Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-09-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trong những năm đầu tu luyện, tôi thường có cùng một giấc mơ: đó là nhìn thấy một vầng trăng sáng lấp lánh cùng với các ký tự màu vàng được viết trên bầu trời, trong đó có rất nhiều ký tự mà tôi không thể nhận ra.

Sau hai mươi năm tu luyện, giờ đây tôi mới hiểu được ý nghĩa của giấc mơ đó là gì. Sư phụ đã ban cho tôi một cây bút thần để tôi có thể chứng thực Đại Pháp bằng cách viết các bài chia sẻ.

Trong nhiều năm, tôi thường giảng chân tướng trực diện cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Mùa xuân năm ngoái, tình cờ tôi có quen với một học viên lớn tuổi là dì May. Dì đã kể cho tôi nghe một số câu chuyện đáng kinh ngạc đã xảy ra với dì và một số học viên ở quê của dì. Tôi có mong muốn viết ra những câu chuyện đó và gửi đăng lên trang web Minh Huệ. Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy khả năng viết của tôi chưa đủ tốt nên tôi đã liên tục trì hoãn dự định viết bài.

Một đêm vào mùa hè năm ngoái, tôi mơ thấy mình đang tham dự một kỳ thi. Thời gian làm bài thi sắp kết thúc, hầu hết các thí sinh đã hoàn thành bài thi và rời đi. Vậy mà trên tờ trả lời câu hỏi tôi vẫn còn hai trang chưa được hoàn thành.

Trên hai trang trả lời cuối này có in nhiều loại hoa khác nhau và yêu cầu của bài thi là viết một đoạn văn để mô tả những bông hoa này. Thêm vào đó, các thí sinh có thể giải quyết vấn đề theo một cách nào đó. Tôi suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận viết ra theo cách của mình: Cha tôi đã trồng những bông hoa rực rỡ trong vườn.

Người giám thị coi thi đã mỉm cười với tôi và nói: “Làm tốt lắm!”

Ngày hôm sau, tôi đã chia sẻ giấc mơ này với một số bạn đồng tu. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là điểm hóa của Sư phụ, Ngài đang khích lệ tôi viết ra những câu chuyện của các học viên Đại Pháp.

Sau đó tôi có nhớ đến một bài thơ của Sư phụ:

“Tịnh liên Pháp trung sinh

Từ bi tán hương phong

Thế thượng sái cam lộ

Liên khai mãn thiên đình” (Hương Liên, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Hoa sen sinh trong Pháp

Từ bi tỏa hương thơm

Vẩy cam lộ trên đời

Sen nở khắp sân trời”. (Sen Thơm, Hồng Ngâm II)

Tôi nghĩ rằng là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ cuối của giai đoạn Chính Pháp, tôi phải bước nhanh lên, cầm cây bút thần mà Sư phụ đã ban cho tôi viết ra những câu chuyện của các học viên Đại Pháp và giúp nhiều người hơn nữa biết được chân tướng để lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng hơn.

Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã an bài những gì tốt nhất cho tôi ở mỗi bước đi trên con đường tu luyện. Tôi đã lãng phí thời gian hai năm qua khi ở nhà suốt ngày để chăm sóc mẹ chồng bệnh tật và kết quả là tôi đã không có nhiều thời gian ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người. Nhưng giờ đây Sư phụ đã an bài để tôi có thể giảng chân tướng và cứu người bằng cách viết các bài chia sẻ khi phải ở nhà chăm sóc mẹ chồng.

Tôi quyết định từ bỏ chấp trước người thường là phải viết một cái gì đó thật đẹp đẽ. Thay vào đó, tôi viết ra những câu chuyện chân thực của dì May, Trong khoảng thời gian một tháng, dì đã vượt qua được ba quan khảo nghiệm về nghiệp bệnh. Dù bị liệt một bên mặt, nôn ra máu và khắp người bị mụn rộp, dì May vẫn kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Mọi người trong gia đình và họ hàng của Dì đều rất kinh ngạc về huyền năng của Đại Pháp: “Bà ấy đã được chữa lành chỉ đơn giản là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà không cần sử dụng bất kỳ một viên thuốc nào. Đó thực sự là một điều kỳ diệu!” Tôi đã có thêm sự tự tin vào bản thân sau khi bài viết của tôi đã được đăng trên trang Minh Huệ.

