Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-05-2020] Khi lớn lên, tôi nghĩ rằng một nền giáo dục hàng đầu là cách duy nhất để tôi có thể kiếm được một công việc tốt, kết hôn với một người đàn ông tử tế và trở nên nổi bật. Tôi vẫn luôn suy nghĩ như vậy cho đến ngày tôi gặp Pháp Luân Đại Pháp.

Thông qua học Đại Pháp, tôi dần dần hiểu được mục đích của việc tôi đến thế giới này và các mối quan hệ nhân duyên của tôi. Là một người tu luyện Đại Pháp, nhiệm vụ và trách nhiệm của tôi cũng trở nên rõ ràng. Tôi ngộ ra rằng tâm mình phải đủ lớn để bao dung hết thảy mọi thứ trên thế gian này.

Đối xử tốt với gia đình chồng

Chồng của tôi là trẻ mồ côi và có 5 anh chị em. Các chị của anh sống ở những khu vực xa xôi và nghèo khó; tình hình tài chính của họ không được tốt. Sau 20 năm vận hành công việc kinh doanh của gia đình, chúng tôi đã tích lũy được một số tiền tiết kiệm. Chồng tôi muốn đưa hai chị của anh về sống tại Bắc Kinh (quê hương của họ). Không do dự trước việc đó, tôi bắt đầu tìm kiếm một ngôi nhà cho các chị ấy.

Tôi lo toàn bộ việc mua nhà, việc này liên quan đến rất nhiều việc và cần chạy đi chạy lại trong suốt quá trình mua nhà. Hai chị ấy đã không thể tin được rằng, tôi, con gái của một gia đình thượng lưu, đã kết hôn với em trai của họ, lại vị tha và tỉ mỉ trong việc chăm sóc họ như vậy.

Chúng tôi mua một căn biệt thự ở vùng ngoại ô và thu xếp cho hai chị dọn đến ở. Các chị sẽ giúp chúng tôi chăm sóc nhà cửa vào các ngày trong tuần, và chúng tôi sẽ phụ họ vào cuối tuần. Để giảm bớt khối lượng công việc của các chị ấy, chúng tôi đã thuê một người giúp việc để dọn dẹp và chăm sóc khu vườn.

Mỗi lần tôi tới vào cuối tuần, tôi đều thấy các chị để lại bát đũa và đồ ăn đã sử dụng trong bồn rửa chờ người giúp việc dọn dẹp. Tôi mỉm cười, xắn tay áo và bắt đầu rửa chúng. Bất cứ khi nào tôi ở đó, tôi trở thành người giúp việc trong nhà.

Trên thực tế, với một người bình thường, tôi có quyền biểu thị lòng tự trọng của một người phụ nữ trẻ. Chúng tôi đã mua nhà cho các chị ấy, đưa họ trở lại Bắc Kinh và thuê con cái của họ làm việc trong công ty của chúng tôi. Nhưng tôi không hề có chút tự cao nào về thân phận và địa vị của mình. Khi ở đó, tôi làm việc nhà và chăm sóc các chị dâu.

Chồng tôi yêu thích đồ ăn và có những yêu cầu khắt khe đối với những gì anh ăn. Ví dụ, cả mì và thịt đều phải được mua từ một cửa hàng nào đó. Thịt phải được lấy từ một bộ phận nhất định và chỉ được sử dụng một vài vết cắt, v.v.

Để đảm bảo mọi người ăn ngon miệng, tôi đã mua đồ tại tất cả các cửa hàng tạp hóa mà không hề phàn nàn, bất kể gió, mưa, nắng nóng hay đông lạnh. Có những lúc tôi phải đi bộ mất 30 phút mới thuê được xe để đi mua đồ.

Tôi thường mua nhiều loại trái cây và đồ ăn nhẹ. Tôi không chỉ chuẩn bị bữa ăn cho cuối tuần mà còn cho cả tuần tới. Những người bán hàng thường nghĩ rằng tôi là chủ một nhà hàng nào đó. Tôi đã làm điều này trong 16 năm, cho đến khi chúng tôi bán biệt thự.

