Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-08-2020] Hành trình tu luyện của tôi trong hơn 20 năm qua tuy gập ghềnh, gian nan nhưng cũng rất tuyệt vời và có nhiều khoảnh khắc đáng nhớ.

Cuộc sống của tôi rất mỹ mãn – Tôi có một sức khỏe tốt, một công việc tốt và may mắn đã đắc được Đại Pháp. Nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn được giảng trong sách Chuyển Pháp Luân đã khiến tâm tôi chấn động. Tuy nhiên, tôi chỉ hiểu Pháp một cách hời hợt, nông cạn. Tôi nghĩ có thể do sự phổ biến của chủ nghĩa vô thần vào lúc đó nên đã ngăn cản tôi hiểu được nội hàm thâm sâu hơn của các bài giảng Pháp.

Tình trạng cứ thế tiếp tục cho đến khi cuộc bức hại Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) bắt đầu, tôi mới thực sự dừng lại để suy ngẫm Pháp Luân Đại Pháp thực sự là gì? Đó có phải là theo đuổi chính nghĩa không? Và tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại cấm pháp môn này? Càng học các bài giảng Pháp, câu trả lời càng rõ ràng hơn, cho đến khi tâm trí tôi có sự cải biến đáng kể, đó là khi tôi từ bỏ chủ nghĩa vô thần và hoàn toàn bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.

Trong những ngày đầu của cuộc bức hại, thách thức lớn nhất đối với tôi đến từ gia đình. Cha chồng tôi là một Đảng viên. Bị Đảng tuyên truyền, ông muốn tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ chồng tôi cũng phản đối việc tôi tu luyện nhưng chọn cách gây áp lực lên chồng tôi để ngăn cản tôi. Cuối cùng chồng tôi tuyên bố: “Em chọn Đại Pháp hay gia đình?” Tôi nói trong nước mắt: “Em muốn cả hai.” Chồng tôi ra tối hậu thư: “Không, em chỉ có thể chọn một mà thôi!”

Tôi nhìn đứa con trai hai tuổi, do dự một chút rồi nghĩ đến Đại Pháp quan trọng với tôi đến thế nào, rồi lấy các sách Đại Pháp và rời đi.

Không có nơi nào để đi, đêm đầu tiên tôi trú trong một căn nhà bỏ hoang. May thay ở đó có một miếng nhựa dài nên tôi có thể nằm trên miếng nhựa thay vì nền đất ẩm thấp. Bên cạnh đàn muỗi vo ve, tâm tôi còn tràn ngập nỗi buồn, cô đơn, oán hận và thắc mắc về quyết định của mình. Đó là một đêm mất ngủ…

Tôi trải qua sáu đêm tiếp theo giống như vậy. Khi tôi đến căn nhà bỏ hoang vào ngày thứ bảy, mẹ tôi đi theo tôi. Bà không trách mắng mà chỉ nói: “Về nhà đi con. Thằng bé nhớ con lắm. Gia đình chồng con hứa sẽ không can thiệp vào tín ngưỡng của con nữa miễn là con cẩn thận.” Tôi bật khóc và biết ơn rằng mình đã vượt qua khảo nghiệm.

Chúng tôi chuyển đến nhà mới vào năm 2004, và tôi háo hức treo ảnh chân dung của Sư phụ Lý. Chồng tôi không chịu và đùng đùng nổi giận. Anh ấy thậm chí còn tức giận hơn khi tôi đáp lại bằng những lời khó nghe. Đến lúc đó tôi biết rằng mình đã sai, bởi vì là học viên Đại Pháp, tôi phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và không cãi nhau với người khác. Tôi im lặng khi điều chỉnh lại trạng thái của bản thân và gia cường ý niệm: Hôm nay, tôi sẽ treo ảnh chân dung của Sư phụ và không ai được phép ngăn cản tôi. Không lâu sau, chồng tôi mở cửa, bước vào và không còn phản đối nữa.