Một thời gian sau, một đồng tu đã kể với tôi về câu chuyện đã xảy ra ở quê của anh. Một học viên đã bị nứt hộp sọ sau một vụ tai nạn giao thông. Tuy nhiên, học viện này vẫn cố gắng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sức khoẻ của anh đã hồi phục hoàn toàn: “Câu chuyện của học viên này đã có một ảnh hưởng rất lớn ở quê tôi”, người học viên nhận xét. “Hai năm sau mọi người vẫn kể cho nhau nghe về câu chuyện thần kỳ này. Thật là tuyệt vời nếu anh ấy có thể giúp chúng tôi viết một bài chia sẻ về trường hợp người học viên ấy. Không ai ở quê tôi có thể làm được như vậy”. Sau khi hỏi thêm một số chi tiết, tôi đã dành hai đêm để viết bài, câu chuyện này thực sự cho con người thấy được huyền năng vĩ đại của Đại Pháp.

Phối hợp như một chỉnh thể

Dì May đã mời tôi về thăm quê ngoại của dì. Tôi vui vẻ đồng ý vì tôi cũng muốn có thêm nhiều câu chuyện tu luyện của các học viên Đại Pháp nơi đây.

Chúng tôi đã đi vài trăm km bằng xe buýt và khi chúng tôi về tới quê của dì May, tự nhiên nước mắt tôi lăn dài trên khuôn mặt mà không sao kiểm soát được.

Tôi nhớ đến những lời của Sư phụ:

cựu thế lực dùng lửa và máu để tạo ra tà ác ấy không hề muốn để Đại Pháp vượt lên. [Nhưng] chư vị đã dựa vào tín niệm kiên định, dựa vào thệ ước thần thánh khi đến thế gian này, dựa vào thân duyên hằng bao nhiêu đời, dựa vào nhận thức một cách lý tính về Đại Pháp, đồng thời dựa vào chính niệm và Pháp lực mà Đại Pháp cấp cho chư vị làm bảo đảm căn bản, mà chư vị đã vượt qua được rồi!” (Gửi Pháp hội Canada 2019)

Tôi tin rằng mình có tiền duyên với nơi này và có những nhiệm vụ cần thiết mà tôi phải hoàn thành. Đúng như linh cảm, buổi gặp gỡ đầu tiên của tôi với các học viên địa phương diễn ra giống như một cuộc hội ngộ với những người bạn cũ.

Trong thời gian ở đây, tôi đã gặp một đôi vợ chồng già nhìn rất khỏe mạnh, họ là những học viên đã tu luyện lâu năm. Cụ bà nói với tôi: “Vợ chồng tôi đã gần 90 tuổi rồi, nhưng chúng tôi sẽ không để tuổi tác ngăn cản chúng tôi đi cứu người!”

“Thật là vinh dự khi được đi theo Sư phụ chứng thực Đại Pháp. Cứu người là nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi có thể làm tốt và chúng tôi sẽ làm được”, cụ ông nói thêm.

Các học viên khác nói cho tôi biết rằng đôi vợ chồng già đã tu luyện Đại Pháp rất kiên định và tinh tấn. Họ luôn phối hợp rất tốt với các học viên khác khi tham gia các hạng mục giảng chân tướng. Khi đối mặt với các tình huống nguy hiểm trong cuộc bức hại, họ luôn nghĩ đến việc bảo vệ các học viên khác trước.

Tôi đã viết về câu chuyện tu luyện của họ và gửi bài chia sẻ trên Minh Huệ. Ngay sau khi bài viết được đăng, đôi vợ chồng già đã bị cảnh sát địa phương đến quấy rối nhiều lần. Một người đồng tu ở địa phương đã in bài viết về họ và mang đến cho họ đọc. Họ như có được thêm sự khích lệ mạnh mẽ: “Các câu chuyện của chúng ta đã được đăng trên Minh Huệ! Chúng ta phải cố gắng làm tốt hơn nữa!”

