Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2006] Theo trí nhớ của tôi, Sư phụ đến Huyện Quan ngày 11 tháng 11 năm 1992, và mang Pháp chính yếu của vũ trụ đến cho dân chúng sống trong vùng này. Lúc bấy giờ, có ít người được nghe nói đến Sư phụ hoặc Pháp Luân Công. Để giúp cho người ta được biết Pháp Luân Công, Sư phụ cho một bài thuyết giảng về Khí Công tại Nhà Hát Huyện Quan. Sau đó, Sư phụ tổ chức một buổi thuyết giảng tại Trung tâm Hoạt động của các Viên chức Lão thành, và chữa bệnh nơi đó trong ba ngày.

Buổi sáng ngày 14 tháng 11, trời lạnh và có gió nhiều. Hai người bạn và tôi đi đến Trung tâm vào khoảng 9 giờ sáng. Người đã đông nghẹt và còn nhiều người nữa đang đi đến. Một trong họ là một người đàn bà vào khoảng bốn mươi tuổi. Tôi được biết bà ta đã về hưu sớm năm 1988 vì nhiều chứng bệnh. Chồng bà ta cũng phải lấy phép nghỉ một năm rưỡi để ở nhà săn sóc cho bà ta. Bà đã thử đủ thứ. Bà đã đi đến một số bệnh viện nổi tiếng như là Bệnh viện Xiehe và Bệnh viện 301 tại Bắc Kinh nhiều lần. Bà cũng mời một số người tự cho là có huyền năng siêu phàm chữa trị. Nhưng tình trạng sức khoẻ của bà càng ngày càng tệ. Kỳ thật, đối với bà chỉ đứng thẳng người thôi đã là một việc khó khăn rồi. Bà ta cao khoảng 1, 6m, nhưng bà chỉ nặng khoảng 32kg. Bà ở trên bờ tử thần mỗi ngày. Bà đã đến Trung tâm ngày hôm đó để thử vận may.

Vào khoảng 10 giờ sáng là đến phiên của bà. Đứng ở cửa phòng về phía Tây của toà nhà, Sư phụ nhìn người đàn bà này trong một lúc từ đầu đến chân. Sau đó Sư phụ kêu bà ta nhắm đôi mắt lại và cúi mình một chút. Sư phụ đập mạnh lên cả người bà từ đầu đến chân với bàn tay mặt của ông. Trong hai phút, tôi nhìn thấy người đàn bà đổ mồi hôi rất nhiều đầy cả mặt. Sau đó Sư phụ kêu bà ta đứng thẳng lên và mở mắt ra. Sư phụ hỏi bà thấy những gì. Bà nói tất cả đều tối đen. Sư phụ sau đó kêu bà nhắm mắt lại và lại mở mắt ra.

Bà nói bà nhìn thấy nhiều cảnh tượng tuyệt đẹp nơi các cõi không gian khác. Sau một lúc, bà nhắm mắt lại và lại mở mắt ra. Lần này bà trở lại Trung tâm. Bà thình lình hiểu được Sư phụ là lớn lao biết bao nhiêu. Bà rất hứng khởi. Bà cảm thấy nóng trong toàn thân và nơi trái tim. Bà không biết nói lời nào để cám ơn Sư phụ.

Sau một lúc, bà nói bà đã không đi được xe đạp từ năm sáu năm nay. Sư phụ bèn nói, “Vậy bây giờ bà hãy đi xe đạp đi. Bà càng đạp nó càng nhanh thì càng tốt.” Sau đó bà ta đi chiếc xe đạp mà chồng bà đã dùng để mang bà đến Trung tâm. Bà đạp xe vòng quanh cái vườn tròn lớn trong sân và bà sung sướng đến độ xem như một đứa trẻ thơ. Sau đó bà đi chiếc xe đạp đi về nhà.

Bà bắt đầu làm những công việc trong nhà sau khi trở về nhà. Bà cảm thấy tràn đầy sức lực. Bà kêu chồng bà bơm bánh xe lên. Ngày hôm sau, bà đi làm việc trở lại.

Lúc 7 giờ tối ngày 16 tháng 11, Sư phụ bắt đầu lớp giảng Pháp đầu tiên của Ông tại Hội trường Huyện Quan. Ngày hôm sau, địa điểm lớp học chuyển đến Phòng Hội nghị tại Xưởng Rượu Huyện Quan; như vậy có thể chứa được nhiều người hơn. Dân chúng huyện Quan rất chất phác. Sau khi lớp học bắt đầu, người đàn bà đó và chồng bà mời Sư phụ đến nhà họ dùng cơm trưa để tỏ lòng biết ơn chân thành của họ đã cứu mạng bà. Nhà họ mướn, và người chủ nhà có nuôi một con chó lớn. Khi Sư phụ và các người khác đi vào, con chó sủa mọi người chỉ trừ Sư phụ. Kỳ thực, con chó ngồi mọp xuống đất không một tiếng sủa đối với Sư phụ.