Ban đầu các chị tỏ ra lịch sự với tôi nhưng dần dần họ thực sự coi tôi như em gái của họ. Họ sẵn sàng nói với tôi về bất cứ điều gì khiến họ khó chịu, kể cả việc họ không hài lòng với chồng tôi. Họ nói rằng nếu mẹ còn sống, mẹ sẽ coi tôi như một người con dâu hiếu thảo.

Mọi người đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng lúc đầu họ không hiểu tại sao tôi lại tu luyện, họ nghĩ: “Các học viên đều là những người không hài lòng với cuộc sống của mình. Cô ấy có mọi thứ khiến mọi người phải ghen tị. Tại sao lại phải tu luyện?”

Khi tôi bị bắt vì phát tài liệu giảng chân tướng, họ lại càng không thể hiểu nổi. Họ thường bí mật quan sát và nói chuyện sau lưng tôi. Nhưng thời gian trôi qua, họ nhận thấy cách ứng xử của tôi, thái độ của tôi trong việc từ bỏ lợi ích cá nhân và thực sự cảm nhận được nhân cách tốt của tôi.

Tôi tìm kiếm cơ hội để nói cho họ biết sự thật về Đại Pháp. Dần dần, họ đã hiểu được điều gì khiến họ bối rối và khó hiểu. Tất cả đều đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và thừa nhận vẻ đẹp của Đại Pháp.

Em gái thứ hai của chồng tôi nói với con trai tôi: “Sau này, khi con tìm kiếm một cô gái, con nên tìm một người có ít nhất một nửa tấm lòng tốt như mẹ con!”

Một người tu luyện, cả nhà hưởng lợi ích

Trong suốt 26 năm tu luyện, Pháp Luân Đại Pháp không chỉ khiến tôi khỏi bệnh mà còn giúp tôi trông trẻ hơn ít nhất 20 tuổi so với tuổi thực của mình. Khi tôi đứng cạnh con trai mình, mọi người nghĩ rằng tôi là chị gái của cháu.

Bố mẹ tôi năm nay đều 82 tuổi, nhưng trông họ như khoảng 60 tuổi. Mẹ tôi vẫn làm việc bán thời gian và thường xuyên đi công tác. Cha tôi cũng thường ra ngoài để thuyết trình. Bố mẹ tôi có sức khỏe tốt và cái nhìn tích cực về cuộc sống. Ngược lại, nhiều người cùng độ tuổi với bố mẹ tôi đã bị gù từ lâu và sức khỏe không tốt.

Cha mẹ tôi là quan chức cấp cao trong chính phủ. Họ đã trải nghiệm việc tôi bị bắt vì giảng chân tướng. Họ lo lắng cho tôi và cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy niềm tin kiên định của tôi, nhân cách cùng sức khỏe tuyệt vời của tôi do tu luyện mang lại, họ đã hoàn toàn bị thuyết phục. Cả bố mẹ tôi đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Mẹ tôi thường nhắc nhở tôi duy trì luyện các bài công pháp.

Cảm giác dễ chịu của một làn gió xuân

Năm cuối đại học, con trai tôi đã gặp được nửa kia của cuộc đời mình, một cô gái Đài Loan tốt bụng và tin vào Phật Pháp. Lần đầu tiên khi cô bé đến nhà tôi, qua thiên mục của mình tôi đã nhìn thấy nguyên thần của cô bé là một con phượng hoàng xinh đẹp.

Tất cả những sở thích của cô đều phù hợp với đặc điểm của loài phượng hoàng. Phượng hoàng thích sống trên cây ngô đồng. Một lần, khi chúng đang thảo luận về việc đi biển hay vào rừng, con trai tôi nói với tôi rằng cô bé thích rừng nhất và yêu hương vị của rừng. Cuộc sống thật là kỳ diệu!

