Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-09-2020] Trong nhiều năm, tôi đã giảng chân tướng trực diện cho mọi người, giảng chân tướng qua điện thoại, và phát tài liệu chân tướng. Trong trận đại ôn dịch này, tôi cố gắng nói với mọi người rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Vào tháng năm, khi tôi đang giảng chân tướng cho một người trên phố, một đội cảnh sát trẻ đã bắt tôi và đưa tôi về đồn. Điều đó xảy ra do tôi thiếu chính niệm. Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi đã quá lo lắng về việc cứu người, vì thế cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này.

Sư phụ dạy chúng ta rằng giảng chân tướng là chìa khóa giải quyết mọi loại vấn đề. Tôi tĩnh tâm xuống, và quyết định lấy cơ hội này để giảng chân tướng cho những cảnh sát này và thức tỉnh lương tri của họ. Tôi luôn muốn nói với những cảnh sát này ở đồn của họ, nhưng tôi chưa tìm được cơ hội nào. Bây giờ cơ hội lại ở ngay trước mặt. Tôi không đối đãi việc bắt giữ này như sự bức hại. Kể từ khi Sư phụ bắt đầu truyền Pháp, nhiều sinh mệnh cao tầng đã hạ thế và chuyển sinh. Nhiều người trong số họ đã không biết chân tướng về Pháp Luân Công (cũng gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Đây là cơ hội lớn để thức tỉnh lương tri của họ.

Ở đồn cảnh sát, các cảnh sát đã xịt chất diệt khuẩn vào tôi và họ. Tôi bình tĩnh nói: “Trong đợt đại dịch này điều gì là quan trọng nhất? Đó là mạng sống của các anh. Trận đại dịch này là một cảnh báo của Thần, nhưng các anh vẫn can dự vào việc đàn áp những người tốt. Nếu các anh dừng việc này lại thì các anh không phải lo lắng gì về đại ôn dịch này.” Họ đã không nói gì cả.

Tôi liên tục phát chính niệm, và xin Sư phụ giúp tôi giải thể tà ác thao túng sau lưng những cảnh sát đó.

Họ hỏi thông tin cá nhân của tôi và nguồn cung cấp tài liệu giảng chân tướng, tôi đã nói: “Tôi không thể nói cho các anh biết, bởi vì tôi không muốn phối hợp với các anh và giúp các anh tạo nghiệp bằng cách bức hại người khác. Thực ra, các anh mới chính là những người thực sự bị bức hại. Các anh có biết rằng các anh sẽ phải bồi hoàn lại không? Các học viên Pháp Luân Công đang cố gắng thức tỉnh lương tri của mọi người. Chúng tôi nói với người dân rằng nhẩm Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo có thể bảo hộ họ trong đại dịch này.”

Tôi tiếp tục: “Nhiều nhà tiên tri trong lịch sử đã tiên đoán được đại dịch hôm nay. Mục tiêu nhắm vào Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cuộc đàn áp của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công đã diễn ra 21 năm rồi. Các anh hãy nói cho tôi biết tại sao trong 21 năm vừa qua, ngày càng nhiều người bước vào tu luyện Pháp Luân Công đến vậy? Đó là bởi vì Chân-Thiện-Nhẫn là Pháp của vũ trụ, khiến con người nâng cao đạo đức, và tránh được thảm họa.”

Tôi không có bất kỳ ý niệm bất hảo hoặc sợ hãi nào khi nói chuyện với họ. Đặc biệt khi đối mặt với cảnh sát, tôi phải nói nhiều hơn để giúp họ biết được chân tướng. Tôi thường gặp phải cảnh sát mặc thường phục trên phố. Tôi chẳng mảy may sợ hãi, và luôn phát cho họ tài liệu giảng chân tướng. Một vài người bọn họ còn cảm ơn tôi, một vài người thì còn bảo tôi phải cẩn thận và đừng nói quá to ở chốn công cộng. Tôi tin rằng tất cả chúng sinh, bao gồm cả cảnh sát, đều muốn biết được chân tướng. Tuy nhiên, nhiều người đã bị lừa dối do tuyên truyền của ĐCSTQ, và họ cần chúng ta thức tỉnh lương tri của họ.

