Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-07-2020] Nếu không có Đại Pháp, cuộc sống của tôi có lẽ sẽ khốn khổ bởi bệnh tật và cay đắng. Mẹ tôi bảo tôi được sinh ra ở nhà. Bố tôi đi công tác xa nên không có ai ở nhà để gọi hộ lý cho mẹ tôi. Mẹ tôi đã tự tay cắt dây rốn. Tôi là con út trong gia đình nên được bố mẹ chiều chuộng hết mực. Sức khỏe của tôi rất kém. Tôi bị thiếu máu và luôn cảm thấy mệt mỏi. Tôi thường xuyên bị sốt và đau đầu mà không rõ lý do. Chức năng tiêu hóa của tôi kém nên cơ thể tôi luôn gầy gò. Tôi sợ lạnh và không mặc được váy vào mùa hè. Chức năng phổi của tôi cũng kém và tôi thường cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Mẹ tôi làm việc trong bệnh viện nên tôi đã được chữa trị và uống nhiều loại thuốc khác nhau nhưng bệnh tật vẫn không thuyên giảm.
Đến tuổi trường thành, tôi trở thành y tá và điều đó càng thuận tiện hơn cho tôi trong việc chữa bệnh. Tuy nhiên, đến năm 20 tuổi, sức khỏe của tôi vẫn rất kém.
Mẹ tôi luôn tin vào Thần Phật. Một người thân của tôi đề nghị tôi chuyển đến thành phố của cô ấy để làm việc. Mẹ tôi hỏi một người bạn có thiên mục xem đó có phải là một ý kiến hay không, anh ta nói có và cho biết: “Con gái của chị có duyên với Phật Pháp”. Tôi không hiểu điều này có nghĩa là gì.
Tôi đến thành phố mới để làm y tá. Chỉ sau vài ngày, tôi phải nhập viện vì viêm phổi.
Ngay sau khi tôi nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu luyện vào năm 1995. Sau đó, tôi mới hiểu những gì mẹ nói. Tôi đã có duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!
Vì vậy, tôi học Pháp, luyện công, chia sẻ và tham khảo kinh nghiệm với các học viên địa phương.
Sư phụ Lý giảng:
“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
“Năm bài công pháp [này, tôi] đều dạy hết cho người tu luyện. Tức khắc đánh thông các chỗ năng lượng bị ứ tắc trên thân của người tu luyện, hấp thụ một lượng lớn năng lượng vũ trụ, trong một thời gian cực ngắn [có thể] bài trừ vật chất phế thải trong thân thể, tịnh hoá thân thể, đề cao tầng, gia trì thần thông, tiến nhập vào trạng thái tịnh bạch thể”. (Đại viên mãn Pháp)
Sư phụ đã sớm thanh lọc thân thể cho tôi, và mọi bệnh tật của tôi đều được giải quyết. Tôi thèm ăn, tăng cân và da dẻ hồng hào. Tôi không còn bị hụt hơi hay sợ lạnh nữa. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết cảm giác không còn bệnh tật là như thế nào!
Tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc hoặc mũi tiêm nào trong 20 năm qua. Tôi có sức khỏe tốt và tràn đầy năng lượng. Gia đình tôi rất mừng cho tôi. Kinh ngạc trước những trải nghiệm của tôi, mẹ và các chị tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Mẹ chồng tạo cơ hội cho tôi tu luyện
Bố mẹ chồng tôi đã bán căn hộ của họ và chuyển đến ở với chúng tôi khi tôi có thai. Họ không có lương hưu và không có nguồn thu nhập. Tôi đã vay tiền và giúp họ mở một cửa hàng. Công việc kinh doanh của họ rất phát đạt.
Chúng tôi đã mua một căn hộ khác và chuyển đến ở đó nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên đến gặp họ. Khi chúng tôi đến thăm, tôi lấy một số nhu yếu phẩm hàng ngày như bột giặt từ cửa hàng. Mẹ chồng tôi rất khó chịu. Tôi không hiểu tại sao vì tôi đã trả tiền cho tất cả hàng hóa cũng như tiền thuê cửa hàng. Họ đã không giúp chúng tôi trả tiền cho việc cải tạo căn hộ mới của chúng tôi. Chúng tôi đã phải trả khoản vay mua cửa hàng cũng như thế chấp căn hộ. Họ chỉ có một người con trai. Tại sao họ không quan tâm đến chúng tôi?