Hai cháu quyết định kết hôn khi trở về sau kỳ nghỉ hè. Thật sự là chúng tôi không muốn chuẩn bị một sự kiện lớn cho việc này, vì nó sẽ gia tăng thêm gánh nặng tài chính. Nhưng tôi nghĩ, là một người tu luyện, tôi không nên quan tâm đến được mất cá nhân. Vì vậy, tôi nói với các con: “Được rồi. Các con có thể làm bất kỳ điều gì các con muốn. Mẹ sẽ chịu trách nhiệm chi trả cho các hóa đơn, và mẹ sẽ đồng ý với quyết định của các con”.

Tuy nhiên, con dâu tôi nhất quyết yêu cầu tôi đi cùng cô bé chọn váy cưới, địa điểm, công ty tổ chức tiệc cưới và lên kế hoạch chi tiết. Tôi nói không sao, mẹ sẽ làm bất cứ điều gì con muốn.

Sau khi tìm hiểu chi tiết, tôi mới biết rằng người Đài Loan có phong tục tổ chức đám cưới riêng của họ: Họ cần ba bộ quần áo cho các hoạt động phục vụ trà, lễ cưới và ăn uống. Ba bộ váy này sẽ có giá từ 10.000 đến 20.000 Nhân dân tệ ngay cả khi chúng được thuê. Ngoài ra, cần ít nhất 200.000 Nhân dân tệ cho địa điểm tổ chức đám cưới, thợ chụp ảnh, chi phí ăn ở và các chuyến tham quan cho khách đến từ Đài Loan.

Một lần, khi tôi đang luyện công, nhiều loại chấp trước đã nổi lên trong tâm trí tôi. Nếu tôi không ủng hộ, thờ ơ hay mặc cả trong khi giải quyết những việc này, tôi có thể “nhìn thấy” phản ứng của con dâu – một sự thất vọng tràn trề. Điều này sẽ kéo theo sự đau đớn, mâu thuẫn và thậm chí là xung đột giữa gia đình cô bé và tôi. Cuộc chiến giữa mẹ chồng và con dâu lặp đi lặp lại qua các thời kỳ có thể sẽ diễn ra. Đây có phải là những gì tôi muốn?

Tôi chợt nhận ra Sư phụ Lý vĩ đại thế nào! Ngài dạy chúng ta phải từ bi và nghĩ đến người khác trước! Khi chúng ta coi tất cả chúng sinh như người thân, con cái của mình thì làm sao có thể xảy ra mâu thuẫn? Nơi nào có thể nảy sinh xung đột? Sẽ chỉ có hòa thuận và an vui!

Nếu tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều có thể quan tâm đến tất cả chúng sinh trong cuộc sống của mình với một trái tim trong sáng, và bao dung với những thiếu sót của họ, năng lượng chúng ta mang lại sẽ trở nên mạnh mẽ nhất. Sức mạnh này có thể thay đổi mọi thứ!

Sau khi ngộ ra điều này, tôi quyết định sẽ không nghĩ tới việc được mất nữa, mặc dù đám cưới sẽ tiêu tốn gần một nửa tiền lương hàng năm của tôi. Tôi không thể suy xét sự việc bằng quan niệm của người thường. Tôi chỉ cần quan tâm tới những gì con dâu và gia đình cô bé muốn. Tôi đã chuẩn bị của hồi môn cho cô bé như thể cô là con gái ruột của tôi và trao cho cô bé tất cả tình yêu thương mà một người mẹ nên dành cho!

Sau này, con dâu tôi thường hỏi tôi: “Mẹ ơi, mẹ có phải là bà tiên đỡ đầu không?”

Lời kết

Một làn gió xuân và nắng ấm là điều mà mọi người đều mong đợi. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ Lý và đang tu luyện theo nguyên lý căn bản của vũ trụ là Chân-Thiện-Nhẫn. Họ đang mang lại hạnh phúc và sự bình yên cho vô số chúng sinh. Vì vậy, nếu bạn cũng muốn trở thành một “thiên thần” trong cuộc sống của người khác, chúng ta hãy cùng nhau đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/1/404360.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/21/185605.html

Đăng ngày 07-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share