Ở đồn cảnh sát, tôi đã không trả lời bất cứ câu hỏi nào. Dù họ hỏi gì, tôi luôn trả lời bằng những điều mà họ cần biết. Tôi nói với họ rằng các học viên đang giúp mọi người thức tỉnh, nhận ra chân tướng. Chúng tôi làm tài liệu bằng chính đồng tiền của mình. Tôi bảo họ hãy đọc kỹ tài liệu giảng chân tướng, và đừng bị ĐCSTQ lợi dụng.

Trong khi tôi đang ở đồn, vài cảnh sát đã đến nhà tôi khám xét. Họ tịch thu sách Đại Pháp của tôi. Tôi nói với họ rằng: “Các anh đã phạm tội. Các anh như những kẻ cướp giật vậy. Ông trời đang nhìn các anh đấy.” Một cậu cảnh sát trẻ đã cầm bức chân dung của Sư phụ, giẫm lên ngón chân của tôi và nói: “Bà có tin rằng tôi sẽ xé bức ảnh này không? Tôi nhìn vào mắt cậu ấy và nói rằng: “Nếu cậu làm thế, cậu sẽ sẽ nhận phải quả báo ngay lập tức.” Cậu ấy ớn lạnh và rùng mình. Sau đó cậu ấy bỏ đi mà chẳng nói lời nào.

Đại Pháp là từ bi nhưng cũng uy nghiêm. Ảnh chân dung của Sư phụ không thể bị tà ác làm hư hại. Tôi phát chính niệm để giải thể tà ác đã thao túng cậu ấy.

Tôi nói chuyện với họ trong bốn giờ đồng hồ. Ban đầu thì họ lăng mạ tôi, nhưng một số bắt đầu yên lặng lắng nghe. Một số thì bỏ đi. Khi một người khác đến, tôi lại giảng chân tướng và cố gắng khuyên họ thoái Đảng. Tôi nói: “Hãy tự cứu lấy mình và đừng để bị giải thể cùng ĐCSTQ. Hãy ngừng việc đàn áp Pháp Luân Công.” Một số người gật đầu, và cũng có vài người thoái Đảng.

Sau đó, cảnh sát trưởng bảo tôi ký vào một tài liệu ghi chi tiết cuộc trò chuyện của chúng tôi. Đầu tiên thì tôi từ chối xem văn bản đó. Vì thế cảnh sát trưởng đọc to lên cho tôi nghe. Nó chính xác là những gì tôi đã nói. Tôi cảm thấy nhẹ cả người, và liên tục tạ ơn Sư phụ.

Cuối cùng họ để tôi về nhà. Tôi xin lại sách Đại Pháp. Một cảnh sát nói nhỏ: “Hãy mua những quyển mới đi. Chúng tôi cần những cuốn sách đó để báo cáo với chính quyền. Bà về đi.” Tôi nói rằng: “Ngày mai tôi sẽ quay lại để lấy sách. Xin hãy giữ sách cẩn thận.”

Tôi kể với các đồng tu về những gì đã xảy ra. Tất cả đều tin rằng tôi nên quay lại để giảng chân tướng thêm, và họ sẽ phát chính niệm cho tôi.

Sáng hôm sau, tôi phát chính niệm hồi lâu trước khi đến đồn công an. Một trong số những cảnh sát đã bắt giữ tôi đã rất thô lỗ. Cậu ấy đưa tôi đến một căn phòng và bảo tôi đợi người phụ trách đến. Tôi không hề sợ hãi, và không quan tâm đến thái độ thô lỗ của cậu ấy. Tất cả những gì tôi nghĩ là những sinh mệnh này đang ở trong nguy hiểm, và họ chỉ có thể hiểu được chân tướng nếu họ biết chân tướng và ngừng làm những việc xấu.

Khi cậu ấy quay lại, tôi nói: “Nhiều người, những người mà biết chân tướng, đã sửa sai. Họ bảo vệ các học viên Đại Pháp, và tất cả bọn họ đều được phúc báo. Nhiều người trong số họ đã được thăng chức.” Cậu ấy trở nên dãn ra, và không còn thể hiện sự tức giận trên khuôn mặt nữa. Sau đó tôi nói: “Nếu cậu cũng bảo vệ các học viên, cậu sẽ được thăng chức. Khi nào điều đó xảy ra thì cậu hãy báo cho tôi biết nhé. Tôi sẽ gửi lời chúc mừng đến cậu.” Cậu ta cười, và giọng điệu trở nên thân thiện hơn.

