Bài được viết lại theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-08-2020] Năm tôi 9 tuổi, cha tôi đã đem tôi cho gia đình chú tôi vì gia đình họ không có con. Hai vợ chồng cô chú đã chiều chuộng khiến tôi sinh hư. Tôi không bao giờ bị đánh đòn ngay cả khi cố tình nghịch ngợm.

Không ai dạy tôi cách cư xử hay bất cứ điều gì về các giá trị truyền thống. Thay vào đó, do hệ tư tưởng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) rất thịnh hành ở Trung Quốc, tôi chỉ biết đến chủ nghĩa vô thần. Không ai bảo tôi rằng hành xử trái đạo đức sẽ chịu quả báo, và tôi không tin vào Thần Phật. Tôi chỉ làm những việc để thoả mãn bản thân; Tôi không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của những người khác. Nếu ai đó xúc phạm tôi, tôi chắc chắn sẽ trả đũa.

Khi được 18 tuổi, tôi nhập ngũ và đã gây rất nhiều rắc rối. Khi giải ngũ tôi được chỉ định làm việc trong công ty năng lượng ở địa phương và tôi vẫn thường xuyên đánh nhau. Tôi đã làm rất nhiều điều xấu. Nhà máy nơi tôi làm việc gần với cánh đồng của một nông dân và tôi thường cùng với mấy đồng nghiệp của mình đến đó để trộm rau của ông ấy. Khi gia đình tôi xây nhà và cần bộ tản nhiệt bằng kim loại, tôi đã lấy trộm vài tấm từ một nhà máy gần đó vào ban đêm.

Đôi khi tôi cáu giận đến mức như thể mất trí. Tôi liên tục đánh nhau, cả ở chỗ làm lẫn ở ngoài xã hội. Ở nhà thì đánh vợ và cha rồi la mắng mẹ. Tất cả những ai biết tôi đều nghĩ rằng tôi là một người khủng khiếp. Đôi khi tôi cũng cảm thấy có chút tội lỗi. Tôi không thể làm gì được với hành vi của mình vì tôi không kiểm soát được bản thân khi nổi nóng.

Khi gần 30 tuổi, tôi được chẩn đoán mắc chứng phì đại xương (lồi xương) ở ba đoạn dưới của cột sống. Tôi cũng bị chứng đau nửa đầu nghiêm trọng. Tôi không bao giờ có được một giấc ngủ ngon. Tôi bắt đầu cảm thấy chán nản và cảm thấy chẳng có lý do gì để sống. Để có thể ngủ được, tôi bắt đầu uống rượu, và chẳng bao lâu tôi đã uống một lít rượu mỗi ngày. Một lít cũng không đủ và tôi phải uống nhiều hơn nếu gia đình tôi không kiểm soát. Hành vi của tôi thậm chí còn tệ hơn khi say xỉn và gia đình không ai dám động đến tôi. Bất cứ khi nào có điều gì đó không theo ý mình, tôi sẽ chửi rủa họ và đập phá mọi thứ. Họ phải rất thận trọng để không làm tôi phật ý và không khí trong gia đình tôi luôn căng thẳng.

Trong những năm đó điều duy nhất tôi nghĩ là đạt được [mọi thứ] và không bao giờ nghĩ đến cho đi hay giúp đỡ ai. Tôi không bao giờ thấy thoả mãn. Chưa ai từng nghĩ về tôi bằng những từ như “tốt bụng” hay “tha thứ”. Không ai dám gây sự với tôi. Mặc dù tôi luôn có điều mình muốn nhưng tôi không vui vẻ. Tôi giống như một con ruồi không có đầu và cứ đâm va xung quanh. Tôi không biết mình đang đấu tranh vì cái gì hay sống vì cái gì.

Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời

Mẹ vợ tôi bị xơ cứng động mạch và tăng sản xương vô cùng nghiêm trọng. Từ đốt sống cổ đến thắt lưng, khớp xương nào cũng có gai xương khiến bà nằm không được, và đau đớn kinh khủng. Bà đã thử đủ loại phương pháp điều trị cả Đông y và Tây y – thậm chí cả khí công nhưng đều vô hiệu.

Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Lần đầu tiên nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, bà đã ngồi yên lặng và bất động trong hơn 1 giờ để nghe hết nguyên bài. Khi bài giảng kết thúc, bà đột nhiên nhận ra: “Sao mình không cảm thấy đau đớn tí nào khi ngồi lâu đến vậy?” Hoá ra là trong khi đang chăm chú nghe bài giảng Pháp, những chiếc gai nhọn trong sống lưng của bà đã biến mất.

Bà thường kể với hai vợ chồng tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời đến thế nào, và bà cũng đưa cho chúng tôi sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù hai vợ chồng tôi nghĩ rằng trải nghiệm của bà thật tuyệt vời, nhưng chúng tôi không cảm thấy có động lực để đọc sách. Đến một ngày nọ mẹ vợ của tôi đến nhà chơi và bảo với chúng tôi rằng hiện sắp có chiếu video các bài giảng của Sư phụ Pháp Luân Công, và mời chúng tôi cùng đi xem. Lần này chúng tôi đã không từ chối. Tôi đã không biết rằng mình sắp trải qua nhiều điều thần kỳ!

Mấy ngày đầu đi xem bài giảng của Sư phụ, lúc về nhà tôi vẫn uống rượu. Thực tế tôi đã muốn bỏ rượu nhưng do tôi đã quá nghiện và không thể làm được gì. Trong lúc chúng tôi xem đến bài giảng thứ bảy, chúng tôi học được rằng người tu luyện không nên uống rượu cũng như hút thuốc.

Khi chúng tôi về đến nhà, vợ tôi đã nhắc tôi: “Bây giờ chúng ta đang tu luyện và anh không nên hút thuốc hay uống rượu nữa.” Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp quả thật rất tốt và nghĩ: “Nếu không nên uống rượu hay hút thuốc, vậy thì tôi sẽ bỏ.” Chỉ với một niệm đó, tôi đã ngừng uống rượu và hút thuốc, sau khi đã cố gắng bỏ nhưng đã thất bại trong nhiều năm. Kể từ hôm đó tôi không còn bị cảm giác thúc giục phải hút thuốc hay uống rượu nữa. Tôi và gia đình nghĩ rằng điều đó thật đáng kinh ngạc. Chứng đau nửa đầu và lồi xương của tôi cũng biến mất mà tôi không hề nhận ra. Tôi đã thực sự trải nghiệm được Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời thế nào!

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, vào một buổi sáng sớm tôi đã đến điểm luyện công. Lúc đó bầu trời vẫn còn hơi tối. Nhưng tôi nhìn thấy một ánh sáng đỏ trước mắt mình. Tôi đã bối rối không biết ánh sáng đó đến từ đâu. Sau đó, nó trở thành một thứ ánh sáng rất sáng, và chói đến mức tôi không thể mở mắt. Nhưng ngay cả khi tôi đã nhắm lại thì vẫn trông thấy ánh sáng rực rỡ đó. Sau đó nhờ học Pháp tôi mới ngộ ra được rằng đó là do thiên mục của mình đã khai mở.

Vài ngày sau khi luyện công, tôi cảm thấy có một con mắt rất to cuộn vào đầu mình. Cảm giác đó rất thật. Kể từ đó tôi không còn nhìn thấy ánh sáng kia nữa mà nhìn thấy những sự vật. Những cảnh tượng mà tôi nhìn thấy rất rõ ràng, hệt như đang xem một bộ phim. Tôi nhìn thấy một Pháp Luân lớn cũng như nhiều cảnh đẹp tuyệt vời ở các không gian khác.

Sư phụ giảng:

“Sau khi thiên mục người ta khai mở rồi, thì xuất hiện một loại trạng thái: bị ánh sáng chói loá mắt rất ghê gớm, cảm giác như kích thích [vào] mắt. Thật ra không phải cặp mắt của chư vị bị kích thích, mà là thể tùng quả của chư vị bị kích thích; [nhưng] chư vị cảm thấy giống như mắt bị kích thích. Đó là vì chư vị chưa có một con mắt; cấp cho chư vị một con mắt xong, thì chư vị không cảm thấy mắt bị kích thích nữa.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Quá trình khai mở thiên mục mà tôi trải nghiệm hệt như điều Sư phụ đã mô tả.

