Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 30-08-2020] Kể từ khi đắc Pháp vào năm 1999, Sư phụ đã luôn bảo hộ và dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện. Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm nhưng điều tôi muốn chia sẻ với các đồng tu là tôi đã vượt quan nghiệp bệnh như thế nào.

Không thể bị lừa gạt bởi giả tướng

Tháng 01 năm 2017, tôi từ Trung Quốc chuyển đến Melbourne. Trong môi trường hoàn toàn mới, tôi cảm thấy căng thẳng bởi có những việc quá sức chịu đựng của tôi. Tôi thường xuyên không vượt qua được quan tâm tính. Khoảng tháng 4 tôi bắt đầu xuất hiện nghiệp bệnh, tôi cảm thấy đau ở phần thân dưới và luôn trong trạng thái mệt mỏi. Tôi hướng nội và phát chính niệm nhưng cũng chỉ khởi một chút tác dụng.

Vào một đêm tháng 8, chiếc chăn điện của tôi đột nhiên bốc cháy. Hai ngày sau, tôi gần như bị xe hơi đâm. Tiếp đó người nhà tôi ở Trung Quốc nói rằng 4 cảnh sát đã tới để bắt tôi vì tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân- cựu lãnh đạo của ĐCSTQ (người đã phát động và chỉ đạo cuộc đàn áp Pháp Luân Công hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp).

Tôi mơ thấy mình bị ung thư trong ba đêm liền. Trong giấc mơ thứ ba, một đồng tu nói với tôi rằng khối u đã bị di căn.

Sự can nhiễu của tà ác trở nên nghiêm trọng, tôi cảm thấy đau ở bụng dưới và đã bị giảm hơn 4.5 kg. Một người bạn hàng ngày đều hỏi tôi: “Tại sao móng chân của cậu lại đen vậy?” Sau đó, tôi nhìn thấy một bài báo nói rằng nguyên nhân dẫn đến móng chân bị đen là do ung thư. Ngay lập tức, tôi tắt điện thoại và tự nhủ “Mình không nên đọc những thứ này, mình không thể bị lừa dối bởi tà ác”.

Một người bạn khác hàng ngày lại nói với tôi rằng cô ấy tin chắc là sức khoẻ của tôi có vấn đề bởi giọng nói của tôi không ổn.

Tôi biết tất cả những điều này đều là do cựu thế lực an bài. Tôi thầm nói với họ trong tâm: “Không cần biết các ngươi đang giở trò gì, ta đều coi đó là giả tướng. Ta chỉ tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp. Ta chỉ nghe theo an bài của Sư phụ”.

Tôi nói với cái móng chân của mình rằng: “Bạn là một phần trong thân thể tôi. Tôi là chủ thể và bạn nên nghe theo tôi. Bạn không nên nghe theo tà ác và tạo ra giả tướng cho tôi, hãy quay về trạng thái trắng hoặc hồng”. Thật đáng kinh ngạc, móng chân của tôi dần dần thay đổi sau đó, nó trắng trở lại và có một phần chuyển sang màu hồng. Điều này đã giúp tôi tăng thêm chính niệm.

Một ngày, bạn cùng phòng hỏi tôi: “Dì ơi, dì bị ốm à? Mặt của dì trông rất nhợt nhạt”. Mặt tôi bình thường trông rất khỏe mạnh. Tôi nhìn bản thân ở trong gương và bắt đầu khóc. Tôi nói với Sư phụ rằng: “Sư phụ đừng lo! Con chắc chăn sẽ vượt qua được khảo nghiệm này. Xin Ngài hãy gia trì chính niệm cho con!”

