Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Mỹ quốc

[MINH HUỆ 22-05-2020] Cuối tháng 2 năm 2020, tôi chợt nghĩ đến một người bạn tốt của tôi. Giống như tôi, cậu ấy cũng là du học sinh Mỹ nhưng đã trở về Trung Quốc vào kỳ nghỉ đông. Gia đình cậu ấy sống ở Vũ Hán, là nơi đầu tiên phát tán dịch bệnh. Vì đại dịch này nên cậu ấy đã không thể trở về Mỹ. Tôi muốn liên lạc để hỏi xem tình hình của cậu ấy có ổn không?

Cậu ấy trả lời tin nhắn của tôi rất nhanh và nói rằng mẹ cậu bị khó thở, hiện đang nằm liệt giường kèm theo sốt cao đến 39,2 độ còn cậu ấy thì bị sốt nhẹ. Sau khi đọc tin nhắn, tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy và quyết định sẽ giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cho cậu ấy nghe.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài hơn 4 giờ đồng hồ, tôi nói về nguồn gốc của dịch bệnh và ĐCSTQ đã ra sức che giấu, bịa đặt về dịch bệnh trước và trong khi dịch bệnh bùng phát trên diện rộng.

Chủ nhà người Mỹ của chúng tôi có sức ảnh hướng lớn đến cậu ấy và cậu ấy đã trở thành một tín đồ Cơ Đốc giáo. Từ nền tảng về đức tin của mình, cậu ấy có thể hiểu được những điều tôi nói và rằng những hiện tượng này là thiên tượng, không phải xảy ra một cách ngẫu nhiên.

Dần dần, chúng tôi bắt đầu nói về khí công và những công năng đặc dị. Cậu ấy thể hiện sự quan tâm đến những chủ đề này và tôi bắt đầu kể chi tiết những ví dụ về công năng đặc dị được phát hiện vào đầu những năm 1990. Tôi nói với cậu ấy: “Chúng ta thường phủ nhận sự tồn tại của những thứ mà ta không nhìn thấy hoặc không chứng minh được. Vậy nếu chúng ta chiểu theo thứ logic này thì liệu ai mới có thể tiếp tục giải mã được những bí ẩn của vũ trụ đây? Sự phát triển của khoa học cũng sẽ theo đó mà không có bước tiến lớn, phải không?”

Sau đó, tôi nhấn mạnh vào những thái độ đón nhận tích cực của người dân và chính phủ trong những năm đầu Pháp Luân Công hồng truyền ra xã hội. Tôi giải thích cho cậu ấy tại sao người dân lại bắt đầu thay đổi thái độ với Pháp Luân Công từ tích cực sang tiêu cực, tất cả là do ĐCSTQ đã bịa đặt cùng vu khống các học viên và Đại Pháp.

Trên thực tế, cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ diễn ra từ một phía vì cậu ấy gần như không thể nói vì bị đau họng. Cũng có lúc cậu ấy sẽ nói phụ hoạ thêm một vài từ và thường xuyên bày tỏ thái độ đồng ý với những điều tôi nói. Từ thái độ và giọng điệu nói chuyện của cậu ấy, tôi có thể đoán được những chân tướng này đã dần thay đổi quan điểm của cậu ấy.

Sau đó, tôi bắt đầu giới thiệu với cậu ấy về Đại Pháp và những lợi ích mà môn tu luyện này mang lại cho rất nhiều người trên thế giới. Tôi kể lại những thần tích mà tôi và gia đình đã tự trải nghiệm sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi cũng nói về những lời bịa đặt của Trung Cộng nhằm vu khống Pháp Luân Đại Pháp và các toà án quốc tế ngày càng lên án mạnh mẽ cuộc đàn áp tàn khốc của chế độ cộng sản.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra tốt đẹp và cậu ấy đã hoàn toàn thay đổi quan điểm. Sau đó, tôi đã phát chính niệm để thanh trừ hết thảy những nhân tố tà ác đứng sau thao túng cậu ấy và bắt đầu nói về “tam thoái bảo bình an”. Vì đã phát chính niệm nên khi tôi vừa nhắc đến việc tam thoái, còn chưa kịp chia sẻ nhiều thì cậu ấy đã đồng ý. Trong tâm tôi rất vui, tôi khuyên cậu ấy trước khi ngủ hãy thành tâm thành ý niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, thần tích nhất định sẽ xuất hiện. Cậu ấy cũng đồng ý, sau đó tôi dặn cậu ấy hãy nói với mẹ cậu và khuyên dì hãy làm tam thoái, thành tâm niệm chân ngôn. Cậu ấy trả lời: “Được, nhưng giờ tôi đang đau họng, không thể nói với mẹ được, tôi sẽ viết lại chín chữ rồi đưa cho mẹ xem”.

Mẹ của cậu ấy là một giám đốc cấp cao điều hành một doanh nghiệp nhà nước, đó là một môi trường ngập tràn trong văn hóa Đảng. Bà đã hoài nghi về chín chữ vàng nhưng lại không còn cách nào khác để bảo toàn tính mạng cho bản thân. Ngày hôm sau, cậu ấy kể với tôi là bà đã đồng ý làm tam thoái và bà đã thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cậu ấy nhờ tôi làm tam thoái cho mẹ cậu trên trang mạng thoái đảng.