Họ nói với tôi rằng trưởng đồn sẽ đến vào khoảng 8 rưỡi. Sau đó tôi ngồi ở phòng tiếp dân, phát chính niệm và nhẩm thuộc Pháp.

Nhiều cảnh sát đã đi qua phòng tiếp dân. Tôi nói chuyện với tất cả bọn họ, bảo họ đừng can dự vào việc đàn áp Pháp Luân Công nữa. Tôi nói: “Hãy nhìn số phận của những quan chức ĐCSTQ cấp cao, những người mà đã nhiệt tình đàn áp Pháp Luân Công, như Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai và những người khác nữa mà xem. Họ đều đang ở trong tù rồi. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Các cậu phải hiểu rằng chỉ có thoái Đảng mới có thể đem đến tương lai tốt đẹp cho các cậu mà thôi.”

Một vài người thì không nói gì, một vài thì mỉm cười, và một cậu cảnh sát trẻ đã khen ngợi tôi vì lòng dũng cảm của tôi. Một viên cảnh sát trẻ nói: “Xin bác hãy ngồi gần lại đây và nói cho chúng tôi biết sự thật về vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn với.”

Trong phòng có sáu cảnh sát đang lắng nghe tôi. Tôi nói: “Tóm lại, vụ tự thiêu là một trò lừa bịp do ĐCSTQ dàn dựng nhằm vu khống Pháp Luân Công và lừa dối người dân. Có rất nhiều sơ hở. Tại sao những người tham gia vào cái được gọi là tự thiêu đó đều ở mọi lứa tuổi? Sinh viên đại học, người cao tuổi và trẻ con nữa. Chỉ là sự trùng hợp sao? Vở kịch được dựng lên để kích động người dân và khiến họ thù ghét Pháp Luân Công, để ĐCSTQ có cớ để tiếp tục bức hại. Sư phụ chúng tôi giảng rõ ràng rằng tự sát là có tội và cấm chỉ tự sát. Những người đó không phải là học viên Pháp Luân Công.” Sau đó tôi chỉ ra thêm vài sơ hở nữa và tất cả cảnh sát đều đồng ý với tôi.

Cậu cảnh sát trẻ, người mà bảo tôi kể thêm, đã giơ ngón cái lên tán dương tôi: “Bà nói hay lắm. Bà thật xuất sắc. Điều đó cho thấy rằng các vị Thần thực sự tồn tại.”

Sáng hôm đó, trưởng đồn không đến. Vào buổi chiều có thêm nhiều cảnh sát đến hỏi tôi. Họ chào tôi là “cô” hoặc “chị”. Tôi kể cho họ rất nhiều điều mà họ thấy rất thích. Tôi kể cho họ rằng đài truyền hình Tân Đường Nhân thúc đẩy văn hóa truyền thống Trung Hoa phát triển, và tôi còn hát vài bài hát do các học viên sáng tác. Tôi cũng thuyết phục viên cảnh sát trẻ, người đã tán dương tôi vào buổi sáng, thoái Đảng. Cậu ấy rất vui khi có cơ hội này và cảm ơn tôi.

Tôi đợi cả ngày nhưng trưởng đồn không đến. Tôi không lấy lại được sách của mình, nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã lãng phí thời gian vì tôi đã diễn vai chính ở đồn cảnh sát, và giải thích nhiều điều cho các cảnh sát trẻ.

Đó là một cơ hội thật quý giá. Sau khi đã giải thể tà ác thao túng sau lưng cảnh sát thì họ đều sẵn sàng lắng nghe chân tướng. Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ và chính niệm của các học viên, trường không gian ở đó đã được thanh lý. Sư phụ giảng:

“Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính.”

(Kiến chân tính–Hồng Ngâm II)

Tạm dịch

“Đối mặt khảo nghiệm thấy chân tính.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/2/411166.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/21/186874.html

Đăng ngày 06-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share