Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Vũ Hán

[MINH HUỆ 10-05-2020] Đầu năm 2020, bệnh dịch bùng phát ở Vũ Hán. Trong một thời gian dài, tâm tôi không thể tĩnh lại, vì tôi cùng gia đình thường xuyên giảng chân tướng ở các trung tâm thương mại. Gần đây, hiệu quả cứu người đang có xu hướng tăng lên, trong 20 ngày tôi có thể khuyên tam thoái cho hơn 100 người. Vốn dĩ tôi đã hẹn với người nhà, đợi khi họ nghỉ lễ, sẽ cùng tôi phối hợp đi giảng chân tướng cứu người. Tuy nhiên, tôi không tưởng tượng được tình hình thay đổi nhanh chóng như vậy. Một thành phố sôi động và thịnh vượng bỗng trở nên thật yên tĩnh và hoang vắng, hầu hết các địa điểm công cộng đều bị đóng cửa. Lúc này, tôi lo lắng bản thân chưa đạt đến số người cần cứu, cảm thấy Pháp Chính Nhân gian đã đến rồi sao? Việc cứu người của các đệ tử Đại Pháp sắp kết thúc rồi sao?

Tôi đang sống ở Vũ Hán. Khi dịch bệnh bùng phát, ở khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất này, mọi người trong cộng đồng của tôi đang gặp nguy hiểm, tất cả đều hoảng sợ, ngay cả quần áo cũng không dám phơi ra bên ngoài. Bầu không khí rất đáng sợ và bất an, cảm giác như không có người sống.

Sư phụ giảng:

“Tôi từng giảng cho chư vị một câu, tôi nói rằng, Phật là gì? Như Lai là đứng trên chân lý như ý mà tới ấy là danh hiệu của con người thế gian, còn thật sự Phật là người bảo vệ của vũ trụ, họ sẽ chịu trách nhiệm cho hết thảy nhân tố chính trong vũ trụ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [2000] – Đạo Hàng)

Vì vậy tôi nghĩ rằng, là một đệ tử Đại Pháp, cần phải mang năng lượng tích cực đến cho mọi người, không thể như người thường cứ trốn ở trong nhà. Tôi sống ở tầng cao nhất, phía trên có sân thượng. Tôi vẫn như thường lệ phơi quần áo trên đó, còn dắt cháu trai lên đó chơi, không e sợ gì cả.

Dần dần, những người hàng xóm đối diện nhìn thấy, cảm thấy bớt căng thẳng, thỉnh thoảng nói với chúng tôi: “Đừng ở trên đó quá lâu.” Sau đó, người hàng xóm đối diện nhà tôi, cũng là đồng hương của tôi, thỉnh thoảng mới dám ra phơi quần áo. Từ lâu tôi đã xuất tâm muốn cứu anh ấy, nhưng vì anh ấy không thích nói chuyện nên không có cơ hội. Tôi nghĩ khi tai họa ập đến, tôi phải cứu anh ấy. Vì tôi đã xuất ra niệm này, nên Sư phụ đã cấp cho tôi cơ hội. Một hôm, cả hai cùng lên tầng thượng phơi quần áo. Tôi nắm cơ hội khuyên anh ấy làm tam thoái bảo bình an, bảo mệnh. Kết quả là vợ anh ấy rất đồng tình, anh ấy cũng đồng ý, cả hai đã thoái đảng để được bình an.

Ban ngày do tiểu khu bị kiểm soát chặt chẽ, phải quét mã sức khỏe mới được ra ngoài, thường là những người đi làm. Buổi tối bảo vệ lỏng hơn một chút. Bởi vì tôi đã làm tam thoái cho nhân viên bảo vệ, tôi chỉ cần chào họ khi ra ngoài. Bằng cách này, tôi cùng đồng tu người nhà ra ngoài cứu người vào buổi tối. Tôi không tới những nơi phải quét mã sức khỏe, chúng tôi chỉ mua đồ trong những cửa hàng nhỏ. Đa số mọi người đều làm tam thoái sau khi nghe tôi nói, hầu hết mọi người đều sợ dịch bệnh và sẵn sàng lắng nghe chân tướng.

Sư phụ giảng:

“Trong các đệ tử Đại Pháp [ai] mà không tinh tấn, [ai] đi sang cực đoan, [thì hãy] lập tức quy chính bản thân, chân tâm học Pháp và tu luyện, vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất. Các đệ tử Đại Pháp chân chính đều có năng lượng, bản thân chính là người trừ nghiệp trừ khuẩn, là sứ giả cứu độ [thời] mạt hậu [cuối cùng], trong khi giảng chân tướng cứu người thì đều biết thực thi một cách lý trí.” (Lý Tính)

Hiện tại tình hình trong nước đã tạm ổn, có người nói ôn dịch đã ra quốc ngoại, tôi ngộ ra rằng chúng sinh đều đang chờ được cứu. Một khi tà đảng cuối cùng bị thanh lý, những người đi theo tà đảng sẽ không còn cơ hội.

