Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-08-2020] Có một gia đình sống ở tỉnh Hắc Long Giang, nơi mà cả ba thế hệ từ ông bà đến cháu nội đều tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công, cũng được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Dưới đây là câu chuyện của họ do bà nội, ông nội, con trai và cháu trai kể lại.

Câu chuyện của bà nội

Sự bất bình của tôi đối với gia đình nhà chồng

Từ bé đến lớn tôi được nuông chiều và không phải làm bất cứ công việc nhà nào trước khi lấy chồng. Chồng tôi có ba cậu em trai và một cô em gái. Sau khi kết hôn, chúng tôi dọn vào sống chung với bố mẹ chồng và các em chồng.

Ngay buổi sáng đầu tiên sau đám cưới, mẹ chồng đã đánh thức tôi dậy sớm và bảo tôi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Tôi không biết làm thế nào và đã khiến bữa ăn trở nên hỗn độn.

Mọi người đều rất thất vọng. Mẹ chồng bắt đầu mắng nhiếc tôi, nói rằng đáng nhẽ tôi nên học nấu ăn, vì tôi là con cả trong gia đình của tôi. Sau đó bà bảo tôi ngồi cạnh cửa ra vào để tôi có thể xới cơm cho mọi người.

Những hạt giống oán hận của tôi đối với nhà chồng đã được gieo rắc từ ngay ngày đầu tiên đó.

Sự oán hận gia tăng

Những tháng ngày tiếp theo của tôi ở trong gia đình nhà chồng không hề tốt đẹp hơn. Mẹ chồng thường trách mắng tôi vì không làm tốt mọi việc, bà cho rằng tôi cố tình làm hỏng mọi thứ. Một trong những cậu em chồng tức giận tôi đến mức mà tôi sợ chẳng dám gặp cậu ấy. Một cậu em chồng khác thì lăng mạ tôi khi món ăn tôi nấu không vừa khẩu vị cậu ấy.

Do muốn giữ thể diện mà tôi không bao giờ phàn nàn về sự ngược đãi này với gia đình của mình.

Có một lần, tất cả bọn họ đều cùng mắng chửi tôi thậm tệ đến mức mà bố chồng tôi phải xông vào can. Tôi cảm thấy rất tồi tệ và phàn nàn về sự bất công đó với chồng mình vào đêm hôm đó. Anh ấy không những an ủi tôi mà còn tát tôi và đẩy tôi ngã xuống sàn nhà. Tôi tức giận đến mức bắt đầu lên cơn co giật và ngất đi.

Tôi bị chuẩn đoán là u nang buồn trứng khi mới mang thai được ba tháng. Nhưng không ai trong gia đình nhà chồng quan tâm đến điều đó. Tôi xin nghỉ ốm để bình phục ở nhà. Tôi dành rất nhiều thời gian đó để đan áo cho bố mẹ chồng và các em trai chồng, nhưng không ai ghi nhận những nỗ lực của tôi.

Sự oán hận của tôi càng sâu đậm hơn và tôi bắt đầu cãi nhau với chồng nhiều hơn. Vào một ngày Tết, tôi cãi nhau với anh thậm tệ đến mức mà tôi muốn tự vẫn. Vì không có thuốc gì ở nhà để tôi có thể uống quá liều nên tôi đã uống sạch một chai rượu mạnh.

Tôi gần như chết, nhưng ngay khi nghĩ đến con mình thì tôi tỉnh lại.

Ở chỗ làm, mọi người đều giả tạo và đấu đá với nhau chỉ vì lợi ích cá nhân. Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp đều rất phức tạp. Hàng ngày tôi đều cảm thấy vô vọng, giống như sống với một tảng đá đè nặng trên ngực vậy.

Sự oán hận ở nhà và áp lực nơi công sở đã khiến tôi bị căng thẳng và dần bào mòn sức khỏe vốn đã yếu của tôi. Tôi bắt đầu bị nhiều bệnh khác nhau gồm có u nang ở gan, thận và lá lách, huyết áp cao và cholesterol cao.