Sư phụ giảng:

“Khi mỗi cá nhân đối diện với khảo nghiệm khó khăn nhất của mình, để xem anh ta có thể buông bỏ chấp trước lớn nhất của mình không, kỳ thực là khảo nghiệm xem anh ta có thể bước ra khỏi được không. [Có thể] buông bỏ sinh tử, thì chính là Thần; không thể buông bỏ sinh tử, thì chính là người”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [năm 1999])

Chấp trước vào vị tư

Tôi bắt đầu hướng nội để tìm ra các tâm chấp trước và quan niệm người thường. Tôi nhận ra rằng mình có tâm truy cầu cuộc sống thoải mái, tâm sắc dục, tật đố, hiển thị, oán hận và rất nhiều các chấp trước khác. Tôi phát chính niệm một tiếng đồng hồ mỗi lần khi ở nhà để loại bỏ các vật chất xấu được hình thành trong xã hội người thường. Tôi học Pháp giữa mỗi lần phát chính niệm để ước thúc bản thân. Nhưng giả tướng nghiệp bệnh biểu hiện ngày càng trầm trọng hơn.

Tôi suy nghĩ về tất cả những gì mình đã làm gần đây, cố gắng tìm ra sơ hở nào của bản thân khiến tà ác dùi vào. Tôi quỳ xuống và bắt đầu học thuộc Pháp. Đây là lần thứ tư tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân, trước đó tôi đã học thuộc ba lần khi còn ở Trung Quốc. Không suy nghĩ về bất kỳ điều gì khác, sau khi tan làm, tất cả những việc tôi làm là học thuộc Pháp. Nghiệp tư tưởng đã cố gắng can nhiễu tôi nhưng tôi không thừa nhận nó. Khi nó xuất hiện, tôi sẽ phát chính niệm để loại bỏ, tôi không thừa nhận nó là tư tưởng của mình.

Một ngày khi đang học thuộc Pháp, tôi nhận ra tâm vị tư của mình. Sau đó, tôi nhớ lại rằng một người thân của tôi tại Trung Quốc đang chịu nghiệp bệnh. Tôi rất lo lắng bởi vì không thể chịu đựng nỗi đau mất cô ấy. Tôi không thể sống thiếu cô ấy. Thỉnh thoảng, tôi lo lắng nếu mất cô ấy thì sẽ không có ai sửa máy in giúp mình. Mỗi khi máy tính và máy in của tôi có vấn đề, tôi đều phụ thuộc vào cô ấy. Thậm chí tôi còn nghĩ tới việc chịu đựng một số nghiệp bệnh cho cô ấy.

Nhìn lại những điều này, tôi tự hỏi bản thân rằng liệu mình có thể phó xuất vô điều kiện cho các học viên không? Tôi thậm chí còn không quan tâm đến con gái mình khi cháu sinh con và không có cơ hội nhìn cháu bé. Tôi chỉ chăm lo cho cửa hàng của mình. Tôi rất bận rộn và dành hết thời gian của tôi vào người thân. Tôi biết câu trả lời là: “Tôi chắc không thể làm được điều đó cho các học viên khác bởi tầng thứ của tôi không cao. Xuất phát điểm của tôi là vị tư, dựa trên tình. Tôi có chấp trước mạnh vào tình khiến tà ác dùi vào sơ hở này.

Sư phụ giảng:

“Khi bạn bè thân quyến gặp chuyện thống khổ, chư vị có bất động tâm hay không, chư vị nhìn nhận sự việc như thế nào đây; làm người luyện công khó khăn như vậy đấy!” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bị mắc kẹt trong tình với gia đình, điều này chính là sơ hở khiến tà ác bức hại. Trong quá trình học thuộc Pháp, Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi, giúp tôi nhận ra tâm chấp trước ẩn sâu lớn nhất của mình – vị tư. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy sức nặng đè lên tâm tôi khiến tôi cảm thấy khó thở đã biến mất. Toàn thân tôi trở nên thoải mái, tôi thầm cảm tạ Sư tôn từ bi dẫn lối.

