Bài viết của một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 02-07-2020] Tôi là một sinh viên 20 tuổi. Khi mẹ mang thai tôi, bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công). Từ khi sinh ra tôi đã có tiền duyên với Đại Pháp. Tôi đã đắm mình trong Đại Pháp suốt 20 năm và tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện tu luyện của mình.

Bị xe ba bánh chèn qua

Khi tôi khoảng ba, bốn tuổi, mẹ chở tôi về nhà trên một chiếc xe ba bánh. Tôi còn nhỏ và hiếu động và không chịu ngồi yên, vì vậy tôi không ngừng di chuyển trên chiếc xe ba bánh. Đột nhiên, tôi bị ngã xuống đất và đầu tôi bị chiếc xe ba bánh chèn qua. Đầu tôi bị thương và chảy rất nhiều máu. Lúc đó, mẹ tôi không biết tôi bị ngã, chỉ nghe thấy một tiếng “bang” và khi bà quay lại đã thấy tôi bị thương. Bà bế tôi lên và chạy xe nhanh về nhà. Bà lau vết thương cho tôi và bắt đầu đọc Pháp và cầu xin Sư phụ bảo hộ tôi.

Mẹ tôi tin Sư phụ và Đại Pháp. Kết quả là, tôi được đắm mình trong Đại Pháp mỗi ngày và đầu tôi đã hoàn toàn bình phục.

Tín Sư tín Pháp; Không tham gia vào các tổ chức của ác đảng

Vào năm thứ 2 tại trường trung học, tất cả các học sinh được yêu cầu gia nhập Đoàn Thanh niên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vì là lớp trưởng nên tôi chịu trách nhiệm đi thu đơn xin gia nhập của mọi người. Ngày hôm sau, hiệu trưởng gọi tôi lên văn phòng và hỏi tôi đơn xin gia nhập của tôi đâu. Bà ấy nói với tôi rằng nếu tôi không gia nhập Đoàn Thanh niên thì sẽ ảnh hưởng tới tương lai của tôi.

Tôi nhớ những lời mà mẹ đã dặn: “Đệ tử Đại Pháp không thể gia nhập các tổ chức của ác đảng, miễn là chúng ta tin vào Sư phụ, tin vào Đại Pháp chúng ta có thể phát chính niệm trong tâm.” Tôi nói với giáo viên của mình: “Chẳng phải việc tham gia Đoàn Thanh niên là tự nguyện sao ạ? Tự nguyện nghĩa là làm điều đó dựa trên mong muốn của bản thân. Em không muốn tham gia ạ.” Khi hiệu trưởng nghe tôi nói vậy, bà nói tôi quay về lớp mình.

Bị bỏng nước sôi mà không để lại sẹo

Trong ba năm cấp 3 tôi chỉ có thể về nhà mỗi tháng một lần. Tôi có rất nhiều bài tập, vì vậy tôi dùng thời gian nghỉ trưa để học Pháp. Một buổi chiều, tôi lấy nước nóng từ phòng đun nước rồi đổ đầy vào phích để chuẩn bị gội đầu. Ngay khi quay lại phòng tắm, tay cầm của cái phích bị vỡ và nước nóng trong phích làm bỏng chân tôi. Tôi đã rất đau. Tôi dùng nước lạnh để tráng chân, tuy nhiên, một lớp da ngoài đã bị bong ra, để hở ra lớp thịt đỏ.

Tôi nghĩ là một đệ tử Đại Pháp, chúng ta không giống như người thường và phải hành xử tốt hơn. Tôi chịu đựng nỗi đau và lau dọn cái phích vỡ. Tôi trèo lên giường và bật quạt để làm mát vết bỏng. Tôi tựa vào tường và học Pháp. Khi hết giờ nghỉ giải lao buổi chiều, tôi lau sạch vết thương và mặc chiếc quần khác và đến lớp.