Đại Pháp đã dạy tôi trở thành một người tốt

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã nổi tiếng là người xấu và không ai muốn giao tiếp với tôi. Tôi có tính nóng nảy và dễ nổi nóng. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi không những khoẻ mạnh mà còn hiểu được làm cách nào để trở thành một người tốt.

Tôi đã hiểu nguyên lý được và mất nên không còn tìm cách ăn cắp điện nữa. Người đi khắp nơi để thu phí tiền điện là đồng nghiệp của tôi và anh ấy luôn chỉ thu của chúng tôi một ít tiền, khác xa so với số tiền thực. Nhưng sau khi hai vợ chồng tôi tu luyện Đại Pháp, chúng tôi luôn trả đủ số tiền. Anh ấy rất ngạc nhiên và nói các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất khác.

Tôi cũng hiểu được rằng trong quá khứ, tôi đã mất rất nhiều đức và tạo rất nhiều nghiệp khi tôi nổi giận, mắng chửi và đánh người. Tôi đã quyết tâm tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và thay đổi tất cả những thói quen xấu của mình.

Ở chỗ làm, bất cứ khi nào quản lý giao nhiệm vụ cho tôi, trước kia tôi sẽ hoặc tranh cãi hoặc tìm cách né tránh. Nhưng bây giờ ngay cả khi lẽ ra nó không được giao cho tôi, tôi vẫn luôn thực hiện mà không hề phàn nàn. Tôi dần dần đã có thể kiểm soát được bản thân và đối xử tử tế với đồng nghiệp. Cả nhà máy thấy tôi như thành một người hoàn toàn khác.

Bất động tâm khi bị đối xử bất công

Cách đây vài năm, cha tôi bị bệnh và chúng tôi phải quay về nhà để chăm sóc cho ông. Trong lúc đang dùng bữa, em họ của tôi nói rằng khi gia đình chúng tôi xây nhà 20 năm trước, cậu ấy đã cho chúng tôi mượn 3.000 nhân dân tệ. Cậu ấy yêu cầu chúng tôi phải trả lại cho cậu.

Hồi đó lương tháng của tôi chỉ có 100 nhân dân tệ và 3.000 nhân dân tệ không phải là một số tiền nhỏ. Nếu quả thực có chuyện đó xảy ra, thì không cách nào mà chúng tôi lại không nhớ nó. Ngoài ra, em họ tôi sống ở một vùng nông thôn với mấy đứa con, và gia đình rất nghèo. Họ chắc chắn không thể có 3.000 nhân dân tệ để cho chúng tôi mượn.

Nếu tôi không phải là một học viên, tôi nhất định sẽ không làm theo những điều vô nghĩa như vậy và sẽ không đưa cậu ta một xu nào. Nhưng hai vợ chồng tôi biết rằng đối với các học viên thì không gì là ngẫu nhiên cả. Có lẽ chúng tôi đã nợ tiền của cậu ấy trong đời trước. Vì vậy chúng tôi đã quyết định đưa tiền cho cậu ấy.

Không lâu sau khi chúng tôi gửi tiền cho em họ qua đường bưu điện, chúng tôi lại về chăm sóc cho bố mình. Em họ tôi đã nói với tôi: “Anh quả thực đã trở thành một người tốt. Anh không còn là người đàn ông nóng giận mà em từng biết nữa.” Vì cả hai cùng chơi với nhau từ khi còn nhỏ, cậu ấy cũng nhận thức được rất rõ rằng tôi đã từng xấu xa đến mức nào. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, chắc chắn tôi đã xử lý cậu ấy vì muốn lừa tiền tôi. Nhưng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải làm mọi thứ chiểu theo lời dạy của Sư phụ về Chân–Thiện–Nhẫn.

Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi hoàn toàn. Mọi người xung quanh đều nói rằng bây giờ tôi là một người tốt bụng và chu đáo.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/2/409885.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/31/186577.html

Đăng ngày 23-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share