Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 14-06-2020] Việc tham gia quảng bá Thần Vận không chỉ là một hạng mục trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh mà còn là cơ hội cho các học viên tu luyện bản thân. Thông qua việc tham gia quảng bá Thần Vận, tôi xin chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi với các đồng tu.

Sư phụ giảng:

“Làm đệ tử Đại Pháp mà nói, làm thật tốt ba việc, ấy chính là việc lớn nhất. Trước hết tu chính mình cho tốt thì mới có thể hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chư vị, cho nên trong toàn thể quá trình cứu độ chúng sinh và chứng thực Đại Pháp thì không được lơ là tu luyện chính mình, do đó trong tu luyện [thì] nhất định phải thật thiết thực, đó là bảo chứng cơ bản nhất [khi] làm người tu luyện”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017])

Loại bỏ tâm an dật và lấy khổ làm vui

Tôi lớn lên trong một môi trường được ưu ái nên tôi khó có thể chịu được những khó khăn gian khổ một cách nhẹ nhàng. Để quảng bá Thần Vận, tôi thường xuyên phải ra ngoài; tôi tới các trạm y tế, câu lạc bộ, những căn hộ sang trọng và các nhà hàng, cũng như rất nhiều nơi khác để phát tờ rơi. Để quảng bá Thần Vận bên ngoài tiểu bang của mình, tôi cần phải đi trên đường trong vài ngày. Tôi tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau trong các môi trường khác nhau. Thân thể tôi mệt mỏi.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Cần bản thân chư vị tự thân đi làm, đi tu, đi thực tế, khổ khó ấy là một phần của tu luyện của chư vị, chư vị cần nghĩ biện pháp tìm tới người mà chư vị cần cứu. Đó đều là điều mà đệ tử Đại Pháp nên cần làm”. (Giảng Pháp vào Ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Tôi ngộ ra rằng gian khổ là một quá trình mà các học viên chúng ta phải vượt qua. Trên thực tế việc chịu đựng gian khổ trong khi cứu người chính là vinh dự của các đệ tử Đại Pháp.

Ba năm trước có một tiểu bang cần hỗ trợ quảng bá Thần Vận, vì vậy tôi đã tới đó và ở lại cùng với một số học viên khác. Trong ba tuần, tôi không chỉ ra ngoài quảng bá Thần Vận mà còn chịu trách nhiệm cho việc chuẩn bị bữa sáng, bữa tối và đôi khi là bữa trưa đơn giản cho mọi người. Hàng ngày, sau khi kết thúc công việc quảng bá Thần Vận trở về, mọi người có thể nghỉ ngơi còn tôi tiếp tục phải vào bếp nấu ăn. Tôi cũng phải rửa cả bát đĩa.

Lúc đầu, tôi cảm thấy bất bình về việc đó nhưng tôi rất nhanh quy chính bản thân ngay sau đó. Tôi nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời mà Sư phụ đã an bài để tôi tiêu nghiệp và đề cao tâm tính của mình. Tôi bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho mọi người một cách vui vẻ và tôi cảm thấy xấu hổ vì ban đầu đã có phản ứng tiêu cực. Sau khi quy chính lại, tôi còn tìm được thời gian để chế biến ra những món ăn đặc biệt phù hợp với khẩu vị của các đồng tu.

Một đêm, khi chúng tôi đang trên đường trở về thì một học viên gọi điện và nhờ tôi dịch giúp một bài báo. Cô ấy nói rằng việc này rất cấp bách. Vì vậy, tôi nghĩ chắc cô ấy thực sự cần tôi giúp nên tôi đã đồng ý. Khi bắt đầu dịch, tôi nhận ra đó là một bài báo rất dài. Tôi đã phải dành cả đêm bên máy tính của mình. Pháp tượng Sư phụ được treo trong phòng khách. Bất cứ khi nào tôi nhìn lên, tôi đều có thể thấy Sư phụ đang từ bi nhìn tôi.

Cuối cùng thì tôi cũng hoàn thành bản dịch vào lúc 5 giờ sáng. Tôi nghỉ ngơi một chút và ra ngoài cùng các đồng tu như mọi ngày. Thật ngạc nhiên rằng cả ngày hôm đó tôi không cảm thấy mệt. Khi các hoạt động quảng bá kết thúc, tôi phát hiện rằng người chủ cũ đã thưởng cho tôi 900 đô la cho công việc tôi làm thêm khi công ty thiếu nhân viên. Tôi đã rời công ty này ba tháng trước nên đây là một bất ngờ ngoài mong đợi.

Loại bỏ tâm tự mãn

Khi mọi người nói về số lượng vé Thần Vận mình bán được tại các trung tâm thương mại, tôi đã động tâm. Lúc đầu, tôi không để tâm tới việc mình đã bán được bao nhiêu vé – tôi chỉ cố gắng làm hết sức mình. Nhưng sau đó tôi bắt đầu chú ý đến số lượng vé mình bán được và nghĩ nhiều về nó. Kết quả là mấy ngày liền tôi không bán được vé nào dù trước đó tôi bán vé rất ổn định.