Bệnh tim của tôi là tồi tệ nhất. Nó nặng đến mức mà tôi có thể bị đau tim bất cứ lúc nào, điều này đã đặt tôi vào trạng thái dễ bị suy sụp tinh thần.

Mỗi ngày tôi cảm thấy như một năm. Tôi thường nhìn lên trời và tự hỏi liệu cuộc đời tôi có kết thúc trong tất cả sự chịu đựng này không.

Tu luyện Pháp Luân Công

Bố mẹ chồng tôi đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, vào tháng 7 năm 1999–ngay đêm trước khi cuộc đàn áp bắt đầu diễn ra vào 20 tháng 7 năm 1999. Tôi đọc cuốn sách một lần và chỉ nhớ được ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi học cách luyện các bài công pháp. Nhưng tôi đã ngừng tu luyện khi cuộc đàn áp bắt đầu.

Vợ của cậu em chồng thứ hai của tôi đã qua đời trong bệnh viện vào 30 tháng 4 năm 2005. Đó là một ngày không thể nào quên đối với tôi.

Cô ấy đã từng rất khỏe mạnh. Vì sự bất bình với gia đình nhà chồng mà cô ấy trở nên đau ốm. Bị hành hạ bởi bệnh tật, cô ấy đã sụt cân tới mức gầy giơ xương chỉ trong vòng sáu tháng. Nhìn thi hài của cô ấy và nghĩ về sự oán hận của mình, tôi cảm thấy rất buồn và tâm trí tôi bắt đầu suy nghĩ miên man.

Tôi băn khoăn tại sao con người lại tồn tại. Vì thế tôi quyết định lại thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và phản bổn quy chân.

Ngay khi từ bệnh viện trở về nhà, tôi lấy ra cuốn Chuyển Pháp Luân ở trên giá sách xuống. Tôi bắt đầu khóc khi nhìn ảnh Sư phụ ở trong sách. Sư phụ giảng:

“Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người” (Bài giảng thứ nhất-Chuyển Pháp Luân)

Lời giảng sâu sắc này đã thức tỉnh tôi. Đúng rồi, đây chính là con đường mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu! Tôi quỳ xuống nâng quyển sách trên tay và nói rằng: “Con tạ ơn Sư phụ! Con sẽ tu luyện tinh tấn và trở về nhà cùng Ngài!”

Mối bất bình được hóa giải

Qua việc tu luyện, tôi bắt đầu hiểu một vài Pháp lý.

Tôi nhận ra rằng nhà chồng tôi, những người đã ngược đãi tôi thực ra họ đã giúp tôi tiêu nghiệp. Tôi không nên oán hận mà trái lại còn nên cảm ơn họ. Tôi bắt đầu đối xử với mẹ chồng bằng lòng hiếu thảo từ tận đáy lòng. Tôi giúp đỡ các cậu em chồng khi họ cần tôi giúp.

Tôi thường giảng chân tướng Pháp Luân Công cho các cậu em chồng. Nhưng cậu thứ hai rất ngoan cố và không muốn lắng nghe.

Một hôm, cậu ấy trở về nhà với cậu thứ ba để thăm mẹ chồng tôi, người mà sống cùng chúng tôi. Cậu ấy lăng mạ Sư phụ; tôi đã khắc chế cậu ấy một cách nghiêm khắc. Cậu ấy lao ra khỏi nhà cùng cậu em và chửi bới tôi ở cửa.

Đêm đó tôi không thể ngủ được. Tôi hướng nội và thấy mình đã nói với cậu ấy với tâm oán hận. Tôi phải thừa nhận lỗi của mình.

Sáng hôm sau tôi gọi điện cho cậu em chồng và xin lỗi vì hành xử kém cỏi của mình. Cậu ấy rất ngạc nhiên vì cú điện thoại của tôi và vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi.

