Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-09-2020] Một vài năm trước, một học viên bắt đầu mất rất nhiều máu khi đến kỳ kinh nguyệt. Điều này xảy ra ngày càng thường xuyên hơn. Cô ấy nói rằng mẹ và chị gái cô ấy cũng bị như vậy, và họ đã phải cắt bỏ cổ tử cung. Học viên này bắt đầu cảm thấy khó chịu và thậm chí đã nghĩ đến việc cắt bỏ cổ tử cung của mình.

Cô ấy khăng khăng đi khám bác sĩ, nhưng tình trạng của cô ấy trở nên tồi tệ hơn và gia đình phải đưa cô đến bệnh viện. Họ phát hiện ra máu của cô chỉ có 25% huyết sắc tố so với mức tiêu chuẩn và tính mạng của cô đang gặp nguy hiểm. Gia đình cô rất lo lắng và nảy sinh ấn tượng không tốt về Đại Pháp.

Một học viên lớn tuổi khác đã mất cảm giác thèm ăn và không thể ăn. Bà nói rằng một vài thành viên trong gia đình bà có khối u thực quản. Bà cũng khăng khăng đi bệnh viện, nhưng tình trạng của bà trở nên nghiêm trọng vì thế gia đình đã đưa bà đi bệnh viện vài lần. Bà là một học viên rất kiên định nhưng sau khi trải qua phẫu thuật và một vài lần nhập viện, bà đã qua đời.

Bản thân tôi thường xuyên cảm thấy khó thở và việc này diễn ra trong thời gian dài. Cảm giác khá khó chịu. Lúc đầu tôi nghĩ đó là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình vì thế tôi không bận tâm. Nhưng tôi nghe một người thường nói về một người nào đó cũng bị khó thở và bác sĩ phát hiện ra tim của cô ấy bị tắc nghẽn và cô ấy phải thực hiện phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.

Sau đó, mỗi lần cảm thấy khó thở, tôi lại lo lắng tim mình bị tắc nghẽn. Tôi không nhận ra rằng suy nghĩ này là sai. Tôi đã bị như vậy trong nhiều năm và thậm chí còn nghĩ nếu đi khám, bác sĩ có thể nói: “Ồ, tình trạng của cô quá tệ. Nếu cô không phải là người tu luyện, có lẽ cô đã chết lâu rồi.”

Tôi đã cố gắng cầm cự khi các triệu chứng ngày càng nghiêm trọng hơn. Tôi cảm thấy vô vọng. Tôi không biết mình sai ở đâu. Tôi nhận ra rằng tôi đã không phát chính niệm cho việc này.

Khi triệu chứng phát triển đến mức tôi không thể thở được nữa, tôi phát chính niệm loại bỏ những can nhiễu thân thể, nhưng dường như không có gì thay đổi. Tôi cảm thấy bất ổn. Chứng kiến những học viên khác bị nghiệp bệnh, tôi bắt đầu lo lắng. Một số học viên đã nằm liệt giường và một số thậm chí đã qua đời.

Không phải tôi sợ chết. Tôi sợ mình không thể tìm ra nguyên nhân, từ đó không thể đề cao bản thân và cứu người hiệu quả. Tôi cảm thấy tồi tệ. Tôi nên làm gì đây?

Tôi vẫn tiếp tục như thường lệ. Không có gì thay đổi cho tới hai ngày trước đây, khi tôi đột nhiên ngộ ra điều gì đó từ Pháp Sư phụ giảng:

“Ngay lập tức yêu cầu trăm mạch đồng thời khai mở, trăm mạch đồng thời vận chuyển.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã giảng về khai mở trăm mạch. Tại sao tôi vẫn nghĩ tim của tôi bị tắc nghẽn? Suy nghĩ này có thể đúng không? Không phải đây là suy nghĩ của người thường hay sao? Không phải tôi đang đặt mình ở cảnh giới của người thường hay sao? Không phải tôi đang chiêu mời bệnh tật khi đánh đồng triệu chứng khó thở của tôi với tình trạng tim bị nghẽn mạch sao?

Tôi vứt bỏ suy nghĩ về việc bị “nghẽn mạch.” Ngay sau khi làm điều này, tôi không còn cảm thấy khó thở nữa. Tất cả những lo lắng về việc tim bị tắc nghẽn đã hoàn toàn biến mất. Thật không thể tin được. Con xin cảm tạ Sư phụ.

Thông qua trải nghiệm này tôi nhận ra rằng là một học viên, nếu có triệu chứng nào đó biểu hiện ra, chúng ta không nên coi nó như bệnh của người thường. Nếu chúng ta làm vậy, chúng ta đang chiêu mời bệnh đó. Mặc dù chúng ta không coi nó là bệnh, nhưng suy nghĩ này sẽ thường xuyên xuất hiện nếu chúng ta không loại trừ nó. Thân thể của chúng ta sẽ ngày càng có nhiều triệu chứng giống như bệnh của người thường hơn. Bạn đã thừa nhận sự tồn tại của bệnh. Ngay cả khi bạn kiên định vào Đại Pháp và tinh tấn phát chính niệm, can nhiễu vẫn không thể bị loại bỏ vì bạn có quan niệm người thường.

Sư phụ muốn chúng ta hướng nội bất cứ khi nào gặp khó khăn. Chúng ta nên giải thể những tư tưởng không đúng đắn ngay khi nó xuất hiện và bài xích nó. Chúng ta nên nghĩ: “Mình là một học viên. Mình sao có thể đánh đồng tình huống của mình với triệu chứng của người thường được. Mình kiên định bài xích nó.”

Chỉ như vậy Sư phụ mới có thể bảo hộ cho chúng ta, vì Sư phụ chỉ bảo hộ cho các học viên chứ không bảo hộ người thường.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/1/-411163.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/18/186834.html

Đăng ngày 31-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share