Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-06-2020] Sư phụ giảng:

“[Là] người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp [một cách] chân chính, khi chư vị có thể vứt bỏ tâm [chấp trước], [thì] từ nay trở đi sẽ đều có phản ứng. [Còn với] người chẳng vứt bỏ tâm ấy, trên miệng họ nói đã dứt bỏ rồi, thực tế họ hoàn toàn chưa vứt bỏ, do vậy rất khó làm [tịnh hoá cho họ]”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Để kiếm sống, tôi đã lựa chọn một công việc được trả lương cao, nhưng đòi hỏi về thể chất và hao tổn nhiều tinh lực của bản thân. Kết quả là tôi đã giải đãi trong tu luyện, nhân tâm và các quan niệm hậu thiên của tôi xuất hiện.

Khi đại dịch virus Trung Cộng tấn công Trung Quốc vào đầu năm nay, không một ai được chuẩn bị để ứng phó với mức độ nghiêm trọng của nó. Các học viên địa phương đã sử dụng mọi phương thức khác nhau để thức tỉnh lương tri của thế nhân khi các thị trấn, thôn làng, và đường phố bị phong toả. Tuy nhiên, tôi vẫn ở yên trong nhà giống như một người thường.

Sau đó, tôi nhận ra mục đích sinh mệnh của mình là thức tỉnh lương tri của con người. Vì thế, tôi đã đến nhà các chị gái của tôi để nói cho họ biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tất cả họ đều đồng ý rằng Đại Pháp là tốt.

Khi trở về nhà, tôi mới nhận ra rằng mình chỉ mặc một chiếc quần mỏng, nhưng lại cảm thấy nóng và ướt đẫm mồ hôi. Tôi nghĩ về tình trạng sức khoẻ của bản thân. Đủ mọi loại quan niệm hậu thiên trong tôi xuất hiện. Nhiều câu hỏi nảy ra trong tâm trí tôi: “Đây có phải là u xơ tử cung không? Một khối u đã bị vỡ chăng? Hay là vòng tránh thai không hiệu quả? Nếu không thì tại sao có nhiều máu chảy đến vậy? Nó có thể là viêm nội mạc tử cung không?”

Thậm chí tôi còn nghĩ tới việc gọi điện cho ai đó để hỏi về các triệu chứng, nhằm so sánh với tình huống của tôi, từ đó tôi có thể chuẩn bị tốt hơn cho bản thân. Thực sự là ý nghĩ nào cũng đều tới. Khi nghe một đồng tu nói rằng cô ấy cảm thấy không được khoẻ, tôi cũng muốn hỏi thăm về tình trạng của cô ấy, và xem liệu triệu chứng của chúng tôi có giống nhau không?

Một lần, trong lúc học Pháp với một đồng tu, chúng tôi đọc đến đoạn Sư phụ giảng:

“Chư vị đến đó làm gì, chư vị đến nghe, chẳng phải chư vị đến để cầu? Chư vị không để [nó] rót vào tai, thì nó sao có thể lọt vào [thân chư vị]?” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng đây chính là điểm hoá của Sư phụ. Tôi không có chính niệm, mà chỉ toàn nhân tâm. Tôi không hướng nội, mà chỉ hướng ngoại nhìn. Tâm sợ hãi của tôi quá mạnh, tôi đã muốn sử dụng phương thức người thường để giải quyết vấn đề của bản thân. Rốt cuộc, chỉ khi tôi làm mọi việc dựa trên Pháp thì tôi mới được coi là một người tu luyện Đại Pháp.

Trở về nhà, tôi bắt đầu hướng nội. Chấp trước nào đã gây ra vấn đề của tôi? Có phải do tôi lo lắng rằng mình sẽ mắc bệnh nào đó không? Sau đó, một đoạn Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Một chuyện nhỏ ấy mà chư vị không vượt qua nổi là sao? Tất cả đều có thể vượt qua hết. Vậy nên mọi người không nên tìm tôi [để] trị bệnh; tôi cũng không trị bệnh; hễ chư vị động đến chữ “bệnh” là tôi không muốn nghe”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã quá chấp trước vào suy nghĩ về nghiệp bệnh.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tiếp tục hướng nội tìm, tìm tới tìm lui, cuối cùng tôi đã tìm ra rất nhiều nhân tâm và chấp trước. Lúc tôi chuẩn bị phát chính niệm, đột nhiên tôi nghĩ đến lời Sư phụ giảng: “Buông bỏ”. Ngay lập tức, tôi cảm thấy một dòng chảy thanh tịnh từ bụng chảy xuống, và máu đã ngừng chảy. Đêm đó tôi đã ngủ rất ngon.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/23/408038.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/27/186525.html

Đăng ngày 24-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share