Theo lịch định kỳ, chúng tôi phải tập chạy trên đường chạy của nhà trường. Tôi muốn được miễn vì bị bỏng nước. Nhưng tôi chợt nghĩ lại: “Mình chẳng phải là một đệ tử Đại Pháp sao?” Tôi vẫn chạy mỗi ngày trên đường tập của trường hàng ngày. Đôi khi sau khi chạy, quần của tôi dính vào vết bỏng. Khi tôi về phòng ký túc xá và vén quần lên, vết bỏng trông khá đáng sợ bởi vì thịt và máu trộn vào với nhau. Tuy nhiên, các bạn cùng phòng với tôi không để ý chút gì.

Một lần trong khi tôi đang lau vết bỏng, bạn cùng phòng hỏi tôi: ”Bạn đang làm gì đó?” Tôi quay người lại và thấy bạn ấy đang nhìn vào vết bỏng của tôi. Bạn ấy hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra và tôi kể lại cho bạn ấy nguyên nhân gây ra vết bỏng. Bạn ấy nói tôi cần phải đi bệnh viện. Bạn ấy gọi cho mẹ mình, vốn là một bác sỹ và nói với tôi: ”Nếu vết bỏng không được chữa trị đúng cách, nó sẽ bị nhiễm trùng và để lại sẹo.”

Cuối cùng tất cả các bạn cùng phòng đều biết sự việc và thuyết phục tôi đến bệnh viện. Tôi nghĩ: ”Mình là một đệ tử Đại Pháp và mình tin vào Sư phụ. Mình sẽ không mắc bẫy của cựu thế lực.” Cũng giống như Sư phụ đã giảng:

“Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc” (Phạ xá, Hồng Ngâm II)

Vì vậy tôi liền nói: ”Mình biết các bạn đều lo lắng cho mình, nhưng vết thương trên chân mình đang lành. Hãy xem, mình vẫn đi chạy với các bạn mỗi ngày, đúng không? Nó hết đau rồi!” Sau đó họ không nói thêm gì nữa.

Tôi không tới bệnh viện và không sử dụng bất cứ loại thuốc nào. Trong hai tuần, vết thương đã khỏi và sau một năm thì vết sẹo biến mất.

Loại bỏ chấp trước vào danh lợi

Điểm số của tôi thường rất tốt vì tôi tu luyện Đại Pháp. Trong một bài kiểm tra tiếng Anh, tôi cần phải điền một từ vào câu theo nghĩa của câu nhưng cho dù tôi cố gắng thế nào tôi cũng không nhớ ra từ đó là gì. Vì vậy, tôi nghĩ tôi nên hoàn thành các câu còn lại và quay lại làm câu đó sau. Tuy nhiên, mặc dù còn năm phút để suy nghĩ nhưng tôi vẫn gặp khó khăn. Tôi nghĩ đến việc nhìn trộm bài của bạn, nhưng đó chẳng phải gian lận hay sao? Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi cần phải tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi sẽ không chân thật nếu tôi gian lận và nhìn bài bạn.

Sư phụ giảng:

“…toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi quyết định loại bỏ tâm chấp trước vào danh lợi. Đúng lúc đó, tôi nhớ ra từ cần tìm và chuông reo ngay sau khi tôi viết xong từ đó.

Tôi biết đó là một khảo nghiệm để tôi buông bỏ tâm chấp trước vào danh lợi, bản ngã và sự thiếu trung thực của mình. Sau trải nghiệm này, tôi luôn luôn đối diện với các bài kiểm tra với tâm thái bình hoà. Ngay cả khi trong bài thi vào trường Đại học Quốc Gia, trong khi các bạn cùng lớp khác đang rất lo lắng và căng thẳng, tôi vẫn có thể sắp xếp thời gian học Pháp. Quá trình chuẩn bị cho kỳ thi rất thoải mái. Khi có kết quả, tôi đã được chấp nhận vào học viện sư phạm tốt nhất trong tỉnh của tôi.


Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/2/走在师父安排的修炼路上-408080.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/15/186359.html

Đăng ngày 21-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share