Càng nghĩ về nó, tôi càng tức giận. Tôi cảm thấy mẹ chồng ích kỷ và không quan tâm đến chúng tôi. Tôi biết được rằng bà ấy thậm chí còn nói xấu tôi sau lưng. Tôi đã không nhận ra rằng đây là cơ hội để đề cao tâm tính của mình. Thay vào đó, tôi chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình. Tôi đã đổ lỗi cho người khác, xung đột leo thang. Mẹ chồng tôi bán cửa hàng và về ở với con gái. Nhưng bà không trả lại số tiền đã vay. Họ thậm chí còn không cảm ơn chồng tôi và tôi đã giúp họ. Tôi đầy uất hận và cay đắng.
Các học viên khác chỉ ra rằng tôi đã sai và nên hướng nội tìm thiếu sót. Chỉ sau đó tôi mới nhớ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ luôn nói rằng chúng ta nên hướng nội khi đối mặt với xung đột.
Sư phụ giảng:
“Gặp phải mâu thuẫn, bất kể mình đúng hay sai, đều nghĩ về bản thân: Việc này mình có chỗ nào không đúng? Có phải mình thật sự xuất hiện cái gì không đúng? Đều là đang nghĩ như vậy, niệm đầu tiên nghĩ chính mình, nghĩ vấn đề, ai không như vậy thì chư vị không phải là một người tu luyện Đại Pháp chân chính. Đây là Pháp Bảo của tu luyện, đây là một đặc điểm của tu luyện của đệ tử Đại Pháp chúng ta. Bất cứ gặp phải chuyện gì, niệm đầu tiên trước hết xét về mình, cái này gọi là “hướng nội tìm””. (Thế nào là Đệ tử Đại Pháp)
Tôi nhận thấy mình có tâm tranh đấu, tật đố, kiêu ngạo, ích kỷ, háo danh, muốn được khen ngợi và thống trị.
Sư phụ giảng:
“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Pháp của Sư phụ đã khai sáng cho tôi. Sư phụ yêu cầu chúng ta hướng nội tìm, trở thành người tốt và có lòng từ bi với người khác.
Cuộc sống của mẹ chồng tôi không hề dễ dàng. Bà sinh ra một cặp song sinh nhưng một trong hai người chết. Họ đã phải di chuyển nhiều lần. Bà có một trang trại lớn và trồng rau để kiếm sống. Bố chồng tôi cũng đã phải lao động nặng nhọc. Họ đã phải chịu đựng rất nhiều. Tôi rõ ràng có một mối nhân duyên lớn với họ. Vì mẹ chồng không tốt với tôi, rất có thể tôi đã làm tổn thương bà trong tiền kiếp. Là một học viên, sao tôi lại ghét một người thường? Trên thực tế, chẳng phải tôi nên cảm ơn bà vì bà đã cho tôi cơ hội đề cao trong tu luyện sao?
Tôi đã trút bỏ nỗi oán hận với mẹ chồng sau khi tôi hiểu rõ về các nguyên lý của Pháp. Tôi không còn tranh cãi về tiền bạc với bà nữa. Thay vào đó, tôi trở nên tốt với bà từ tận đáy lòng mình. Tôi đã mua đồ ăn và quần áo đẹp cho mẹ chồng tôi.
Tôi và chồng đã làm việc rất chăm chỉ. Chúng tôi đã cố gắng mua một căn hộ và một chiếc xe hơi và trả lại khoản thế chấp của chúng tôi và khoản vay khác. Chúng tôi thậm chí còn tiết kiệm được tiền. Bố mẹ chồng tôi sống ở miền bắc Trung Quốc, nơi có mùa đông dài và lạnh. Khí hậu khó khăn đối với người cao tuổi. Chúng tôi sống ở một thành phố có thời tiết ôn hòa, vì vậy tôi đã mua một căn hộ cho họ trong thành phố của chúng tôi.
Ngày nay ở Trung Quốc, những người trẻ tuổi thường nhận được sự giúp đỡ từ cha mẹ của họ. Rất ít người có khả năng hoặc sẵn lòng mua một căn hộ cho bố mẹ chồng của họ. Người thân và bạn bè của chồng tôi đã khen ngợi chúng tôi. Trong mắt họ, chỉ có học viên Pháp Luân Đại Pháp mới tốt bụng như vậy. Mẹ chồng tôi rất hài lòng và bắt đầu nói rằng bà có một cô con dâu tốt.
Gia đình tôi được phúc báo
Sư phụ giảng:
“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao? Ít nhất trường năng lượng mà chư vị mang theo là hữu ích đối với toàn thể gia đình, bởi vì chư vị đang tu luyện chính Pháp, và loại lực lượng từ bi an hòa chư vị mang theo có thể điều chỉnh lại hết thảy những trạng thái không đúng đắn”.(Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])
Pháp Luân Đại Pháp đã ban phúc cho tôi và gia đình tôi.
