Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thổ Nhĩ Kỳ

[MINH HUỆ 27-08-2020] Cũng giống như nhiều người khác, nhiều thay đổi lớn đã xảy ra trong cuộc sống của tôi kể từ khi đại dịch virus Trung Cộng xuất hiện.

Tôi bắt đầu công việc mới tại một trung tâm dịch vụ khách hàng của Đức. Trong sáu tháng liền, mỗi ngày tôi đã đi và về 200 km. Tôi thức dậy từ sáng sớm và trở về nhà khi đã tối muộn. Suốt sáu tháng này, hầu như ngày nào đi trên đường tôi cũng lắng nghe băng thu âm các bài giảng Pháp tại Quảng Châu của Sư phụ tôn kính của chúng ta. Bằng cách này, tôi đã cố gắng học Pháp theo cách nghiêm túc nhất có thể.

Dưới đây, tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm trong quá trình này.

Giảng chân tướng cho các đồng nghiệp

Trước kia, tôi không tìm được việc làm do chấp trước trường kỳ vào sự an nhàn, cũng như các nhân tố khác. Sau thời gian dài và khó khăn đó, tôi nhận ra rằng, là một người tu luyện, tôi nên có một môi trường làm việc.

Tôi nộp đơn xin việc cách nhà 100 km và đã được tuyển dụng. Lúc đầu, tôi tự hỏi liệu mình có thể thực sự làm được việc này không, bởi tôi sẽ phải di chuyển 200 km mỗi ngày, và làm việc ở một vị trí mà tôi không hề có kinh nghiệm.

Khi tôi bắt đầu công việc mới, môi trường làm việc vô cùng căng thẳng. Mọi người ngấm ngầm làm hại nhau và có rất nhiều lời đàm tiếu. Mặc dù vậy, tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng mình là một người tu luyện, và đây đều là những cơ hội để đề cao tâm tính bản thân.

Một vài đồng nghiệp có thành kiến không tốt đối với tôi. Ban đầu, tôi không mảy may quan tâm tới việc họ đối xử tệ với tôi. Thỉnh thoảng tôi mua đồ ăn ở siêu thị và chia sẻ với mọi người tại nơi làm việc. Đôi khi đồng nghiệp của tôi cần tiền hoặc hỏi mượn tiền, tôi đã giúp họ nhiều nhất có thể. Theo thời gian, tôi được nhiều người quý mến và tôn trọng nhờ tính kỷ luật, tự giác và cách hành xử của một người tu luyện. Đồng thời, doanh số bán hàng của tôi ngày càng tăng trưởng tốt, điều này khiến người giám sát của tôi rất hài lòng.

Tuy nhiên, tại công ty có một người không ngừng làm phiền tôi. Anh ấy liên tục nói với tôi những điều không hay, chẳng hạn như họ sẽ cho tôi nghỉ việc như thế nào, và rằng tôi nên thận trọng với những việc tôi làm. Tôi nói rằng, chỉ có Chúa mới biết ai sẽ ở lại. Sau đó, khi doanh số bán hàng của tôi tăng lên, tôi mặc nhiên nhận được nhiều sự chú ý hơn, và người này đã đe dọa sẽ bẻ gãy xương tôi, quát tháo tôi sau giờ làm việc. Tôi đã nói với anh ấy mà không hề dùng lời lẽ xúc phạm, rằng tôi coi anh ấy như một người anh trai và tôi mong muốn anh ấy cư xử giống như một người anh.

Có lẽ do thái độ của anh ấy đối với tôi, nên mặc dù anh ấy là một người rất tài năng và được yêu thích trong công ty, nhưng anh đã gặp rắc rối với một phụ nữ tại nơi làm việc và nhanh chóng bị loại khỏi chỗ làm. Hiện tại anh ấy chỉ có thể làm việc ở nhà. Trong một cuộc họp, người giám sát đã đề cập tới việc nơi làm việc đã được “dọn sạch”. Một thời gian sau, anh ấy trở lại thăm công ty, không một ai để ý tới anh ấy. Chỉ có tôi chào anh và đưa cho anh một cuốn tài liệu Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày, chúng tôi được thông báo rằng người quản lý chính ở Đức sẽ đến và mở một khóa tập huấn bán hàng cho chúng tôi trong hai ngày. Khi nghe tin này, tôi muốn giảng chân tướng cho người quản lý đó về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại ở Trung Quốc, nhưng tôi có chút do dự về cách thực hiện việc này. Cuối cùng, ngày tập huấn đã đến, chúng tôi đều có mặt ở đó.

Suốt hai ngày tập huấn, tôi quyết tâm, tập trung và cố gắng thu hút sự chú ý của người quản lý. Trong 10 phút nghỉ giải lao, tôi đưa một cuốn tài liệu cho trợ lý của ông ấy và nói chuyện với người trợ lý về cuộc bức hại. Đúng lúc đó, người quản lý chính đi ngang qua và dừng lại nói chuyện với chúng tôi. Tôi có chút hào hứng, nhưng tôi cố gắng trầm tĩnh lại và nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại. Ông ấy lắng nghe tôi và nói: “Anh có biết lý do vì sao cái chính phủ ấy lại làm như vậy không? Bởi vì nếu những người [tu luyện] không dùng ma tuý, thì những kẻ vận động hành lang và các doanh nghiệp sẽ bị tổn thất”. Ông ấy mang theo góc nhìn của một doanh nhân, nhưng ông ấy đã biết về cuộc bức hại ở Trung Quốc, bởi vậy tôi cảm thấy mừng cho ông ấy.

