Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 14-08-2020] Sư phụ đã nhiều lần nhấn mạnh rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp cần phải học Pháp cho nhiều, học Pháp cho nhiều và nhiều học viên cũng thường xuyên chia sẻ thể ngộ của mình về phương diện này trên trang web Minh Huệ. Nhưng dường như việc đột phá can nhiễu khiến tôi không thể học Pháp thật sự quá khó. Gần đây đã có một trải nghiệm giúp tôi nhận thức sâu sắc hơn về việc học Pháp.

Một ngày, tôi cảm thấy buồn chán. Tôi đã không nhận ra đó là một quan niệm người thường và nên loại bỏ nó ngay lập tức, thay vào đó tôi thuận theo suy nghĩ đó và bắt đầu lướt Internet. Tôi lướt qua một vài video giảng chân tướng của các đồng tu và đọc một số bình luận tiêu cực bên dưới. Sự buồn chán của tôi không hề thuyên giảm mà còn tệ hơn, tâm tôi trở nên nặng trĩu với những bình luận tiêu cực đó.

Sáng hôm sau, nỗi buồn chán vẫn chưa tan biến. Tôi bắt đầu luyện công. Con gái tôi đến bên để nói với tôi điều gì đó. Tôi cau mày và đuổi cháu đi. Vài phút sau, cháu quay lại và nói tiếp câu chuyện. Tôi phải ngừng luyện công. Tôi rất khó chịu và nghĩ: “Là một tiểu đệ tử, con không biết rằng mình không nên can nhiễu tới việc luyện công của của người khác sao?”

Sư phụ giảng:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lô ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất”. (Nhận thức tiếp nữa, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi biết lý do tôi không vượt qua được khảo nghiệm tâm tính này là vì tôi không bảo trì được tâm thái từ bi, do đó tôi đã vấp ngã ngay khi gặp khảo nghiệm.

Thất bại khi vượt quan tâm tính cùng với việc không hoàn thành được bài luyện công buổi sáng khiến tâm tôi trở lên bứt rứt. Tôi đã gọi điện cho một đồng tu để xin lời khuyên, cô ấy bảo tôi hãy học Pháp nhiều hơn. Cô nói rằng hàng ngày cô đọc các bài giảng Pháp ở các nơi của Sư phụ song song với việc học và ghi nhớ Chuyển Pháp Luân.

Vào thời điểm đó, mỗi ngày tôi học Pháp một giờ và học thuộc một trang trong Chuyển Pháp Luân, đôi khi tôi có thể đọc một bài giảng mà Sư phụ giảng tại Pháp hội, nhưng tôi không thực hiện việc này hàng ngày do tôi không đặt ra mục tiêu cho mình.

Tôi biết các phương pháp của người thường không thể giải quyết được sự lo lắng và tiêu trầm của tôi. Khi trạng thái tu luyện của tôi không tốt, tôi sẽ buông bỏ các việc khác, chẳng hạn như gọi điện thoại cho những người thân ở Trung Quốc và giảng chân tướng cho họ.

Đồng tu nhiều lần khuyên tôi học Pháp nhiều hơn nữa, tôi nhận ra đó là điểm hóa của Sư phụ. Vì vậy, tôi bắt đầu đọc Kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Hoa Kỳ.

Ma ngủ đã tới can nhiễu ngay khi tôi bắt đầu học Pháp. Tôi uống một tách cà phê, nhưng vẫn còn buồn ngủ. Tôi vừa đi vừa học, cơn buồn ngủ liền biến mất. Tôi đặt tâm vào việc học Pháp. Càng học, tôi lại càng muốn học, và tôi đắc được nhiều Pháp hơn. Tôi ngộ ra nhiều Pháp lý mà trước đây tôi không ngộ được.

Tôi đã đọc xong cuốn sách trong khoảng ba giờ đồng hồ và không muốn đặt nó xuống. Tôi cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể đang vui mừng vì được Pháp tịnh hóa và những vật chất xấu cản trở tôi đồng hoá với Đại Pháp đã bị loại bỏ. Tôi cảm thấy mình gần hơn với Pháp.

