Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-07-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Kể từ đó, tôi thường xuyên đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, chăm chỉ làm việc để trở thành một người tốt sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và luôn nghĩ cho người khác trước.

Tuy nhiên, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại tìm mọi cách ngăn cản chúng ta trở thành người tốt. Chúng bức hại Đại Pháp một cách tàn nhẫn, khiến vô số học viên bị bắt giữ bất hợp pháp, bị kết án tù và thậm chí bị bức hại đến chết.

Ngày 28 tháng 6 năm 2016, tôi bị bắt và bị đưa đến một trại giam tù nhân nữ. Tôi tận dụng mọi cơ hội để nói cho các tù nhân khác biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nhiều lợi ích từ việc tu luyện.

Nhận được được sự tôn trọng của một tù nhân

Tôi nói chuyện với một nữ tù nhân về vẻ đẹp của Đại Pháp và cố gắng thuyết phục cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an nhưng cô ấy không tin tôi.

Đến giờ ăn, giám thị nhà tù luôn yêu cầu các tù nhân phải ngồi đối diện nhau. Cô ấy ngồi đối diện tôi và thường phàn nàn về việc bị đau bụng mỗi khi ăn cơm. Có lần, tôi đã nhường bát bún ăn tối của mình cho cô ấy, cô ấy khóc và xúc động nói với tôi: “Chị thật tốt bụng. Tôi đồng ý nghe theo lời khuyên của chị”.

Tôi hỏi lại cô ấy: “Vậy chị hiểu ra được điều gì?” Cô ấy đáp: “Vì hai chúng ta hay ngồi ăn cùng nhau nên tôi thấy chị không giống những tù nhân khác. Với ai chị cũng đối xử tốt. Tôi đồng ý với chị về việc thoái đảng. Trước đây có vài người từng khuyên tôi làm việc này, nhưng tôi không đồng ý và cũng không tin nó có gì quan trọng. Nhưng khi chứng kiến chị là người tốt như thế nào, tôi đã tin vào việc làm này”.

Tôi đáp lời cô ấy: “Tôi cũng không hẳn là người tốt như chị nghĩ. Nhưng Sư phụ Lý đã dạy học viên chúng tôi làm người tốt. Chúng tôi cần nghĩ đến người khác trước mới khiến bản thân trở nên vị tha”.

Tôi đã bị kết án ba năm tù bất hợp pháp tại một nhà tù nữ của tỉnh, nơi khét tiếng vô cùng tà ác và luôn khoe khoang có thể “chuyển hóa” thành công các đệ tử Đại Pháp.

Lính canh ở đây sẽ không cho phép các học viên ngủ nếu họ không đồng ý “chuyển hóa”. Không những vậy họ còn không được sử dụng nhà vệ sinh. Nếu được vào đó thì cũng không có giấy vệ sinh để dùng. Họ cũng bị cấm tắm rửa và bị buộc phải đứng hoặc ngồi trên những chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhiều tiếng đồng hồ. Tất cả các tù nhân trong phòng giam được lệnh giám sát các học viên.

Lòng tốt của tôi cảm hóa các giám thị trại giam

Ba tháng sau, tôi được chuyển đến một khu vực giam giữ khác của nhà tù. Trên đường trở lại buồng giam sau khi được gặp mặt người thân lần đầu tiên trong suốt thời gian bị giam giữ, tôi muốn giảng chân tướng cho vị đội trưởng trại giam.

Tôi nói với cô ấy: “Trước đây tôi mắc rất nhiều loại bệnh, cũng từng đến thăm khám nhiều bệnh viện nhưng bệnh vẫn không được chữa khỏi. Tôi tuyệt vọng đến mức đã lo hậu sự cho chính mình. Nhưng sau này khi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bước vào tu luyện và không còn phải dùng đến bất kỳ loại thuốc nào nữa. Nhờ có Đại Phạp mà bệnh của tôi đã hoàn toàn được chữa khỏi.