Chứng thực Pháp trong khi chăm sóc mẹ già

Tháng 6 năm ngoái, người mẹ 89 tuổi của tôi bị gãy xương đùi, không thể tự chăm sóc bản thân. Bảy chị em trong nhà, chỉ có tôi sống ở nơi khác. Bình thường họ đều chăm sóc mẹ, song cũng có phần oán trách và bất mãn với bà (vì tính cách cương ngạnh và nóng nảy của bà). Tôi lập tức trở về nhà chăm sóc mẹ, cố gắng làm cho tốt. Ngày ba bữa cơm nấu những món mẹ thích ăn, hàng ngày tắm rửa cho mẹ, dọn vệ sinh cho mẹ bất cứ lúc nào. Thân thể mẹ tôi ngày càng tốt lên, tăng cân nhiều. Nhưng do thời tiết nóng bức, chỉ có tôi chăm sóc mẹ, việc học Pháp cứu người bị ảnh hưởng, trong tâm tôi có chút oán trách đối với mẹ, lời nói như muốn trách cứ, khiêu khích. Một lần tôi nói với mẹ, mẹ dường như lên cân. Mẹ tôi lạnh lùng đáp lại: Mẹ không có mập lên, mẹ vẫn như thế. Cuối cùng, có một buổi tối, hai người chúng tôi đã cãi nhau. Sau đó tôi không hướng nội tìm, cũng không biết hướng nội tìm. Tôi chỉ thấy bình thường chúng tôi cố gắng như vậy, mẹ cũng không cảm kích. Tuy nhiên sáng hôm sau khi ăn cơm, tôi thấy mắt mẹ sưng đỏ, mẹ không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ ăn cơm. Mọi hôm tôi đều dìu mẹ đi vệ sinh, bây giờ mẹ không nhờ tôi giúp nữa.

Buổi tối khi vào bếp, tôi thấy một con cóc to trên mặt đất chắn trước cửa phòng. Lúc đó tôi nhảy lên sợ hãi. Là một người tu luyện, tôi lập tức cảnh giác: Có phải tà linh đang chú ý đến tôi? Hôm sau, con gái tôi nói chuyện qua điện thoại rằng ủy ban khu phố gọi điện tới (vì tôi nằm trong danh sách đen). Sau khi nghe đến đó, tôi hiểu ra bởi vì bản thân tu luyện không tốt nên mới bị tà ác can nhiễu. Bình tĩnh lại, tôi hướng nội tìm: Căn nguyên của sự oán hận của tôi đối với mẹ là cái tình, trường kỳ không buông được cái tình đối với mẹ. Tôi từ cái tình mà sinh tâm oán hận, có tâm cầu hồi báo, muốn bà khen vì tôi đã chăm sóc bà đúng lúc. Đồng thời tôi cũng có tâm sốt ruột rất lớn, khi thấy việc học Pháp cứu người bị ảnh hưởng, liền nảy sinh oán khí bất mãn. Từ nhỏ tôi đã là một người đa sầu đa cảm. Từ khi hiểu chuyện, tôi chỉ thích nghe các vở bi kịch đau buồn; Đôi khi là trong mộng có cảm xúc đau xót thương tâm, thậm chí đưa vào trong hiện thực; Đôi khi đột nhiên hoài niệm đến người thân trong quá khứ. Tôi bắt đầu thanh trừ những tâm chấp trước này, dần dần buông xuống. Trong tâm tôi bình tĩnh lại, nghĩ rằng cân bằng tốt việc gia đình cũng là một phần của tu luyện, từ từ xuất ra tâm từ bi.

Tâm tính của tôi cải thiện, mẹ tôi cũng thay đổi theo, chúng tôi nhanh chóng trở nên hòa hợp. Mẹ cũng nghe lời tôi, hàng ngày thành tâm kính ý niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” nhờ vậy mà hồi phục nhanh hơn hẳn. Mẹ tôi rất nhanh đã có thể xuống giường đi lại, trải nghiệm sự huyền diệu và siêu thường của Đại Pháp.