Họ luôn giữ vững chính niệm và không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Chẳng bao lâu sau sự sách nhiễu đã không còn xuất hiện.

Trong các tuần tiếp theo, tôi đã nhận được nhiều bản thảo bài viết từ các học viên ở thành phố của tôi và cả các thành phố khác. Một số bài viết đã được gửi đến Minh Huệ nhưng không được chấp nhận đăng. Họ muốn nhờ tôi sửa giúp để có chất lượng bài tốt hơn. Tôi rất vui khi được giúp họ. Tôi xem đây là một cơ hội tốt để tôi có thể phối hợp với các đồng tu và cùng giúp nhau đề cao. Tôi đặt cả tâm huyết và trái tim của mình vào việc sửa bài cho các đồng tu. Phần lớn các bản thảo, tôi phải chỉnh sửa rất nhiều nhưng vẫn phải đảm bảo giữ nguyên ý nghĩa ban đầu của câu chuyện. Đôi khi, tôi cảm thấy nội dung câu chuyện chưa hoàn chỉnh thì tôi sẽ hỏi đồng tu thêm các chi tiết để bổ sung cho bài viết hoàn chỉnh hơn. Sau đó, những bài viết đã được tôi chỉnh sửa lần lượt được đăng trên trang Minh Huệ. Tất cả các học viên đều hào hứng khi thấy những câu chuyện tu luyện của họ được đăng trên Minh Huệ, điều này đã khích lệ họ tu luyện tốt hơn nữa.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ. Chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là Sư phụ cấp cho [chư vị]”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng tất cả những hoàn cảnh tu luyện của tôi đều do Sư phụ an bài. Tất cả những thành tựu của chúng ta trên con đường tu luyện đều được Sư phụ nhân từ ban tặng cho chúng ta!

Tôi cũng khuyến khích các học viên xung quanh tôi bắt đầu viết bài và gửi các bài chia sẻ của họ đến các buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Đại Pháp trực tuyến. Tôi khuyên họ đừng quá lo lắng về trình độ học vấn của mình. Việc viết các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện chính là chúng ta đang chứng thực Pháp. Đó là một cách để chúng ta nói về vẻ đẹp của Đại Pháp và cứu người. Đối với những học viên nói rằng họ không biết viết bài thì tôi nói với họ chỉ cần viết ra những gì họ muốn nói khi đi giảng chân tướng trực tiếp. Một số học viên đã thực sự bắt đầu viết và bài chia sẻ của họ đã được chấp nhận đăng trên Minh Huệ.

Tiêu trừ nghiệp lực trong quá trình tu luyện

Trước Tết Nguyên Đán năm vừa qua, tôi đã rất bận với việc viết một số bài chia sẻ. Vì tôi muốn hoàn thành các bài viết trước đêm Giao thừa nên tôi thường làm việc rất muộn, đôi khi làm đến 1 hoặc 2 giờ sáng. Do quá tập trung vào việc viết bài nên thời gian học Pháp, luyện công và phát chính niệm của tôi còn rất ít.

Mẹ chồng tôi sức khoẻ kém nên cần được chăm sóc thường xuyên. Chồng tôi, các chị chồng và tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ. Tuy nhiên, các chị chồng tôi bắt đầu lấy lý do sức khỏe không tốt nên tôi và chồng phải gánh vác phần lớn công việc chăm sóc mẹ. Điều này đã làm cho tôi tốn rất nhiều thời gian và làm đảo lộn kế hoạch của tôi. Tôi cũng biết rằng những lời phàn nàn, tâm tranh đấu và tâm tật đố đều là những ma tính của người thường nhưng tôi đã không loại bỏ chúng ngay lập tức mặc dù đã nhận ra sự xuất hiện của các chủng tâm này.

Nghiệp lực của tôi đã được tích lại và bắt đầu xuất hiện những cơn đau ở bụng trái. Khoảng mười ngày sau đó, những cơn đau nhói lại xuất hiện ở vùng đùi trái của tôi. Mỗi lần xuất hiện cơn đau tôi có cảm giác như bị điện giật và nó làm tôi phải thức dậy nhiều lần trong đêm.