Sau đó, cậu ấy phải đặt stent động mạch vành. Chồng tôi và tôi đến để ở cạnh cậu ấy trong một đợt bão tuyết lớn, cậu ấy rất cảm động vì sự xuất hiện của chúng tôi. Khi chúng tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho cậu ấy, cậu ấy giơ tay lên và nói lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Kể từ đó, cậu ấy đã nói với bạn bè về vẻ đẹp của Đại Pháp. Cậu ấy thậm chí còn xin tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Giờ đây gia đình lớn của tôi sống rất hòa thuận. Đó là nhờ sự từ bi của Sư phụ, Ngài đã ban cho chúng tôi tất cả những gì chúng tôi có hôm nay. Đó là nhờ Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần và Ngài đã chỉ cho tôi con đường để trở về nhà. Để tạ ơn Sư phụ vì sự từ bi vô lượng của Ngài, tôi phải tu luyện tinh tấn.

Câu chuyện của ông nội

Tôi là một cụ hưu 72 tuổi. Trước khi vợ tôi trở thành học viên Pháp Luân Công vào năm 2005, sức khỏe của bà ấy rất yếu. Bà ấy bị bệnh tim nặng và phải đi hồi sức cấp cứu ba lần.

Một tháng sau khi bà ấy bước vào tu luyện thì bệnh tim của bà ấy lại tái phát trong khi đang ở chỗ làm. Lúc đó tôi cũng ở chỗ của bà ấy. Theo yêu cầu của vợ, tôi đưa bà về nhà một đồng tu, ở đó vị đồng tu phát chính niệm cho vợ tôi. Vợ tôi đã bình phục chỉ sau 30 phút. Tôi vô cùng kinh ngạc trước sự thần kỳ này và bắt đầu suy nghĩ về những sự thay đổi của bà ấy sau khi trở thành một học viên. Bà ấy đã khỏe mạnh hơn, không còn truy cầu lợi ích cá nhân và luôn nghĩ cho người khác trước. Bị xúc động bởi những thay đổi của vợ mình, tôi quyết định làm theo và tu luyện cùng bà ấy.

Trước khi bước vào tu luyện thì tôi rất thích uống rượu. Tính chất công việc của tôi cho phép tôi có nhiều cơ hội uống rượu, điều này khiến cho vấn đề rượu chè của tôi ngày càng tồi tệ. Thậm chí sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi vẫn không thể bỏ được rượu trong một khoảng thời gian dài.

Một hôm tôi đọc đi đọc lại đoạn Pháp về việc uống rượu ở Bài giảng thứ bảy trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng mình phải tu bỏ chấp trước vào rượu để có thể trở thành một học viên chân chính. Sư phụ giảng:

“Uống rượu khẳng định là gây nghiện, nó là dục vọng chà xát, kích thích lên thần kinh gây nghiện của người ta; càng uống nghiện càng nặng. Làm người luyện công, chúng ta thử nghĩ xem, tâm chấp trước ấy có nên vứt bỏ đi không? Tâm ấy cũng cần phải bỏ.” (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã rất cố gắng và cuối cùng đã bỏ được tật uống rượu sau Tết 2007. Kể từ đó, tôi không hề uống một giọt rượu trong bất kể tình huống nào. Tất cả bạn bè nói rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cải biến được tôi.

Tôi cũng chịu đựng vài đợt nghiệp bệnh. Vào dịp Tết năm 2016, tôi bị sốt cao và các nốt đỏ xuất hiện trên ngực phải của tôi và toàn bộ đằng sau lưng. Nó đau nhức đến mức mà tôi không thể nhấc nổi tay phải của mình lên.

“Ông bị triệu chứng zona thần kinh rồi. Ông đang được tiêu nhiều nghiệp đấy,” vợ tôi nói. “Tôi sẽ qua được,” tôi trả lời.

Tôi phát chính niệm để giải thể tất cả những nhân tố can nhiễu, tôi học Pháp và luyện công hàng ngày. Triệu chứng zona này đã biến mất sau ba tuần.

Họ hàng của tôi lại một lần nữa được chứng kiến huyền năng của Đại Pháp. Em trai tôi nói rằng một người mà không được điều trị y tế thì không thể tồn tại với những gì tôi đã trải qua.

