Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc

[MINH HUỆ 08-09-2020] Nghiệp bệnh là một trong những phương thức mà cựu thế lực sử dụng để bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cái cớ mà chúng đưa ra là các học viên còn nhiều tâm chấp trước, hữu lậu, nhân tâm, hoặc đã làm gì đó không phù hợp với Pháp. Bởi vậy chúng dùng hình thức nghiệp bệnh để “trợ giúp” các học viên đề cao. Kỳ thực, cựu thế lực đang phá hoại Chính Pháp của Sư phụ.

Một số học viên trải qua nghiệp bệnh nghiêm trọng đến mức làm suy giảm khả năng làm ba việc của họ, và một vài người thậm chí đã mất đi nhục thân. Đôi lúc các học viên không thể tìm ra tâm chấp trước của mình. Vì thế, họ bị mắc kẹt trong một khoảng thời gian dài và không thể đột phá nó.

Tuy nhiên, cũng có nhiều học viên có thể phá trừ bức hại của nghiệp bệnh thông qua tăng cường học Pháp, luyện công, phát chính niệm, và hướng nội. Trong bài viết này tôi sẽ nêu ra trải nghiệm cá nhân của hai học viên để minh họa tầm quan trọng của việc tăng cường luyện công để đột phá bức hại nghiệp bệnh.

Đột phá nghiệp bệnh

Có một học viên khoảng gần 50 tuổi. Bà ấy đã tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm qua. Vào đầu năm 2019, bà bắt đầu bị đau dạ dày và bị nôn mửa sau mỗi bữa ăn. Bà đã phải thay đổi thói quen ăn uống của mình. Ban đầu, bà có thể ăn một chút cháo hoặc mỳ, nhưng sau đó, bà đều nôn ra hết những thức ăn nhẹ này. Bà phải bỏ bữa hoàn toàn và chỉ có thể uống sữa. Kết quả là bà đã sụt cân rất nhiều.

Bà ấy tiếp tục học Pháp, luyện công, phát chính niệm, và giảng chân tướng Đại Pháp mỗi ngày, nhưng tình huống của bà vẫn tiếp tục xấu đi. Chẳng mấy chốc, bụng bà lại bắt đầu đau, và đôi lúc nó đau đến mức khó có thể chịu đựng được. Cho tới một ngày, cơn đau nghiêm trọng tới nỗi bà gần như phải đi bệnh viện.

Điều kiện thể trạng của bà không cho phép bà đi làm, ngay cả là làm việc ở nhà, và bà đã phải nghỉ việc từ đầu tháng 10 năm 2019.

Hiện tại với khoảng thời gian dư dả, bà ấy đã chuyên tâm học Pháp và tăng cường luyện công. Bà luyện công hai lần mỗi ngày: ba giờ đồng hồ vào buổi sáng (một giờ ôm bão luân, một tiếng rưỡi ngồi thiền định, và nửa giờ tập động công) và hai giờ luyện công tập thể cùng với nhóm RTC vào buổi chiều.

Bà ấy cũng dành năm tiếng mỗi ngày để học thuộc Chuyển Pháp Luân – học thuộc từng đoạn một. Bà đã hướng nội, tìm ra chấp trước vào tư lợi, và loại bỏ nó.

Sau 3-4 ngày như vậy, bà đã có thể ăn được một chút. Bà tiếp tục đề cao với lịch trình tăng cường học Pháp, luyện công. Khi bà đến thăm đồng nghiệp cũ vào cuối tháng 11, giám đốc đã nói với bà rằng họ luôn chào đón bà quay trở lại làm việc bất cứ lúc nào. Và bà đã thực sự trở lại làm việc vào tháng 1 năm 2020.

Giải thể nghiệp bệnh

Một học viên khác cũng khoảng 50 tuổi và đã tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm. Vào đầu tháng 11 năm 2019, ông ấy liên tục cảm thấy khát phải uống nhiều nước, và cũng đi vệ sinh nhiều lần. Tới tháng 2 năm 2020, ông ấy cảm thấy rất mệt mỏi. Ông ăn rất ít nhưng uống đến vài cốc nước đầy vào ban đêm. Ông nói rằng ông cảm thấy kiệt sức đến mức khi luyện công cũng thấy mệt nhọc.

