[MINH HUỆ 16-06-2020] Khi cuộc bức hại mới bắt đầu vào năm 1999, thủ trưởng đơn vị đã yêu cầu tôi lựa chọn giữa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã trả lời rằng: “Tôi lựa chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Sau đó, ông ấy yêu cầu tôi thoái ĐCSTQ. Tôi đã lập tức gửi đơn thoái Đảng.
Chi bộ Đảng địa phương đã dành hàng giờ đồng hồ để yêu cầu tôi rút lại đơn thoái Đảng, nhưng tôi từ chối.
Việc tôi thoái Đảng đã tạo ra chấn động lớn, như một quả bom kích nổ, trong đơn vị của tôi. Lãnh đạo ở tất cả các cấp đã tổ chức những buổi họp và gặp mặt để phê bình tôi. Sau đó, họ đã cách chức tôi và đe doạ sẽ còn tiếp tục trừng phạt tôi.
Tôi đã vượt qua khổ nạn này và chưa bao giờ từ bỏ đức tin vào Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã không hiểu rằng kể từ khi tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tà ác đã không thể an bài con đường của tôi. Tôi cũng không hiểu rằng Sư phụ Lý an bài mọi việc cho tôi. Tôi đã không phủ nhận bức hại của cựu thế lực và rốt cuộc đã bị giam giữ phi pháp trong suốt hơn chín năm.
Hành xử bằng chính niệm
Dần dần tôi hiểu ra rằng Sư phụ sẽ an bài điều tốt nhất cho chúng ta miễn là chúng ta có chính niệm.
Tôi bị tà Đảng giam giữ vào tháng Sáu năm 2002. Tôi đã để một bài chia sẻ gửi pháp hội ở nhà. Lúc đó, tôi đã không chú ý nhiều đến vấn đề an toàn, và đã đề cập tới tên của một số đồng tu và một vài hạng mục trong bài chia sẻ. Tôi nghe nói cảnh sát đã lục soát nhà tôi và lấy đi bài chia sẻ đó. Tôi cảm thấy kinh hãi và đau lòng khi biết tin đó. Tôi lo sợ rằng cảnh sát sẽ bắt các đồng tu mà tôi nhắc tới trong bài chia sẻ của mình. Vì thế tôi đã liên tục phát chính niệm.
Sau đó tôi nhận ra mình chỉ là một người thường nếu cứ lo lắng và sợ hãi giống như họ.
Sư phụ giảng:
“Chúng ta làm người luyện công chân chính, cần phải từ tầng rất cao mà xét vấn đề, không thể dùng quan điểm của người thường mà xét vấn đề.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng bài chia sẻ của tôi là để chia sẻ thể ngộ về Pháp ở tầng thứ của tôi. Làm sao nó lại có thể bị ĐCSTQ sử dụng để bức hại các đồng tu của tôi được? Pháp tuyệt đối không cho phép điều đó. Tôi đã phát chính niệm không cho phép tà ác sử dụng bài chia sẻ của tôi để bức hại các học viên Đại Pháp.
Tôi cố hết sức để bảo trụ vững niệm này và loại bỏ mọi nghi ngại, lo lắng ngay khi chúng nổi lên. Cuối cùng, cảnh sát đã không sách nhiễu bất kỳ học viên nào mà tôi nhắc tới trong bài chia sẻ.
Tà ác không liên quan gì với tôi
Một ngày, sau khi tôi được thả khỏi trại giam vào năm 2012, tôi đã hẹn gặp một học viên mới ở công viên. Tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với cô ấy và khuyến khích cô ấy tham gia nhóm học Pháp.
Tôi không hề nhận thấy có bất kỳ nguy hiểm nào khi ở công viên, nhưng sau đó tôi thấy có một thanh niên trẻ đang sử dụng điện thoại di động bên cạnh chúng tôi. Cậu ấy đã đi theo tôi sau khi tôi rời đi. Tôi nhận ra đó là một cảnh sát mặc thường phục, và cậu ấy đã ghi âm cuộc trò chuyện của chúng tôi và theo dõi tôi.
Khi về đến nhà, tôi cảm thấy có chút bất an. Tôi lo rằng mình có thể mang đến phiền phức cho nhóm học Pháp. Càng suy nghĩ như vậy, tôi càng cảm thấy căng thẳng. Sau đó, tôi nhớ ra rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên quy chính lại suy nghĩ và hành xử của mình theo Chân-Thiện-Nhẫn. Việc tôi giúp học viên mới là phù hợp với yêu cầu của Pháp, và chỉ Sư phụ mới có thể an bài con đường của tôi.
Tôi tự nhủ rằng tôi thậm chí còn không thừa nhận sự tồn tại của cựu thế lực, vậy tại sao tôi lại phải sợ hãi? Tà ác không có liên quan gì với tôi. Tôi đã bình tĩnh lại và nghĩ thêm rằng đó cũng là cơ hội tốt cho những ai nghe được đoạn ghi âm đó để họ minh bạch chân tướng và được cứu.