Tôi trở nên khỏe mạnh hơn sau sự việc đó. Chúng tôi đến thăm các bạn cũ ở thành phố Tây An vào năm 2018, và leo lên núi Hoa Sơn. Tôi là người duy nhất trong nhóm có thể hoàn thành tất cả năm đỉnh núi. Tôi cũng hoàn thành trong ít hơn 4 tiếng, ít hơn 2 giờ so với một người khỏe mạnh bình thường. Tôi không hề cảm thấy mệt chút nào.

Mọi người trong nhóm đều ở độ tuổi 70. Họ rất ngưỡng mộ trạng thái sức khỏe của tôi. Tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp, và nhiều người trong số họ cùng với gia đình đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Câu chuyện của cậu con trai

Tên tôi là Thiên Long và tôi 44 tuổi. Tôi là con cả trong gia đình. Tôi rất thích đọc truyện chưởng, đọc những câu chuyện về tu luyện, và thần thoại từ khi còn bé, và cũng có lúc tôi đã luyện vài môn khí công trong vòng vài tháng.

Pháp Luân Công rất phổ biến vào năm 1998. Do tò mò nên tôi bắt đầu học, nhưng tôi tu luyện không tinh tấn. Do những lời dối trá của ĐCSTQ và thiếu chính niệm nên tôi đã ngừng tu luyện khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999.

Trong những năm đó, tôi rất ích kỷ và chỉ sống vì lợi ích của bản thân. Tôi ngập ngụa trong rượu chè và những trò “tiêu khiển” khác. Nhưng những trò trác táng say khướt đó không thể xua đi nỗi trống trải trong tâm tôi. Tôi ở trạng thái mất phương hướng, cảm thấy chẳng có điều gì là đúng cả.

Tôi không thích học hành và cũng chẳng đạt điểm cao. Kết quả là tôi không thể tìm được một công việc vừa ý mình, tôi phải dựa vào những mối quan hệ của bố mẹ để tìm được một công việc tốt. Để có thể đạt yêu cầu đầu vào của công việc này, tôi thậm chí còn mua một bằng cử nhân giả.

Trở thành đệ tử Đại Pháp

Mẹ tôi trong nhiều năm đã phải chịu đựng nhiều bệnh tật di truyền. Tình trạng của bà trở nên càng tệ hơn sau khi bà ngưng tu luyện vào năm 1999 do cuộc đàn áp. Sau năm 2003, tình trạng sức khỏe của bà xấu đến mức mà bà đã âm thầm chuẩn bị đám tang cho bản thân.

Trong khoảng thời gian đó, nang thận của tôi phát triển, nó to nhanh và nghiêm trọng đến mức tác động đến sức khỏe của tôi. Mặc dù mới chỉ 30 tuổi, nhưng tôi phải nghỉ hai đến 3 lần khi leo cầu thang lên tầng bảy.

Một ngày mùa Xuân năm 2005, khi trở về nhà tôi rất ngạc nhiên khi thấy mẹ tôi qua chơi. Tôi bất ngờ về trạng thái sức khỏe và tinh thần rất tốt của bà.

Tôi nói: “Mẹ, mẹ đã thay đổi rất nhiều chỉ trong hai tháng. Mẹ đã tu luyện Pháp Luân Công phải không?” Mẹ tôi trả lời: “Đúng thế. Con đoán được ư? Mẹ đã liên lạc với đồng nghiệp cũ, người đã bị xa thải do tu luyện Pháp Luân Công.”

“Mẹ có sách không? Con muốn đọc.” Tôi hào hứng hỏi. “Có. Mẹ có thể cho con một cuốn.” Tôi cảm thấy thật dễ chịu khi cầm cuốn sách trong tay. Ở thời điểm đó tôi không thể biết được, nhưng chắc hẳn Đại Pháp đã bén rễ sâu nơi tâm tôi từ năm 1999, vì thậm chí hồi đó, tôi đã có thể biết được Đại Pháp là tốt.

Tôi háo hức học Pháp và luyện năm bài công pháp mỗi ngày. Sau mỗi bài giảng, tôi cảm thấy thế giới quan của mình đang thay đổi và mọi thứ xung quanh tôi không còn giống như trước kia nữa. Cách nhìn của tôi về cuộc sống cũng thay đổi lớn trong quá trình học Pháp.

Khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ hai, tâm tính của tôi trải qua sự thay đổi lớn. Tôi trở nên tốt bụng với mọi người và công bằng hơn trong những thương lượng với người khác. Tôi không còn tức giận nữa. Giờ đây mọi thứ dường như đang đi đúng hướng. Mặc dù vẫn còn xa mới đạt được tiêu chuẩn của Chân-Thiện-Nhẫn, nhưng tôi đã đề cao.

Bất thất giả bất đắc

Tôi làm việc cho một công ty xây dựng cầu đường. Ở Trung Quốc, văn hóa uống rượu là rất mạnh mẽ, đặc biệt là trong ngành xây dựng. Người nào mà không uống rượu sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn trong công việc.

Tôi đã từng là một kẻ bợm rượu và thường đàn đúm rượu bia với bạn bè và đồng nghiệp. Sau khi bước vào tu luyện, tôi quyết định bỏ rượu bia. Điều này quả là một thách thức lớn đối với tôi. Khi tôi tuyên bố quyết định của mình, không chỉ đồng nghiệp lườm nguýt tôi mà các bạn thân của tôi cũng gây khó dễ cho tôi.

Sự kiên định của tôi cuối cùng cũng khiến đồng nghiệp và các sếp hiểu tôi thì tôi mất cơ hội được thăng chức. Vì hầu hết các quyết định kinh doanh được quyết định qua giao tiếp xã hội trên bàn rượu, nên những cơ hội đều không đến với tôi khi tôi không còn uống rượu nữa. Khoảng cách giữa tôi với các đồng nghiệp và những người quản lý cứ dần dần rộng ra. Cơ hội thăng tiến của tôi về cơ bản thì là dậm chân tại chỗ. Tôi chỉ có thể dựa vào năng lực của mình trong công việc để giữ cương vị là Phó Phòng.

Trong vũ trụ này có một pháp lý gọi là: “Bất thất giả bất đắc.”

Mặc dù tôi mất nhiều cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng tôi đã đắc được Pháp của vũ trụ. Điều duy nhất mà tôi mất đó là các chấp trước của người thường, nhưng điều tôi được lại là một cơ thể khỏe mạnh và việc đề cao tâm tính–sự thăng hoa của sinh mệnh.

Đại Pháp hóa giải mối hận thù trong tôi

Tôi đã thay đổi sau khi bước vào tu luyện. Tôi không hối lộ quà cáp cho sếp của mình, không nịnh nọt họ để được lợi hơn, hoặc qua lại với họ để bợ đỡ họ. Đối với các đồng nghiệp, tôi dường như có phần lạc lõng.

Tôi không gần gũi với các sếp, và không được họ đánh giá cao. Kể từ khi bỏ uống rượu, tôi chưa bao giờ được giao cho vị trí Giám đốc dự án. Vì kỹ năng kinh doanh và quản lý của mình nên thay vào đó tôi được giao cho chức Phó Giám đốc để hỗ trợ mọi người trong những dự án của họ.

Trước khi tu luyện, đã có một khoảng thời gian tôi làm Giám đốc dự án. Có lần một cựu nhân viên về hưu đã được phân vào làm ở bộ phận của tôi. Ông đã từng làm quản lý trong quân đội. Ông nóng tính và do tuổi tôi còn trẻ nên ông thường không nghe theo mệnh lệnh của tôi.

Có lần khi uống say, ông đã gây sự và lăng mạ tôi. Tôi đã đánh lộn với ông và khiến ông bị thương nặng. Tôi không bị phạt nặng vì vụ đánh lộn đó nhưng đã để lại ấn tượng không tốt cho một số sếp của tôi. Vị nhân viên kỳ cựu này không lâu sau đó đã rời khỏi bộ phận của tôi và trong nhiều năm chúng tôi không hề liên lạc với nhau.

Kỹ năng làm việc của vị nhân viên kỳ cựu này thì bình thường nhưng ông lại có khả năng trao đổi thông tin và phối hợp tốt. Ông cũng rất quảng giao và gần gũi các sếp. Vài năm sau, ông đã trở thành Giám đốc dự án. Để tăng cường năng lực kinh doanh cho nhóm dự án của ông, một sếp đã chỉ định tôi làm Phó Giám đốc cho ông.