Một ngày sau, bạn tôi hào hứng kể mẹ cậu ấy đã đổ mồ hôi; bà đã hết sốt và không còn bị khó thở nữa. Còn cậu ấy thì cũng đã giảm sốt và cổ họng không còn đau nữa. Tôi vô cùng vui mừng trước hảo sự này và khuyên cậu ấy hãy tiếp tục thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cậu ấy liên tục trấn an tôi và nói cậu ấy sẽ làm như vậy.

Một tuần sau, khi nghĩ đến bạn tôi và mẹ bạn ấy, tôi liền gọi điện thoại để hỏi chuyện. Sau đó, tôi biết được tin mẹ cậu đã nhập viện ngày hôm trước. Hơn nữa, dì ấy còn bị cách ly vì kết quả xét nghiệm cho thấy đã dương tính với virus Vũ Hán. Một khoảng thời gian sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, các thành viên trong gia đình đã thuyết phục dì hãy đến bệnh viện để điều trị. Vì cậu ấy là người tiếp xúc gần nhất với mẹ nên cũng bị cách ly tại một khách sạn gần đó. Kết quả xét nghiệm cho thấy cậu ấy âm tính với virus.

Tôi liền vội vàng hỏi: “Cậu ở cùng với mẹ và tiếp xúc gần với dì ấy, vậy mà cậu âm tính còn dì ấy thì dương tính? Hơn nữa, chẳng phải đợt trước cậu nói dì ấy đã bắt đầu hồi phục rất nhanh chỉ sau một đêm sao?” Cậu ấy trả lời dù đã khuyên mẹ không cần đến bệnh viện nhưng bà ấy đã không nghe.

Sau khi nghe xong, tôi nhận ra những thiếu sót của bản thân. Trong cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng tôi, cậu ấy đã đề cập với tôi về thái độ vẫn còn hoài nghi Đại Pháp của dì ấy. Mặc dù tôi không yên tâm nhưng khi nghĩ đến việc có nên đích thân giảng chân tướng cho dì ấy hay không, thì trong tâm lại xuất một niệm “cũng không cần thiết lắm” nên đã quyết định không trực tiếp giảng chân tướng cho dì ấy, nghĩ để sau sẽ nói, v.v.

Đến ngày hôm sau khi cậu ấy thông báo là dì đã đồng ý làm tam thoái, tôi đã rất vui mừng nhưng lại có chút lo lắng sợ là dì không thật sự thành tâm thoái xuất khỏi Đảng. Đó cũng chính là lý do vì sao tôi tiếp tục gọi điện thoại cho cậu ấy. Thật không ngờ, tôi có một niệm đầu xấu nên điều lo lắng trong tâm đã thật sự xuất hiện.

Tôi nhanh chóng hỏi cậu ấy: “Tình hình của mẹ cậu bây giờ thế nào rồi?” Cậu ấy nói mấy ngày nay luôn cùng bà ấy xem tivi, sau khi đến bệnh viện bà đã hối hận. Môi trường trong bệnh viện vô cùng nghèo nàn, ba người chen chúc trong một phòng, còn thức ăn thì rất tệ; bà ấy muốn rời đi ngay lập tức nhưng lại không thể tự xuất viện. Tôi lại hỏi vậy phải làm thế nào mới được xuất viện? Cậu ấy nói cần phải trải qua hai lần xét nghiệm liên tiếp và cả hai đều cho kết quả âm tính thì mới có thể xuất viện.

Tôi nói với cậu ấy: “Bây giờ chỉ có một mình cậu là có thể nói chuyện trực tiếp với dì ấy, cậu hãy khuyên dì hãy thật thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Nhất định phải thật thành tâm thành ý, bán tính bán nghi sẽ không khởi được tác dụng. Cậu hãy nhớ kỹ đây là mẹ cậu, cậu nhất định phải giải thích kỹ để dì ấy thật sự minh bạch được đúng sai”, cậu ấy liên tục nói đồng ý.

Hai ngày sau, cậu ấy gọi và nói với tôi là mẹ cậu ấy đã xét nghiệm và kết quả của bà là âm tính! Cả bạn tôi và mẹ cậu ấy đều vô cùng ngạc nhiên khi nhận được kết quả này. Nếu xét nghiệm tiếp theo của bà vẫn là âm tính thì bệnh viện sẽ đưa bà ra khỏi khu vực chăm sóc đặc biệt và chuyển đến một khách sạn. Tại đây, bà sẽ được cách ly trong 14 ngày, sau đó sẽ được trở về nhà. Tôi vui mừng trước sự may mắn của họ và tạ ơn Sư phụ hồng đại từ bi!

Đến nay, bạn tôi và mẹ cậu ấy đã về nhà an toàn và có sức khỏe tốt!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/22/406480.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/21/185606.html

Đăng ngày 10-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share