Khi con gái tôi ba tuổi, cháu chạy ra đường và bị kẹp giữa hai chiếc ô tô đang di chuyển. Chúng tôi vô cùng sợ hãi. Nhưng cháu vẫn ổn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.
Trong một lần khác, một chiếc ô tô đã cán qua chân cháu khi cháu đang trên đường từ trường tiểu học về nhà. Chân cháu không bị thương. Cháu cũng đã bị một chiếc ô tô đâm khi đang trên đường từ trường trung học về nhà. Một lần nữa, cháu không bị thương
Cháu luôn khỏe mạnh từ khi còn nhỏ. Ngay khi biết nói, cháu đã luôn niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Nếu cảm thấy không khỏe, cháu lặp lại hai cụm từ này và các triệu chứng của cháu đều biến mất. Cháu đã không phải uống bất kỳ loại thuốc nào.
Cháu đã đọc Chuyển Pháp Luân và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tuyệt vời mặc dù cháu không tu luyện. Cháu đã được ban phúc. Cháu được một công ty nước ngoài tuyển dụng vào năm cuối đại học. Sau khi phỏng vấn và kiểm tra tiếng Anh, cháu đã được nhận và hiện đã có một công việc ổn định ở nước ngoài. Người thân và bạn bè của tôi nói rằng cháu gặp may mắn vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chồng tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999 nhưng không tu luyện. Anh ấy biết rằng các học viên đều là người tốt. Anh ấy nói với những người bạn cảnh sát của mình rằng đừng bức hại các học viên. Anh ấy cũng đã được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày nọ khi chồng tôi đang trên đường đến một thành phố trên chiếc xe hơi mới của bạn mình, họ đã gặp tai nạn. Chiếc xe của họ bị va chạm mạnh và quay vài vòng trước khi bốc cháy. Mặc dù vậy, chồng tôi vẫn ổn.
Bố chồng tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân một lần và công nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ông bị ung thư trực tràng và dự định phẫu thuật vào năm 2018. Ông phải truyền máu trong một thời gian lâu. Chúng tôi nghi ngờ rằng ông ấy có thể bị thiếu máu và cần được truyền máu. Nhưng kiểm tra tại bệnh viện cho thấy các chỉ số máu của ông đều bình thường. Ca phẫu thuật của ông diễn ra suôn sẻ.
Mẹ chồng tôi bị sỏi thận dẫn đến thận bị teo một bên. Bác sĩ đề nghị phẫu thuật cắt bỏ. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bà và khuyên bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Bà nhập viện nhưng bác sĩ bảo bà không cần phẫu thuật vì kết quả chụp cho thấy thận vẫn hoạt động bình thường.
Đã hơn 10 năm trôi qua, thận của bà vẫn hoạt động tốt và bà vẫn khỏe mạnh.
Cứu các nhân viên y tế trong đại dịch
Đại dịch virus Trung Cộng (coronavirus) bùng phát vào ngày 24 tháng 1 năm 2020. Thành phố Vũ Hán đã bị phong tỏa.
Tôi biết rằng mọi người nên thức tỉnh và biết sự thật về Đại Pháp và có thể phân biệt tốt xấu, sống lương thiện tránh xa cái ác, sẽ được Thần Phật bảo hộ. Tôi hy vọng rằng nhiều người sẽ tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và cuối cùng sẽ bước vào tu luyện. Tôi đã nỗ lực gấp đôi để giảng chân tướng cho mọi người và cứu họ.
Bởi vì các khu vực lân cận bị phong tỏa, tôi chỉ có thể phát tài liệu giảng chân tướng trong khu dân cư của mình. Tôi đến các cửa hàng để giảng chân tướng cho các chủ cửa hàng. Tôi nói với những người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ rằng hãy nhớ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
Trưởng phòng của tôi chuẩn bị ra ngoài để khám bệnh cho bệnh nhân trong ngày. Tôi bảo anh hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và anh sẽ bình an vô sự. Anh ấy đã nói lời cảm ơn tôi.
Các bác sĩ và y tá trẻ trong khoa của tôi cũng ra làm việc ở các khoa truyền nhiễm. Tôi cố gắng tìm cách giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ đã rất vui mừng và bày tỏ lòng biết ơn với tôi.
Tôi đã không tu luyện tốt và vẫn còn nhiều chấp trước. Tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để thức tỉnh mọi người. Tôi sẽ gia cường chính niệm và loại bỏ các chấp trước của mình. Tôi sẽ học Pháp tốt và thức tỉnh nhiều chúng sinh hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/9/407079.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/17/185904.html
Đăng ngày 07-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.