Khi Sư phụ đi vào phòng, ông nhìn thấy đã có nhiều người trong phòng. Một trong những người đó hỏi Sư phụ về căn cơ của ông ta. Sư phụ nói, “Căn cơ của ông không tệ chút nào. Hãy tiếp tục tu luyện đi.” Một số người khác cũng muốn hỏi về điều này nhưng không hỏi. Sư phụ hình như biết được điều này nên ông nhìn họ và nói, “Thượng sĩ văn Đạo, cần nhi hành chi.” (Chuyển Pháp Luân)

Có nhiều thức ăn đã được chuẩn bị và đưa ra mời khách. Có người hỏi Sư phụ dùng thức ăn thấy thế nào. Sư phụ nói tất cả đều như nhau đối với ông. Khi lấy thức ăn, Sư phụ dùng bàn tay trái để đở thức ăn phòng khi nó bị rơi từ đôi đũa. Nếu có đồ ăn rớt trên mặt bàn Sư phụ lượm nó lên. Chúng tôi hiểu Ông muốn giảng Pháp cho chúng tôi bằng hành động của ông.

Sau bữa ăn, Sư phụ chụp hình với chúng tôi. Sư phụ đều làm vừa lòng chúng tôi khi chúng tôi xin ông chụp hình với nhiều người hoặc với một người. Tôi vẫn còn cảm thấy hạnh phúc vô cùng về ngày hôm đó, cả cho đến hôm nay.

Sư phụ cho chúng tôi nhiều thật nhiều trong khoá học đó, nhưng học phí cho toàn khoá cả tuần chỉ có bốn mươi đồng nhân dân tệ (khoảng năm đô la Mỹ). Với những người đến trễ trong khoá học, thì học phí được cắt xuống phân nửa còn hai mươi đồng.

Có một học viên tên là Song từ huyện Quan mà đã bị giam tại Trại Lao động cưỡng bách nữ số 1 Sơn Đông sau khi cuộc khủng bố bắt đầu. Bà ta bị ‘chuyển hoá’ và sau đó tuyên bố rằng học phí cho các khoá học là một trăm đồng nhân dân tệ. Điều đó không đúng.

Tôi còn nhớ rằng một ngày trước khi Sư phụ bắt đầu giảng, ông nói, “Pháp này chỉ dành cho con người. Những phụ thể mà được mang đến nơi này trốn sâu trong cơ thể con người: Các ngươi phải rời đi và chuyển hoá làm người trước khi có thể học Pháp.” Sư phụ chờ một vài phút sau đó nói, “Các ngươi sẽ bị tiêu trừ nếu không tự rời đi.” Ngay khi Sư phụ nói dứt câu này, năm sáu học viên muốn buồn nôn và cảm thấy khó chịu. Khi họ bước ra khỏi phòng hội nghị, các phụ thể rời đi. Sau đó các học viên đó trở lại tiếp tục nghe Sư phụ giảng Pháp như không có gì xảy ra.

Chúng tôi đều có căn cơ khác nhau. Vì vậy chúng tôi có những kinh nghiệm khác nhau về các bài giảng Pháp. Có một học viên đi đến khoá học vào ngày thứ tư. Khi bà ta nhìn thấy các người khác đều ngồi xếp bằng hai mắt nhắm, bà ta cũng làm như vậy. Không bao lâu Thiên Mục của bà mở ra. Bà nhìn thấy khán đài nơi Sư phụ giảng Pháp có núi sông và nhà cửa trên đó. Sau đó bà nhìn thấy Sư phụ như một vị Phật rất to lớn. Bà đến tham dự Đại hội Chia sẻ kinh nghiệm tại Khai Phong sau này và nhìn thấy vô lượng Pháp Luân lớn và nhỏ trên toàn phòng hội nghị.

Khoá học được chuẩn bị cho mười ngày. Sư phụ đổi nó thành bảy ngày. Sư phụ phát ra năng lượng rất mạnh để điều chỉnh thân thể chúng tôi. Chúng tôi tất cả đều cảm thấy rất nóng. Trong khoá học, phần nhiều tôi rất buồn ngủ. Nói thực là tôi không hiểu hết những gì Sư phụ giảng trong khoá học. Sau này học Pháp, tôi bắt đầu hiểu ra Sư phụ lớn lao và từ bi vô biên.

Sau 9 giờ tối ngày 22 tháng 11, Sư phụ đích thân đưa một băng vải cho Trung tâm Trợ Đạo Đại Pháp Huyện Quan. Sau khoá giảng Pháp, chúng tôi đi theo về cùng Sư phụ đến phòng ngủ nơi Sư phụ ở. Chúng tôi ở lại nơi đó cho đến thật khuya vì chúng tôi không muốn từ giã Sư phụ. Chúng tôi dự định mời Sư phụ ở thêm một vài ngày. Nhưng Sư phụ phải trở lại Bắc Kinh để chuẩn bị cho Hội chợ Sức khoẻ Đông phương. Sư phụ rời Huyện Quan vào lúc 5 giờ sáng ngày 23 tháng 11.

Khi Sư phụ trở lại Bắc Kinh, ông vẫn nhớ các đệ tử chúng tôi tại Huyện Quan. Vào ngày Tết năm 1993, Sư phụ gửi một lá thư cho chúng tôi tại Huyện Quan. Tôi nghe nói Sư phụ đầu thư viết rằng, “Chúc mừng năm mới các đệ tử của tôi tại nơi thành phố quê hương của tôi.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/11/18/114757.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/12/5/67559.html

Đăng ngày: 1-6-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share