Tôi cảm thấy không tốt và hướng nội tìm nguyên nhân. Khi việc bán vé diễn ra tốt đẹp, tôi cảm thấy vui và khi không bán được vé thì tôi trở nên lo lắng. Tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước vào danh, kiêu căng, tự mãn, hiển thị và tật đố. Làm sao tôi có thể cứu người khi mang theo những tâm dơ bẩn như vậy? Tôi liên tục nhắc nhở bản thân phải loại bỏ những niệm đầu bất hảo này ngay khi chúng xuất hiện. Tôi phải cứu người với tâm từ bi và thuần tịnh. Tôi không được có bất kỳ ý định hay suy nghĩ ích kỷ nào.

Một hôm, khi tôi đã bận rộn cả ngày để quảng bá Thần Vận ở một trung tâm mua sắm mà vẫn không bán được một vé nào. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Trung tâm mua sắm gần như không còn ai và sẽ sớm đóng cửa. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, nếu con có bất kỳ chấp trước nào mà con không biết, xin hãy chỉ ra cho con”. Vào lúc đó, tôi nhận thấy một cặp vợ chồng đang xem quảng cáo, và họ đã mua hai vé. Ngay sau đó, một cặp đôi khác đến và mua hai vé; họ đã nghe nói về Thần Vận và khao khát được xem nó. Với đôi mắt ngấn lệ, người phụ nữ nói: “Thế giới này đang phải đối mặt với vấn đề gì vậy? Tại sao xã hội lại bại hoại đến vậy?” Cô ấy ôm tôi khi chúng tôi nói lời chia tay. Tôi không cầm được nước mắt. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

Loại bỏ chấp trước vào lợi ích

Điều phối viên địa phương đã sắp xếp cho chồng tôi và tôi đến các bang khác nhau để quảng bá Thần Vận. Lúc đầu tôi do dự vì mỗi ngày doanh nghiệp của chúng tôi đóng cửa, chúng tôi sẽ mất thu nhập và chúng tôi đang gặp vấn đề về tài chính. Khi cả tôi và chồng cùng đi, chúng tôi chẳng những không có thu nhập mà sẽ còn phải gánh chịu thêm chi phí. Chúng tôi tiếp tục duy trì hoạt động của doanh nghiệp thế nào đây?

Chúng tôi đã ngộ ra rằng có rất ít cơ hội để quảng bá Thần Vận và chúng tôi cần đặt việc cứu người là ưu tiên hàng đầu. Chúng tôi nên gạt những vấn đề cá nhân của mình sang một bên. Vì vậy, chúng tôi đã tham gia quảng bá Thần Vận bên ngoài khoảng 5 tháng. Thật ngạc nhiên, thu nhập của chúng tôi đã không giảm mà thực sự còn tăng lên. Tôi đã có một công việc bán thời gian trực tuyến là loại việc thường không được trả tiền nhiều. Đột nhiên, thu nhập của tôi tăng gấp đôi. Các vấn đề tài chính của chúng tôi đã được giải quyết trong những tháng chúng tôi trên đường đi quảng bá Thần Vận. Từ trải nghiệm này, chúng tôi hiểu một cách sâu sắc rằng mọi việc đều đã được Sư phụ an bài.

Tại một cửa hàng, người chủ tỏ ra lạnh lùng và xa lánh. Ngay sau khi tôi nói với anh ấy rằng Thần Vận bị cấm ở Trung Quốc, thái độ của anh ấy đã thay đổi. Anh ấy lấy cuốn sách nhỏ giới thiệu Thần Vận từ tôi và lớn tiếng nói: “Bất cứ điều gì mà ĐCSTQ phản đối đều ắt phải là điều tốt!”

Người quản lý của một khách sạn liên kết với một câu lạc bộ tư nhân đã cảm ơn tôi sau khi tôi giới thiệu Thần Vận cho anh ấy. Anh ấy lấy một số tờ rơi và nói rằng anh sẽ giới thiệu buổi biểu diễn cho các thành viên câu lạc bộ.

Tại lối vào của một câu lạc bộ tư nhân khác, nhân viên bảo vệ nói: “Đây là một câu lạc bộ tư nhân. Bạn không được phép vào trong, nhưng bạn có thể đưa tư liệu quảng cáo cho tôi. Tôi sẽ phân phát chúng vì mọi người đều phải thông qua tôi mới có thể vào được”.

Một lần khác, ngay khi tôi bước vào một khách sạn, hai người phụ nữ ở quầy lễ tân đã thốt lên: “Thần Vận!” Tôi đã rất ngạc nhiên. Họ ôm tôi và vui vẻ nói với tôi rằng họ rất yêu thích chương trình Thần Vận mà họ đã xem.

Đây là một phần nhỏ trong những trải nghiệm quảng bá Thần Vận của tôi. Sau khi tương tác với những người đang chờ được cứu, chúng ta không có lý do gì để chần chừ. Chúng ta nên tu luyện tinh tấn và cố gắng loại bỏ những chấp trước của mình.

Khi tôi viết xong bài viết này, cũng là lúc trời tờ mờ sáng. Mọi thứ trong thế giới con người này đều là phù du. Chúng ta phải đi theo Sư phụ và cứu người với tâm thuần tịnh trong khi tu luyện vững chắc bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/14/407680.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/15/185886.html

Đăng ngày 25-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share