Hai chiếc xe cảnh sát đã đậu ở khu vực nhà tôi hơn hai tháng kể từ đầu tháng 10 năm 2019. Tôi nhìn thấy chúng nhưng không mảy may suy nghĩ. Một học viên mới nói với tôi rằng những chiếc xe đậu ở đó là để theo dõi tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi chỉ tuân theo sự dẫn dắt của Sư phụ và phủ nhận hết thảy những an bài khác.
Sư phụ giảng:
“Bất kể có việc lớn gì đang diễn ra, hãy coi như không có gì và tiếp tục như bình thường, làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Đó là con đường mà chư vị đi ngày hôm nay, và đó cũng là uy đức mà chư vị đang để lại”. (tạm dịch, Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2004)
Tôi chỉ nghe theo lời Sư phụ và làm những gì Ngài yêu cầu chúng ta. Tôi là một người tốt, vì vậy tà ác không thể bức hại tôi.
Một hôm, có vài học viên đến nhà tôi và giúp tôi cài đặt bộ chuyển đổi để nhận tín hiệu của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTD). Tôi đã phát chính niệm để giải thể mọi can nhiễu. NTD là đài truyền hình tốt nhất trên thế giới, và chỉ đưa tin chân thực về Trung Quốc. Đài truyền hình này đã được Sư phụ chấp thuận, vì vậy tà ác không được phép can nhiễu. Cuối cùng việc cài đặt đã được thực hiện thành công trong khi cảnh sát vẫn đang theo dõi tôi.
Con gái tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm, cháu mua một máy tính cho những học viên sản xuất tờ rơi và tài liệu thông tin về cuộc bức hại. Tối hôm đó, hai học viên đến để học cách sử dụng máy tính trước khi đưa nó đến điểm sản xuất tài liệu của họ. Chị gái tôi đã gọi điện và nói rằng chị ấy nhìn thấy một xe cảnh sát đang tiến về khu vực của chúng tôi.
Con gái hỏi tôi rằng cháu nên xử lý tình huống này như thế nào. Tôi bình tĩnh nói: “Chúng ta là những người tốt, và Sư phụ an bài con đường của chúng ta, chứ không phải là tà ác. Chúng ta chỉ làm theo những gì Sư phụ yêu cầu và chúng ta chỉ nghe theo Sư phụ.”
Tôi đã phát chính niệm trong suốt thời gian con gái tôi hướng dẫn các học viên. Họ đã ở lại đến 9 giờ tối.
Được giúp đỡ từ những đồng minh không ngờ tới
Các bảo vệ trong khu vực của tôi đều minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ nói với tôi rằng hàng ngày cảnh sát đều đến văn phòng của họ để theo dõi tôi. Họ đã cho các bảo vệ xem ảnh của tôi và yêu cầu các bảo vệ theo dõi tôi. Nhưng không có bảo vệ nào hợp tác với cảnh sát cả. Sau đó, một bảo vệ còn nói tôi hãy cho cấp trên của anh ấy số điện thoại của tôi để cấp trên của anh ấy có thể báo cho tôi biết nếu ông ấy nghe được bất kỳ động tĩnh nào từ phía cảnh sát.
Sau đó, cấp trên của anh ấy đã kể với tôi rằng những cảnh sát đó đã phàn nàn với sở cảnh sát rằng nhân viên của ông không chịu giúp họ. Giám đốc sở cảnh sát đã chỉ trích ông và hỏi ông tại sao họ lại không chịu hợp tác. Người cấp trên trả lời: “Bác gái đó không làm gì sai cả. Tại sao chúng tôi cần giúp ông theo dõi bác ấy? Bác ấy có quyền tự do tin vào Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi thấy rất mừng cho những người này. Họ đã lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.
Sau đó, tôi đã dùng sự việc này để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho Phòng 610 và phòng giáo dục các cấp để vạch trần những tuyên truyền tiêu cực của ĐCSTQ. Tôi cũng phơi bày những bức hại mà bản thân tôi đã trải qua. Việc đó xảy ra cách đây bốn năm. Tất cả họ đều nói rằng tôi trông trẻ hơn nhiều so với trước. Và tôi tin rằng họ có thể cảm nhận được rằng tôi thực sự thành tâm muốn cứu họ. Tôi đã yêu cầu họ không được bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một người giám sát đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi cũng đã giảng chân tướng cho sáu vị luật sư sau khi đặt lịch tư vấn pháp lý với họ.
Hết thảy chính niệm đều đến từ Pháp. Tôi đã học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân hơn 400 lần kể từ khi tôi ra khỏi trại giam vào năm 2012. Tôi sẽ luôn giữ Pháp ở trong tâm của mình!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/16/406908.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/13/186753.html
Đăng ngày 28-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.