Khủng hoảng và hậu quả của virus Trung Cộng

Trước khi đại dịch xảy ra ở đất nước chúng tôi, tôi trở nên mệt mỏi bởi quãng đường đi lại xa xôi và quyết định chuyển tới ở gần nơi làm việc hơn. Tôi đã đưa cho vợ cũ và các con của tôi khoản thu nhập nhận được từ căn hộ và cánh đồng của chúng tôi, và chuyển tới sống ở thành phố sau khi vay một khoản tiền lớn.

Ba ngày sau khi chuyển tới đây, doanh số bán hàng của chúng tôi tạm dừng do virus, và công ty đã cho chúng tôi nghỉ việc không lương ba tuần.

Trong thời gian bị cách ly, tôi nghĩ: “Tôi còn nhiều khoản nợ phải trả, tôi đang sống xa các con và bạn bè của mình, và công ty chúng tôi thậm chí có thể bị phá sản. Tôi nên làm gì bây giờ?” Sau đó tôi nhận ra rằng suy nghĩ theo cách như vậy thật vô ích. Tôi coi đó là một cơ hội để đề cao tâm tính và học Pháp tinh tấn hơn.

Sau ba tuần, nơi làm việc của chúng tôi đã mở cửa lại. Chẳng mấy chốc, công việc kinh doanh của chúng tôi trở lại bình thường, chúng tôi được tăng lương, sau đó còn được nhận tiền thưởng. Có vẻ như trạng thái nơi làm việc có liên quan tới tầng thứ tâm tính của tôi. Người quản lý ở Thổ Nhĩ Kỳ đã viết một bức thư thông báo rằng chúng tôi là trung tâm dịch vụ khách hàng thành công nhất trong thành phố, và vượt lên trên các chi nhánh khác. Cùng lúc đó, chi nhánh nơi tôi làm việc dẫn đầu trong ba đại diện ở Thổ Nhĩ Kỳ. Người quản lý chính ở Đức thông báo rằng ông ấy vô cùng hài lòng.

Cứu người ở nơi làm việc

Tôi đã phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp cho toàn bộ nhân viên tại nơi tôi làm việc, hướng dẫn nhiều người trong số họ luyện công, và tặng họ các bông hoa sen được gấp bằng giấy. Vào thời điểm có nhiều sự thay đổi về nhân sự, tôi nhận thấy các nhân viên mới cũng tới nghe chân tướng. Thậm chí tôi còn biểu diễn năm bài công pháp cho người giám sát xem tại nơi làm việc. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy anh ấy có thể ngồi song bàn ngay lập tức. Tôi đã cảm giác được sự kết nối ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy sếp của mình, cứ như thể tôi đã biết anh từ trước. Điều này một lần nữa nhắc nhở tôi rằng không có điều gì là ngẫu nhiên.

Trên đường đi làm, tôi phân phát các cuốn tài liệu giảng chân tướng. Thậm chí tôi còn nói với các khách hàng mà tôi đang nói chuyện qua điện thoại rằng chúng tôi không bán các sản phẩm của Trung Quốc, rằng họ không nên mua những sản phẩm Trung Quốc bởi chúng có chất lượng thấp, và ĐCSTQ đang bức hại người dân của chính nó.

Đôi khi có những khách hàng nói lời bất hảo qua điện thoại, các đồng nghiệp của tôi sẽ tức giận hoặc ngắt lời họ, nhưng tôi thường cảm ơn những người đã quát mắng tôi.

Trong giai đoạn này, tôi đã gặp nhiều khảo nghiệm, bao gồm cả khảo nghiệm sắc dục trong mơ. Tôi đã vượt qua hầu hết các khảo nghiệm, bởi vậy tôi có một trường năng lượng lớn mạnh.

Bằng cách này, nơi làm việc và toàn bộ chúng sinh xung quanh tôi đã thu được nhiều lợi ích nhờ Phật quang và uy lực của Pháp.

Sư phụ giảng:

“Hôm vừa rồi tôi có giảng ‘Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh’, nghĩa là năng lượng tản xạ từ thân thể chúng ta có thể [điều] chỉnh lại hết thảy những trạng thái không đúng đắn”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Những thời điểm khó khăn đều là cơ hội

Kết quả là, tôi hiểu rằng những thời điểm khó khăn cũng hàm chứa các cơ hội. Thảm họa virus corona có thể là một thời kỳ khó khăn, nhưng vì mọi người hiện giờ đều gặp vấn đề với chính quyền Trung Cộng, nên hầu hết những lần tôi giảng chân tướng trên Internet bằng cách bình luận vào các bài đăng về thảm họa virus corona, phản ứng của mọi người đều rất tích cực.

Tôi nghĩ rằng những hoàn cảnh và giai đoạn khó khăn sẽ khai sáng một điều tốt đẹp hơn. Sự nghiêm túc và kiên trì của một người tu luyện là những nhân tố tích cực cho toàn bộ chúng sinh xung quanh người đó.

Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê”. (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trong thời kỳ dịch bệnh này, tôi minh bạch được tầm quan trọng của việc trở thành một thành viên tốt hơn trong gia đình, một người hàng xóm tốt, và một nhân viên tốt. Nhưng quan trọng nhất là, tôi đã ngộ được tầm quan trọng của việc bảo trì tâm tính tốt, vì chỉ có người tu luyện tinh tấn mới có thể xử lý tốt mọi việc và vượt qua tất cả những trở ngại cả bên trong lẫn bên ngoài.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/27/186524.html

Đăng ngày 24-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share