Tôi có phần hơi mâu thuẫn vì vết rạn nứt sâu sắc từ vụ đánh lộn vẫn còn tồn tại giữa chúng tôi. Tôi chưa bao giờ chính thức xin lỗi ông ấy và cũng không biết đối diện với ông ấy thế nào. Nhưng là một học viên, tôi biết mình nên đối diện với những việc này một cách chân chính và hóa giải thù hận. Tôi quả quyết nhận nhiệm vụ này.

Ông ấy đã không giao cho tôi công việc mà tôi cần phải làm. Thay vào đó ông ấy đã để tôi tham gia công việc quản lý với một người khác. Tôi không từ chối sự sắp xếp đó. Tôi làm việc với phong thái chỉn chu và tận dụng hết khả năng kinh doanh của mình. Tôi đã có thể xử lý vài vấn đề lớn một cách hiệu quả. Điều này không chỉ tạo dựng một hình ảnh tốt cho tôi mà còn giúp vị nhân viên kỳ cựu đó thực hiện dự án của ông một cách suôn sẻ. Ông rất cảm kích sự giúp đỡ của tôi. Dần dần qua công việc chúng tôi đã hòa hợp với nhau hơn và cuối cùng trở thành bạn tốt.

Mối hận thù đã thực sự được hóa giải nhờ uy lực của Đại Pháp.

Câu chuyện của cháu nội

Cháu là một học sinh tiểu học 10 tuổi. Ngay khi mới sinh, cháu đã xem các bài giảng Pháp của Sư phụ cùng với bà nội hàng ngày. Cháu có thể nhẩm các bài thơ Hồng Ngâm khi mới bắt đầu biết nói lúc mới hơn một tuổi. Khi bốn tuổi, cháu bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn của Sư phụ. Khi lên năm, cháu học các bài công pháp qua băng video và luyện công với ông bà nội.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra với cháu năm bốn tuổi. Cháu đi tàu cùng ông bà nội đến một thành phố khác. Khi ông bà và cháu đến nơi, cháu bị rơi xuống chỗ khe giữa đoàn tàu và sân ga khi bước ra khỏi tàu. Mọi người đều lo lắng rằng cháu có thể bị thương rất nặng. Khi ông nội kéo cháu lên, người soát vé hỏi liệu có nên đưa cháu đến bệnh viện để kiểm tra không. Nhưng cháu không sao cả. Không có gì xảy ra hết. Cháu biết rằng Sư phụ đã bảo hộ cháu.

Một lần khác, mẹ đưa cháu và ông nội đến thăm một người họ hàng. Hồi đó cháu sáu tuổi. Xe ô tô của nhà cháu bị một chiếc xe khác to hơn vượt đèn đỏ, lao thẳng vào phía bên trái. Phía mũi xe của nhà cháu bị bẹp dúm và cả nhà đã được đưa đến bệnh viện. Ông nội và cháu thì không bị thương gì cả và mẹ cháu chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay. Mặc dù mẹ cháu không phải là học viên nhưng Sư phụ cũng bảo hộ mẹ cháu.

Một hôm, khi cháu đang lấy một cuốn sách ra khỏi tủ sách. Cháu đóng cánh tủ quá mạnh và kính đã vỡ khỏi khung. Kính vỡ bắn tung tóe khắp mặt đất, nhưng cháu không hề bị sao cả. Sư phụ lại bảo hộ cháu một lần nữa.

Cháu thường ra ngoài treo biểu ngữ Đại Pháp với ông bà nội và xem ông bà giảng chân tướng cho người dân. Năm ngoái, trong một buổi sum họp gia đình, cháu đã giảng chân tướng cho các anh chị em họ. Người lớn đã hỏi cháu làm sao mà có thể học được điều này khi còn nhỏ như vậy. Cháu trả lời rằng Sư phụ đã ban trí huệ cho cháu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/8/406699.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/30/186564.html

Đăng ngày 08-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share