Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-10-2020] May (bí danh) đã hơn 80 tuổi. Bà siêng năng học Pháp, luyện công và phát chính niệm.
Vào đầu năm nay bà có vẻ ốm yếu. Bà bị khó thở, đau lưng dữ dội và huyết áp tăng cao. Gia đình đã đưa bà đến bệnh viện. Các đồng tu đã phát chính niệm cho bà May nhưng không có mấy tác dụng.
Các bác sĩ nói với gia đình bà May rằng họ nên cần chuẩn bị hậu sự cho bà.
Một học viên trong nhóm học Pháp của bà đã đến thăm bà May trong bệnh viện và nhắc nhở bà phải hướng nội. Đồng tu này cũng chỉ ra rằng bà May đã phàn nàn về người con rể trước đây của bà.
Bà May có sáu người con. Con út của bà là June (bí danh) đã ly hôn. Trước khi họ ly hôn, chồng cũ của June đã vay bà May 20.000 Nhân dân tệ, nhưng chưa hề trả lại.
Bà May đã khó chịu vì việc này. “Số tiền này là vay từ tôi. Con rể cũ nợ tiền tôi chứ không phải con gái tôi. Anh ta nên trả nó lại cho tôi”. Bà đã rất buồn và không thể bình tĩnh lại ngay cả khi bà ngồi thiền. Ngay sau đó, bà phải nhập viện.
Sau khi được nhắc nhở hãy tha thứ cho con rể cũ, bà May mơ thấy kiếp trước bà nợ một người 200 lạng bạc. Người trong mộng chính là con rể kiếp này của bà.
Sau khi Sư phụ từ bi chỉ cho bà May thấy mối nhân duyên ấy, bà đã trút bỏ được oán hận, khỏi bệnh và sớm trở về nhà.
Bà May đã nói với các học viên khác rằng đây là một bài học lớn và rằng: “Việc tu luyện là thực sự nghiêm túc”.
Bà May đã nghe Pháp và phát chính niệm. Dần dần bà phục hồi trở lại, bà có thể đi vào phòng tắm với sự giúp đỡ của con gái út.
Sau đó, một học viên khác đã đến thăm bà May. Trong khi họ nói chuyện, con gái của May là June đang bận rộn chuẩn bị thức ăn và dọn dẹp nhà cửa. Thấy tội nghiệp cho June, người học viên này nói với bà May: “Con gái út của chị là người hiếu thảo nhất với chị. Cháu đã chăm sóc tốt cho chị. Nhưng nó lại là người nghèo nhất trong số tất cả các con của chị. Nó không có nhà, đã ly hôn và phải sống với mẹ. Nếu chị chết đi, cả sáu anh chị em chúng nó sẽ bán nhà của chị và chia nhau tiền. June sẽ vô gia cư một lần nữa. Chị đã nghĩ đến tương lai của con út chưa?”
Bà May yêu cầu học viên này đưa ra một số đề xuất. Sau đó, bà viết di chúc và chỉ định June được thừa kế ngôi nhà của bà và những người con khác không có phần trong đó.
Hai tuần sau khi viết di chúc, bà May lại phát bệnh. Bà nhập viện và chết vài ngày sau đó.
Các đồng tu tin rằng việc viết di chúc đã dẫn đến cái chết của bà May. Cựu thế lực đã tìm ra cớ để bức hại bà: “Bà ấy đã viết di chúc và đã chuẩn bị cho đám tang của mình. Đã đến lúc bà ấy phải đi rồi”.
Chúng tôi cảm thấy người học viên đề nghị bà May viết di chúc là dựa trên quan niệm người thường của chính cô ấy. Con gái của bà May có số phận riêng của cô ấy, vì các mối quan hệ nhân quả của cô ấy là được sắp đặt bởi những sinh mệnh cao tầng. Do luân hồi nghiệp báo mà cô ấy có thể giàu hay nghèo trong kiếp này.
Một số học viên ở địa phương chúng tôi gần đây đã phát sinh các triệu chứng nghiệp bệnh và chết. Các học viên khác thường chỉ tay vào những người đang gặp hoạn nạn và nói rằng chắc hẳn họ phải có thiếu sót nào đó hoặc hiểu sai về nguyên lý của Pháp. Suy nghĩ tiêu cực của họ đã tạo thêm áp lực và vật chất bất hảo cho những học viên đó khi họ đang trong hoạn nạn.
Các học viên nên giúp những đồng tu đang trong khổ nạn bằng cách gia tăng chính niệm của họ, giúp họ hướng nội và quy chính tư tưởng của họ dựa trên Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/9/413526.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/12/187787.html
Đăng ngày 21-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.