với cuộc bức hại. Sự kiện này liệu có phải là một cơ hội tốt để họ minh bạch chân tướng hay không? Một số thành viên ủy ban sự kiện là người mới đến công ty nên tôi chưa nói chuyện với họ về bản chất tà ác của ĐCSTQ. Tôi nhớ rằng mục đích thực sự của việc đến thế giới này là để nói với chúng sinh về Pháp Luân Đại Pháp, và cứu họ.

Tôi nhận ra rằng suy nghĩ trước đây của tôi không phải xuất phát từ chân ngã. Tôi đã coi những suy nghĩ đó là của mình. Tôi đã quên sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp. Tôi chợt hiểu mình nên làm gì.

Ngày hôm sau, tôi nói chuyện với lãnh đạo điều phối sự kiện. Tôi đã nói với cô ấy bản chất của sự kiện này và hy vọng cô ấy có thể điều chỉnh cách tính điểm và không yêu cầu tất cả mọi người tham gia. Cô cho biết rằng không thể thay đổi như vậy khi đã gần đến sự kiện. Tôi muốn giảng chân tướng cho từng giám đốc công ty, nhưng không dễ để nói chuyện riêng với họ.

Tôi quyết định viết một lá thư cho các giám đốc. Trong thư tôi viết về việc mình đã đắc Pháp như thế nào, giải thích sự tốt đẹp của Đại Pháp, và mô tả cuộc bức hại của đệ tử Đại Pháp. Tôi cũng nói với họ về việc ĐCSTQ đã bức hại người Trung Quốc suốt những năm qua như thế nào. Tôi giải thích tại sao, là một đệ tử Đại Pháp, tôi không muốn tham gia sự kiện này.

Tôi đã đánh máy lá thư một cách cẩn thận, sử dụng phông chữ và định dạng mà công ty ưa thích. Tôi đưa một bản cho cô Lý trước. Ngày hôm sau, cô ấy nói với tôi rằng cô đã đọc lá thư của tôi và hiểu lập trường của tôi. Cô ấy nói rằng cô sẽ lo việc đó.

Ngày trước cuộc thi, tôi đã đưa lá thư cho mọi đồng nghiệp trong bộ phận của chúng tôi và một số giám đốc công ty. Khi tôi đưa lá thư cho lãnh đạo công ty, anh cầm bằng cả hai tay và bày tỏ sự cảm kích chân thành.

Lý do tôi thấy khổ nạn này khó đến vậy, thậm chí không vượt qua được, là do tôi đã quên mình là một đệ tử Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã dễ dàng tìm được giải pháp khi nhớ ra mục đích của mình khi đến đây.

Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi khổ độ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/28/412381.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/6/188621.html

Đăng ngày 25-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share