Sư phụ giảng:

“Làm người tốt thì dễ hơn, nhưng muốn tu luyện tâm tính thì không dễ như thế. Người tu luyện cần có chuẩn bị về tinh thần, mong muốn ‘chính tâm’, trước mang ‘thành ý’. Người ta sống ở thế gian, xã hội phức tạp lắm, chư vị muốn hành Thiện, nhưng có thể có người không để chư vị hành Thiện; chư vị chẳng muốn làm hại người khác, nhưng có thể người khác sẽ vì nguyên nhân đủ loại mà tới hại chư vị. Một số ở đó là xuất ra từ những nguyên nhân phi tự nhiên, chư vị có thể ‘ngộ’ ra đó là vì sao hay không?” (Chương III, Pháp Luân Công)

Lời giảng của Sư phụ đã khiến tôi tỉnh ngộ, Sư phụ là đang nói về tôi. Tại sao tôi lại cảm thấy buồn khi bị người khác làm tổn thương? Tại sao tôi không thể vượt qua được khảo nghiệm. Tôi không nhận ra rằng tôi đã không mở rộng lòng mình cho tới khi đọc được lời giảng của Sư phụ. Là do tôi tự tạo ra mâu thuẫn. Tại sao tôi lại phàn nàn về những người khác? Những người khác đều chiểu theo lý của người thường, nhưng tôi nên đối đãi với những mâu thuẫn như một người tu luyện. Tôi đã quá để tâm vào chấp trước của những người khác và không xếp đặt cho đúng vị trí của mình. Khi những người khác đối đãi không tốt với tôi hay trợn mắt nhìn tôi, tôi không thể bỏ qua. Thay vào đó, tôi ôm giữ thái độ đó của họ trong một khoảng thời gian dài. Tôi thường hướng ngoại, điều này đã dấn đến tất cả các khổ nạn.

Loại bỏ can nhiễu

Can nhiễu của tà ác trở nên nghiêm trọng. Mỗi khi trên đường đến khu phố Tàu để giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi liền cảm thấy không thoải mái. Cơ chân tôi cứng lại. Hai lần tôi phải về nhà tắm rửa và thay đồ vì bị đi tiểu trên xe. Tôi nói với cựu thế lực rằng: “Các ngươi đang cố gắng ngăn ta giảng chân tướng và thức tỉnh lương tri của chúng sinh. Ta chắc chắn vẫn sẽ đi! Ta sẽ không nghe theo các ngươi. Ta chỉ nghe theo Sư phụ!” Chiều hôm đó, tôi đã thuyết phục được 24 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ). Tất nhiên, đó là nhờ Sư phụ đã đánh thức họ. Sư phụ đã khích lệ tôi trong suốt quá trình thuyết phục mọi người thoái đảng.

Đã vài lần tôi cố gắng viết ra những trải nghiệm của bản thân, nhưng mỗi khi bắt đầu, tôi đều xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh. Sau vài lần như vậy, tôi đã từ bỏ viết bài. Lúc đó, tôi không muốn đối mặt với những khó khăn và muốn giữ thể diện.

Trong những ngày khó khăn nhất của cuộc đời, Sư phụ từ bi đã hướng dẫn tôi học Pháp, liên tục giúp tôi hiểu Pháp sâu hơn. Khi trong khổ nạn lớn, tôi đều nghe nhạc Phổ Độ mỗi ngày. Tôi thường khóc khi nghe bài này. Sư phụ đã bảo hộ tôi, khích lệ tôi kiên định tu luyện trong Đại Pháp.

Một buổi sáng khi tôi thức dậy, tôi cảm thấy cơ thể trở nên thoải mái. Tôi nhìn thấy hai Pháp Luân đang quay tròn với tốc độ vô cùng nhanh. Sư phụ từ bi đã tịnh hóa thân thể cho tôi một lần nữa. Tôi đã khóc vì xúc động!

Khổ nạn này kéo dài trong một năm. Trong khi học thuộc Pháp, tôi đã học được cách hướng nội. Tôi hiểu ra được sự nghiêm túc của tu luyện. Với sự an bài của Sư phụ cùng sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi học Pháp và luyện công trong nhóm online từ 2 giờ 50 phút đến 7 giờ 30 phút. Tôi dành hai tiếng để học thuộc Pháp mỗi ngày. Qua tất cả những điều này, tôi đã đề cao nhanh chóng trên rất nhiều phương diện trong tu luyện. Cuối cùng là phát chính niệm loại bỏ tà ác. Dần dần, cơn đau ở bụng tôi cũng biến mất và tôi đã hồi phục hoàn toàn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/30/411125.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/14/186765.html

Đăng ngày 19-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share