Nhiều người không có điều kiện được chăm sóc y tế, dĩ nhiên bệnh của họ thường không thể chữa khỏi. Vậy nên, tôi nghĩ mình có trách nhiệm nói cho người khác biết về Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng tôi lại bị cảnh sát bắt và đưa đến đây. Thật rất khó để trở thành một người tốt!”

Vị đội trưởng hỏi gia đình tôi có phản đối tôi tu luyện không. Tôi trả lời cô ấy: “Gia đình tôi rất ủng hộ tôi tu luyện. Chính họ đã tận mắt chứng kiến những thay đổi ở tôi trước và sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều biết ơn Đại Pháp đã cứu mạng tôi”. Cô ấy mỉm cười khi tôi nói vậy. Cô ấy đã biết sự thật. Cô ấy nói tất cả chúng tôi đều là những người tốt.

Có lần trại giam yêu cầu chúng tôi viết bản “Báo cáo chuyển hóa”. Tôi từ chối viết nó, đồng thời nói với người phụ trách phòng giam là tôi không có tội nên không việc gì phải làm vậy.

Cô ta nói có thể viết hộ tôi, chỉ cần tôi ký tên vào đó. Tôi nói: “Nhất định tôi sẽ không ký. Thật không tốt nếu chị làm vậy. Bởi vì điều đó có nghĩa chị đang tham gia vào cuộc bức hại này. Đến lúc kết thúc, tất cả những ai từng tham gia bức hại sẽ bị pháp luật trừng trị! ” Cô ấy đã báo cáo việc này với người đội trưởng.

Tôi không ngừng giữ chính niệm và người phụ trách không còn nói điều đó với tôi thêm lần nào nữa.

Một lần, một học viên trong nhóm tù nhân khác bị la mắng và bị lạm dụng. Cô ấy bị buộc phải đứng và không được phép ngồi lên ghế khi làm việc. Tôi được xếp gần nhóm của cô ấy nên tôi đã đứng lên kêu gọi bốn học viên trong nhóm của tôi cùng nhau phát chính niệm phủ định các thế lực tà ác đang bức hại người đồng tu.

Khi chúng tôi phát chính niệm xong, các tù nhân la hét người học viên lập tức rời đi. Sau đó, chúng tôi phát chính niệm cho tất cả học viên đang bị ngược đãi và ngăn chặn các tù nhân khác phạm thêm tội ác.

Một hôm, đội trưởng trại giam yêu cầu tôi viết cái gọi là “Bản cam kết” (từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp) để tôi có thể xin giảm án và được về nhà sớm ba tháng.

Tôi biết những tên quản lý tham nhũng đã chỉ đạo người phụ trách trại giam tìm cách dụ dỗ để thử thách sự kiên định của tôi vào Đại Pháp. Tôi nói với cô ấy: “Cảm ơn lòng tốt của chị. Tôi sẽ không viết nó. Rồi sẽ đến lúc tôi cũng được về nhà khi nó cần như vậy”.

Vị đội trưởng hỏi tôi về lời thú tội lần trước tôi viết thì sao. Tôi nói: “Tôi đã mắc sai lầm một lần khi chị buộc tôi phải viết nó. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó đâu. Đại Pháp đã cứu mạng tôi, nhưng tôi lại nói Đại Pháp không tốt, chính là làm trái lương tâm mình. Là chị thì chị có làm vậy không?“

Sau đó, cô ấy đưa tôi quay về chỗ của mình. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi rất vui. Khi trở lại làm việc vào buổi tối, tôi nhận thấy mình đã làm đúng.

Trước sự khích lệ của Sư phụ, nguyên thần của tôi (cũng chính là bản thân tôi) có cảm giác thật cao hứng.

Con gái tôi được thọ ích

Đến tháng 6 năm 2019, tôi cũng được mãn hạn tù. Khi trở về nhà, tôi mới biết chồng tôi, người từng bị kết án ba năm tù giam, đã từ bỏ tu luyện sau khi anh ấy được thả.

Không những vậy, con gái út của tôi phải nhập viện chỉ vài ngày sau khi tôi bị bắt giữ. Cháu bị chẩn đoán mắc chứng viêm thận mãn tính.