Tôi ngộ rằng khi chính niệm của học viên càng mạnh thì Sư phụ sẽ giúp được nhiều hơn. Có lần, sau khi tôi trở về nhà từ việc bị tạm giam phi pháp, chồng tôi cấm không cho tôi liên lạc với bất kỳ học viên nào. Anh ấy nói ai đến thì sẽ đuổi về. Nhưng tôi đã hẹn với một học viên đến nhà tôi học Pháp sau khi cô ấy đưa con đi học vào sáng hôm sau. Tôi phải giải quyết sao đây? Tôi suy nghĩ kỹ và kết luận rằng các học viên Đại Pháp chúng ta phải học Pháp và đề cao cùng nhau và phải gặp nhau. Tôi kiên định với điều đó trong khi đối xử hòa ái với chồng như thường lệ. Khi đồng tu đến vào ngày hôm sau, chồng tôi không đuổi cô ấy về mà chỉ bỏ vào phòng.

Trải qua bao thăng trầm trong những năm qua, chồng tôi là người đã thay đổi nhiều nhất trong nhà. Anh ấy cũng thụ ích nhiều nhất. Bây giờ anh ủng hộ Đại Pháp hết mình. Có lần tôi và chồng có việc phải đi gấp trong khi một đồng tu vẫn chưa giải quyết xong việc cần làm đang ở nhà chúng tôi. Điều khiến tôi ngạc nhiên là chồng tôi nói: “Cứ để bạn em ở lại nhà chúng ta. Anh không thấy phiền khi giao nhà cho các học viên Đại Pháp đâu.”

Kể từ đó, các học viên có thể làm việc ở nhà tôi khi tôi không có ở nhà. Chồng tôi không thấy khó chịu nếu anh ấy về nhà và nhìn thấy học viên nào đang ở đó. Thực ra, anh ấy thường tìm cớ để rời đi để không làm ảnh hưởng đến họ.

Một buổi trưa, khi tôi đang phát chính niệm thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên rồi ngừng. Tôi thấy lạ và đi ra kiểm tra sau khi phát chính niệm xong. Chồng tôi đang đứng bên ngoài hờ hững cầm chai nước tương. Anh ấy nói ra ngoài để mua chai nước tương nhưng quên đem theo chìa khóa. Anh nhấn chuông nhưng nhớ ra có lẽ tôi đang phát chính niệm vào giờ đó nên đứng đợi.

Một lần khác, tôi bị tố cáo với cảnh sát vì đã phát tài liệu chân tướng cho một ngôi nhà. Khi tôi trở về nhà từ đồn cảnh sát, chồng tôi không những không than phiền mà thực sự anh đã nói: “Những người đó làm sao vậy nhỉ? Các học viên Pháp Luân Công không làm gì sai cả, chỉ muốn phát cho họ biết thông tin. Nếu không muốn thì họ không cần đọc, tại sao lại đi báo cảnh sát chứ!”

Bởi vì chồng tôi đã thể hiện sự thiện lương và ủng hộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên anh ấy đã thụ ích to lớn.

Năm 2007, chồng tôi đi khám sức khỏe. Bác sĩ kinh ngạc khi thấy lá gan của chồng tôi vẫn khỏe mạnh như một người tuổi đôi mươi, là điều mà ông ấy chưa từng thấy trong quá trình hành nghề hơn chục năm qua. Kỳ thực chồng tôi đã bốn mươi mấy tuổi rồi và có tiền sử 20 năm uống rượu.

Mùa đông năm nọ, mặt đường đóng băng, chồng tôi và chiếc xe ngã vào một con mương. Chiếc xe của anh ấy bị biến dạng nhưng chồng tôi chỉ bị trầy xước nhẹ trên trán.

Một lần khác, chồng tôi bị vấp ngã sau khi uống quá nhiều rượu. Anh ấy bị xuất huyết não và phải ở trong bệnh viện một tháng. Anh được xuất viện trước khi các cục máu đông được lấy ra khỏi não. Sau đó anh ấy đến bệnh viện để tái khám. Bác sĩ ngạc nhiên khi thấy anh ấy hồi phục nhanh chóng và hoàn toàn.

Tôi tin rằng chính là Sư phụ đã giúp anh ấy vượt qua hết thảy những tình huống nguy nan đó. Tôi biết Sư phụ đã ban cho tôi và gia đình tôi phúc báo to lớn trong những năm qua. Tôi tiếc là mình vẫn chưa đạt tiêu chuẩn người tu luyện và khiến Sư phụ lo lắng. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là vứt bỏ hết thảy tâm chấp trước, đồng hóa với Pháp, và tận dụng thời gian quý giá này để tu luyện bản thân và hoàn thành thệ nguyện.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/8/26/410886.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/8/186673.html

Đăng ngày 28-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share