Cháu gái nhỏ nhà anh cả gầy yếu vàng vọt, từ khi tôi trở về chăm sóc mẹ, cháu vẫn theo ăn cơm với tôi. Chị dâu tôi ham vui, hàng ngày đi đánh bài, không để ý đến cháu nhỏ. Tôi không ghét bỏ, chỉ cảm thấy cháu thật đáng thương. Anh cả tôi thấy cháu tăng cân, cảm động nói: Sau này cháu hãy theo bà luyện công, học Pháp Luân Công. Anh trai thứ của tôi trở về, thấy vậy vui vẻ nói: Nhìn thấy em chăm sóc mẹ tốt như vậy, trắng trẻo mập mạp, chăm sóc cả cháu gái nữa. Chị dâu tôi cũng tiếp lời: Người trong nhà, chỉ em có sức khoẻ tốt, luyện Pháp Luân Công thật tốt. Tôi đã nhiều lần giảng chân tướng cho anh cả, anh thứ, nhưng họ không hoàn toàn tiếp nhận, đôi khi còn bất kính. Lần này họ đã thật sự tin tưởng.

Trong khi giảng chân tướng, trừ bỏ tâm lợi ích

Tôi giảng chân tướng chủ yếu vào buổi tối, cùng phối hợp với đồng tu người nhà, đi tới các cửa hàng lớn. Một lần chúng tôi vừa đi tới cửa, thấy bên cạnh có mấy bạn trẻ đang bán hoa. Một người vừa nhìn thấy chúng tôi liền mời chào: “Dì ơi, mua hoa đi.” Tôi liền hỏi: “Bao nhiêu tiền một bó?” Họ nói 25 tệ. Tôi không hề muốn mua hoa, liền giảng chân tướng cho họ: “Các cháu làm ăn cũng không dễ dàng gì, hiện nay kiếm tiền quả thật rất khó. Vật giá cao, người trẻ tuổi chịu áp lực lớn. Hiện tại từ trên xuống dưới đâu đâu cũng hủ bại, là vì cái gì? Cũng là vì một quốc gia không có tín ngưỡng, không ai tin thiện ác hữu báo, vì tiền mà quan nào cũng tham, không việc xấu nào không làm. Hiện tại ở Trung Quốc phân hóa giàu nghèo rất nghiêm trọng.” Họ đều gật đầu công nhận. Tôi lại tiếp tục nói với bọn họ về làm tam thoái bảo bình an, họ đều gật đầu nhưng không trả lời. Tôi nói thêm mấy lần nhưng không có tác dụng.

Đi được không xa, con gái kéo tôi lại nói: Mẹ, con mua hoa, mẹ lại đi cùng giảng cho họ nhé. Lúc này, tôi chần chừ: Mua hoa làm gì, không thực dụng. Trong tâm tôi ngại lãng phí, không muốn bỏ ra số tiền đó. Con gái tôi mua một bó hoa. Mấy người trẻ tuổi rất vui vẻ, tôi liền đi tới giảng một lần nữa, kết quả bốn người họ đều thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội. Lúc này, tôi xúc động nói với con gái: Hôm nay nếu không phải con bỏ tiền ra mua hoa, bốn người họ sẽ không được cứu. Tôi hiểu ra, kinh tế đang trượt dốc, họ bán hoa để kiếm tiền sinh hoạt, đệ tử Đại Pháp có thể dùng tiền hỗ trợ những người khó khăn tăng thêm chút thu nhập, thông qua biểu hiện của loại từ bi này cũng có thể cảm động một số người.

Tiếp đó chúng tôi đi vào cửa hàng. Con gái tôi đã mua một bộ quần áo ưa thích, nhưng về tới nhà mới phát hiện quần áo nhỏ hơn một cỡ. Ngày hôm sau đi đổi quần áo, không ngờ rằng hôm qua mua bộ quần áo với giá gốc, hôm nay đổi lại thành giá chiết khấu. Người bán hàng sau đó đã hoàn lại nửa tiền. Chúng tôi không ngờ đến sự việc đó. Tôi nói với con gái: Con vì cứu người mà dùng tiền, nên Sư phụ đã cho con nhiều hơn.

Bình thường chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng, vì cứu người, vì để lấy cớ, con gái tôi thường bỏ tiền ra mua cái này cái nọ. Thực ra tiền lương con gái tôi không cao, đơn vị công tác đang phải điều chuyển, cuối năm dịch bệnh hoành hành. Xí nghiệp trong cảnh suy thoái, nhưng vẫn tăng lương cho con gái tôi, thật đúng là bất thất bất đắc. Tôi ngộ ra: Chấp trước căn bản của tôi là tâm lợi ích rất mạnh, bình thường dường như không quan tâm chuyện tiền bạc, tâm lợi ích ẩn rất sâu, nhưng khi tổn thất một chút là không chịu được. Tôi đã tìm ra tâm lợi ích, kiên quyết trừ bỏ nó.

Trên đây là thể ngộ cá nhân, có điều gì không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/10/瘟疫之中救人急-405127.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/8/186670.html

Đăng ngày 28-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share