Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-10-2020] Một học viên tên Ann có một vấn đề nhỏ và đã đến nhà tôi để thảo luận cùng tôi và chồng tôi, cũng là một học viên. Trong cuộc trò chuyện, cô ấy đã chuyển chủ đề sang phàn nàn về một học viên khác. Chồng tôi cố gắng chỉ ra điều đó cho cô ấy, nhưng có vẻ cô ấy không lắng nghe. Tôi thì giữ im lặng.

Tôi biết Ann rất rõ và cô ấy thường như vậy. Tôi nghĩ: “Tại sao mình cần bận tâm giải thích cho cô ấy chứ?”

Tôi đợi cho đến khi cô ấy rời đi để nói chuyện với chồng mình về vấn đề của Ann. Đây là lần thứ hai chúng tôi nói về cô ấy. Lần trước khi tôi chỉ ra khuyết điểm của cô ấy, chồng tôi không đồng ý với tôi và tôi đã bị khó chịu trong nhiều ngày.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình lần này.

Sư phụ giảng:

“…nếu chư vị hướng ngoại mà cầu, thì họ nói chư vị ‘đi sang ma đạo’. Còn tu luyện chân chính phải tu cái tâm ấy…” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Hướng nội, tôi nhận ra rằng mình đã bị chấp trước vào thiếu sót bề mặt của Ann và điều này càng làm tăng sự không hài lòng của tôi về cô ấy, dẫn đến việc tôi nhìn thấy khuyết điểm của cô ấy nhiều hơn.

Nếu một người nhìn thấy vấn đề của người khác, điều đó giống như nhìn thấy vấn đề của chính mình qua một tấm gương. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không thích một đồng tu, một đệ tử của Sư phụ.

Có lẽ đã phải mất hàng nghìn năm để hình thành một mối quan hệ nhân duyên giữa hai đệ tử Đại Pháp trong cùng một nhóm học Pháp để trợ Sư chính Pháp.

Cuộc bức hại vẫn đang tiếp diễn và chúng ta nên từ bi và khoan dung hơn với nhau. Con xin tạ lỗi với Sư phụ! Và xin lỗi đồng tu của tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/24/414099.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/28/188464.html

Đăng ngày 23-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share