Tôi chợt nhận ra tu luyện của mình đang bị rớt xuống, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân phải tăng thời gian học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi hướng nội và cố gắng loại bỏ ma tính ích kỷ của bản thân. Đặt mình vào vị trí của các chị dâu, tôi nhận ra họ đã hơn 60 tuổi và họ là người không tu luyện nên thực sự đã có những vấn đề về sức khỏe. Thật khó để họ có thể chăm sóc mẹ chồng tôi một cách thoả đáng. Trong khi đó, tôi là một người tu luyện thì không nên quan tâm quá nhiều đến lợi ích cá nhân. Tôi phải dùng tiêu chuẩn cao hơn của người tu luyện để yêu cầu bản thân mình.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện”. (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh tấn yếu chỉ III)

Cho dù cơn đau trên cơ thể tôi là tiêu trừ nghiệp lực hay sự việc gì đi nữa, tôi sẽ coi đó là một việc tốt. Với suy nghĩ này, tôi chợt nhìn thấy một đường ánh sáng. Là một người tu luyện, con đường đi của tôi là do Sư phụ an bài. Tất cả những gì tôi cần làm là tu luyện tâm tính và làm tốt ba việc.

Tối hôm đó, cơn đau ở bụng của tôi trở nên rất nặng. Tôi phải dùng một tay ấn vào bụng để giảm cơn đau nhói và dùng tay còn lại để đánh máy và viết bài chia sẻ. Thực tế là khi viết bài chia sẻ cũng là một quá trình hướng nội để nâng cao tâm tính của người tu luyện.

Ngay ngày hôm sau, các cơn đau của tôi đã biến mất. Sư phụ đã tiêu nghiệp và tịnh hoá thân thể giúp tôi!

Ngộ về Pháp

Mùa hè năm nay, tôi đã gặp một học viên và cô ấy đã nói rất nhiều về kinh nghiệm tu luyện với tôi. Một hôm, cô ấy nói thể ngộ của cô về “Không” và “Vô”. Tôi cảm thấy rằng thể ngộ sâu sắc của cô ấy thật mới lạ, độc đáo và thú vị. Sau vài lần trò chuyện, tôi đã viết ra những câu chuyện tu luyện của cô ấy và ở cuối bài viết, tôi trực tiếp trích dẫn thể ngộ của cô ấy về “Không” và “Vô”.

Bài chia sẻ đã được gửi cho Minh Huệ, tuy nhiên đã không được đăng. Trong khi tất cả các bài chia sẻ khác của tôi gửi sau đó đều đã được đăng. Riêng bài chia sẻ này vẫn chưa được đăng.

Tôi đã xem lại bài chia sẻ này. Tôi tìm đọc lại những gì Sư phụ đã giảng về “Không” và “Vô”. Tôi đã thực sự sốc khi phát hiện rằng hiểu biết của cô ấy về chủ đề này đã bị sai lệch với Pháp của Sư phụ.

Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, vì điều này có nghĩa là tôi cũng không hiểu đầy đủ về Pháp và tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp!

Tôi đã đọc nhiều lần bài giảng “Thế nào là Không?” trong “Tinh tấn yếu chỉ” của Sư phụ cho đến khi suy nghĩ của tôi hoàn toàn phù hợp với Pháp. Sau đó, tôi đã thảo luận vấn đề này với các học viên và cô ấy cũng nhanh chóng nhận ra thiếu sót của mình.

Tôi đã viết bài cho Minh Huệ hơn một năm qua. Sư phụ đã liên tục dẫn dắt và khích lệ tôi trong suốt quá trình tu luyện. Tôi sẽ luôn ghi nhớ lời giảng của Sư phụ:

“Mọi người hãy làm thật tốt phần việc còn lại, hãy dùng quá trình tu luyện vô hối của chư vị mà đi tới tương lai”. (Gửi Pháp hội Canada 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/7/411354.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/25/186927.html

Đăng ngày 22-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share