Trong suốt ba năm, cháu phải nằm viện năm lần và duy trì chạy thận thường xuyên. Chúng tôi phải đổi từ căn nhà rộng rãi của mình sang nhà nhỏ hơn để có thể đủ tiền chi trả thuốc men cho cháu. Hiện giờ, chúng tôi gần như đã hết sạch tiền. Chồng tôi còn gây sự và gọi tôi là đồ ngu ngốc. Anh ấy nói tôi sẽ lại bị bức hại nếu vẫn cứ khăng khăng tiếp tục tu luyện.

Thậm chí anh ấy còn đuổi tôi ra khỏi nhà và thường xuyên làm tôi tổn thương. Nỗi đau khổ trong tôi lúc ấy thật ngoài sức tưởng tượng. Tôi chỉ nhớ lúc đó mình luôn nghĩ bản thân chẳng làm gì sai khi tu theo chính đạo. ĐCSTQ tà ác chỉ muốn hủy hoại con người.

Con gái út của tôi an ủi tôi: “Cha đang giúp mẹ tu luyện! Mẹ có hối hận khi tu luyện Đại Pháp không?”

“Mẹ không hối hận. Đây là điều chính đáng nhất mẹ từng làm. Mẹ hiểu được giá trị của cuộc sống, và cảm thấy mẹ là người may mắn và hạnh phúc nhất trên đời, chẳng gì sánh được với điều đó con ạ!”

Vài ngày sau, các đồng tu gửi cho tôi sách Đại Pháp và nhạc luyện công. Hàng ngày tôi đều học Pháp và luyện công, tôi cũng kiên trì luyện bài “Pháp Luân Trang Pháp” trong một tiếng.

Việc duy trì học Pháp giúp tôi thường xuyên đối chiếu bản thân. Chồng tôi đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực trong suốt ba năm tôi bị giam giữ và bị bức hại. Anh ấy vừa phải làm cha, vừa phải làm mẹ. Hơn nữa con gái út của chúng tôi đã phải nhập viện đến năm lần. Hàng tháng anh ấy vẫn đưa các con vào thăm tôi.

Mỗi lần đến thăm tôi, anh ấy đều tỏ ra vui vẻ, vì anh ấy không muốn tôi thấy anh ấy khó khăn như thế nào. Tôi thực sự cần phải cảm ơn anh ấy, sao tôi có thể phàn nàn được điều gì chứ?

Trong quá trình thay đổi bản thân, chồng tôi cũng đang thay đổi. Anh ấy đang dần quay lại tu luyện Đại Pháp. Sức khỏe của con gái chúng tôi cũng cải thiện rất nhiều nhờ học Pháp và luyện công chăm chỉ.

Con gái lớn của tôi bị sẩy thai đến hai lần trong ba năm. Khi vợ chồng tôi bị bức hại, cháu lại có thai. Không chỉ phải chăm sóc em gái nằm viện mà cháu còn phải lo thuê luật sư biện hộ cho chúng tôi. Con gái tôi cũng đã đến đồn cảnh sát và yêu cầu trả lại những đồ đạc bị cảnh sát lấy mất và đòi lại chiếc máy tính của tôi.

Trường học nơi con gái lớn tôi làm việc yêu cầu cháu đóng đảng phí nhưng cháu nói với họ: “Tôi không muốn trở thành một đảng viên ĐCSTQ. Tôi muốn thoái đảng. Mẹ tôi bị bắt giam chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thực sự muốn thoái đảng!”

Trường học khuyên cháu viết đơn xin thoái ĐCSTQ và cháu đã công khai viết một lá đơn thoái đảng. Sau khi thoái ĐCSTQ, con gái tôi đã sinh được một bé trai khỏe mạnh.

Cả gia đình chúng tôi đều hạnh phúc. Tôi hỏi con gái: “Con có biết đây là phúc lành Đại Pháp ban cho con vì đã giúp mẹ tu luyện Đại Pháp không?”

Cháu trả lời: “Đúng vậy mẹ ạ. Con xin được cảm tạ Sư phụ Lý. Cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/25/408805.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/14/187813.html

Đăng ngày 17-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share