Một ngày nọ, ông bị bất tỉnh và gia đình ông đã gọi 911 tới. Chuyên gia y tế đã thực hiện một xét nghiệm và nói rằng lượng đường trong máu ông rất cao. Ông bị đưa vào phòng cấp cứu (ER) và đặt máy thở. Ba ngày sau ông mới tỉnh lại trong phòng điều trị tích cực (ICU). Ông đã ở lại bệnh viện 15 ngày trước khi ra viện.

Ông bị bất tỉnh lần nữa vào tháng 4 năm 2020 và lại bị đưa vào phòng cấp cứu. Sau đó ông đã chuyển đến khu phòng bệnh chung và ở lại 6 ngày. Về nhà, ông có thể ăn cả một quả dưa hấu trong một ngày ngoài việc uống nước ngọt, nhưng vẫn không có cảm giác thèm ăn. Ông bị sụt nhiều cân, biểu hiện giống như các học viên đang trải qua nghiệp bệnh khác.

Lần tiếp theo ông bị bất tỉnh là vào đầu tháng 8 và lại bị đưa tới phòng cấp cứu. Các bác sĩ đã tiêm insulin cho ông. Vào ngày thứ ba, thị lực của ông bị mờ đi. Ông đã ở lại bệnh viện 10 ngày trước khi ra viện vào ngày 12 tháng 8. Bác sĩ dặn dò ông phải tiêm insulin ở nhà mỗi ngày.

Ông cũng tăng cường luyện công ba lần mỗi ngày (hai tiếng rưỡi đồng hồ mỗi lần, bao gồm một tiếng ôm bão luân). Mỗi ngày ông lắng nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và học Chuyển Pháp Luân nhiều nhất có thể.

Trong vòng chưa đến một tuần, tình trạng của ông bắt đầu có chuyển biến: ông có thể ăn một số đồ ăn, và tăng vài cân trở lại. Lượng insulin cũng dần dần được giảm bớt. Sau đó ông đã thay đổi số lần luyện công một ngày xuống hai lần, để có nhiều thời gian học Pháp hơn. Ông đã hoàn toàn dừng việc tiêm insulin vào ngày 27 tháng 8.

Hiện tại ông đã hồi phục ngày một tốt hơn. Ông đang có dự định giảng chân tướng cho các bác sĩ tại bệnh viện để chứng thực sự mỹ hảo của Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Chư vị luyện luyện công, luyện nhiều hơn một chút, tay giơ lên phát mỏi, hoặc chân đứng phát run, vậy hỏi có tăng công; chư vị luyện thêm vài giờ hỏi có thể tăng công? Nó chỉ có tác dụng chuyển hoá bản thể thôi, nhưng vẫn cần năng lượng để gia trì; nó không có tác dụng đề cao tầng. ‘Khổ cái tâm chí’ mới là then chốt đề cao tầng thực sự”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Thể ngộ của tôi là, Sư phụ đã chỉ ra minh xác rằng luyện công có tác dụng chuyển hoá bản thể. Nghiệp bệnh đang nhắm vào nhục thân của chúng ta, vì thế tăng cường luyện công là một phương thức hữu hiệu để giải thể sự bức hại của nghiệp bệnh.

Tất nhiên, đề cao tâm tính vẫn là vấn đề căn bản, bởi lẽ suy cho cùng thì do chúng ta tâm tính hữu lậu và làm việc bất hảo mới khiến cựu thế lực có cớ để bức hại. Vì vậy, trong khi tăng cường luyện công, chúng ta cũng phải chuyên tâm học Pháp và học thuộc Pháp. Chúng ta phải hướng nội nghiêm túc, tìm ra chỗ hữu lậu, và cải chính chúng.

Làm tốt ba việc thì chúng ta có thể tương kế tựu kế với cựu thế lực và thực sự đạt được đề cao trong tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/8/411509.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/19/186845.html

Đăng ngày 06-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share