Sư phụ giảng:

“Tôi đã truyền nhập năng lực của tôi vào trong bộ Đại Pháp này, chư vị chỉ cần học, chư vị chính là đang cải biến, chư vị chỉ cần học, chư vị chính là đang đề cao, chỉ cần chư vị học [Pháp] tới cùng chư vị sẽ có thể đạt viên mãn”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])

Những thay đổi ấn tượng và kỳ diệu do việc học Pháp lần này mang lại đã giúp tôi hiểu rằng chỉ cần tôi học Pháp, Sư phụ sẽ chăm sóc tôi và thay đổi mọi thứ xung quanh tôi. Tôi đã hiểu rõ về mối quan hệ giữa vật chất và tinh thần.

Tôi nhận ra nghiệp tư tưởng cũng là một loại vật chất, và Sư phụ đã trừ bỏ nó cho tôi. Tôi cảm thấy nó rất sống động. Tôi hiểu rằng miễn là chúng ta nghe theo lời Sư phụ, dụng tâm học Pháp, Sư phụ sẽ làm mọi thứ cho chúng ta. Nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt tôi, tôi vô cùng cảm động trước sự từ bi vô hạn của Sư phụ.

Trạng thái tu luyện của tôi tốt, nên việc giảng chân tướng cho gia đình tôi đã có kết quả tốt đẹp. Thêm vào đó, Sư phụ đã khích kệ tôi bằng cách cho tôi trải nghiệm trạng thái nhập định trong khi phát chính niệm.

Tôi ngộ ra rằng, chúng ta sống trong thân xác thịt và các nhân tố con người trong cơ thể muốn kiểm soát chúng ta. Then chốt là chúng ta phải nhận ra được chúng khi chúng xuất hiện, bởi vì nếu chúng ta mất cảnh giác, chúng ta sẽ thuận theo các nhân tố đó mà không nhận ra.

Tôi cũng ngộ ra rằng ngay khi tư tưởng của mình không chính, sẽ lập tức thu hút các nhân tố tà ác ở các không gian khác đang chờ cơ hội dùi vào sơ hở. Vì vậy, khi chúng ta thuận theo chấp trước của con người và thực hiện các cách của người thường để thư giãn buông lỏng bản thân, ví dụ việc tôi cảm thấy buồn chán và xem video thay vì học Pháp, đó là để cho những nhân tố con người được buông lung và gia trì chúng. Đổi lại, chúng kiểm soát tôi, làm cho tôi càng trở nên tiêu trầm, bất an và không thể đề cao lên được.

Tôi đã không nhớ được mình là người tu luyện, huyền năng của Đại Pháp to lớn đến thế nào và không học Pháp ngay lúc đó. Đôi khi tôi thậm chí còn không thể cầm cuốn sách lên, có thể nào chính tôi là người không để mình cầm cuốn sách lên?! Đó chẳng phải là những nhân tố con người không muốn bị loại bỏ đang can nhiễu tôi sao?

Vì chúng biết rằng ngay khi tôi cầm sách lên đọc, chúng sẽ bị diệt trừ. Tất nhiên chúng sẽ đấu tranh đến cùng và làm nảy sinh các suy nghĩ không đúng đắn trong đầu tôi để tôi nhầm tưởng rằng mình muốn thư giãn.

Sau khi được trải nghiệm hiệu quả kỳ diệu của việc học Pháp, tôi đã đặt ra mục tiêu cho bản thân: hàng ngày ngoài việc học Chuyển Pháp Luân, tôi cũng phải đọc xong một bài giảng Pháp ở các nơi của Sư phụ. Bên cạnh việc làm các hạng mục Đại Pháp, phát chính niệm, làm tốt công việc hàng ngày và việc nhà, tôi cần dùng từng phút, từng giây để học Pháp và nỗ lực đề cao trong Pháp.

Liệu một vị thần có cần sự thư giãn và thoải mái của con người không? Trên thực tế, khi chúng ta thực sự đặt tâm vào việc học Pháp, và Đại Pháp triển hiện cho chúng ta thấy các nguyên lý của Pháp, thì sự thăng hoa có được trong Pháp là niềm vui thiêng liêng và cao quý. Là một học viên Đại Pháp, cảm giác kiên định tinh tấn trong Pháp là điều mà tôi hằng mong muốn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/14/410461.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/14/186768.html

Đăng ngày 04-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share