Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Liêu Trữ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-04-2020] Hoạch định cho việc về hưu của tôi là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp, vì tôi có thể nói chuyện với nhiều người ở tất cả các cấp khi ngày về hưu của tôi đến gần.

Bị giam giữ

Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã xem tôi như một người bị truy nã vào năm 2003. Do đó, tôi buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị quấy rối và bắt giữ. Tuy nhiên, tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp vào năm 2016 và bị kết án tù 18 tháng. Sự tín tâm của tôi vào Đại Pháp vô cùng kiên định và mạnh mẽ, và tôi từ chối bị chuyển hóa.

Các lính canh ra lệnh cho tù nhân đánh tôi. Họ che camera, đẩy tôi vào góc tường, và bắt đầu đấm đá tôi. Khi ấy, tôi không biết mình nên làm gì, nhưng những lời giảng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) hiện lên trong tâm trí tôi:

“Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất được cứu cho chúng sinh”. (Hy vọng duy nhất, Hồng Ngâm III)

Tôi cố gắng nói chuyện trong khi họ đánh tôi, tôi cố nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, đồng thời mỉm cười từ bi với họ.

Một người trong số họ nói: “Sao chị vẫn có thể mỉm cười sau khi chúng tôi đánh chị kia chứ?”

Sau đó, họ đã không còn đánh đập hoặc ngược đãi tôi nữa.

Chín tháng sau, tôi bị đưa đến Nhà tù phụ nữ Thẩm Dương. Cho dù học viên chúng ta ở nơi đâu, chúng ta nên nắm bắt mỗi phút giây để thức tỉnh lương tâm của mọi người và thực hiện thệ ước của chúng ta.

Một lính canh được cử đến nói chuyện với tôi trong suốt 7 ngày. Việc này giống như một cuộc tẩy não khốc liệt, nhưng tôi không nghe theo và chỉ nhẩm niệm những bài thơ Hồng Ngâm của Sư phụ. Người lính canh này rất cứng rắn trong ngày đầu tiên, nhưng đến cuối ngày thứ bảy, cô ấy chỉ mỉm cười với tôi và nói: “Chị không nghe tôi nói và chỉ niệm các ngôn từ của chị. Được rồi, tôi sẽ không cố chuyển hóa chị nữa, và tôi đoán rằng mình cũng sẽ không nhận được tiền thưởng”.

Đối mặt với các áp lực bên ngoài trại giam

Từ khi xa nhà và bị giam giữ, tôi đã không thể về nhà từ năm 2003 đến cuối năm 2017. Trong khoảng thời gian này, bố mẹ tôi đã qua đời, trong khi chồng tôi ngoại tình và đã ly dị tôi, còn con gái tôi thì đã mất trong một vụ tai nạn xe hơi.

Công ty nơi tôi làm việc cũng từ chối trả lương cho tôi, do đó tôi phải bán nhà vì không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi bị mất thẻ căn cước và sổ hộ khẩu. Áp lực vẫn rất lớn sau khi tôi được thả khỏi trại giam vào tháng 12 năm 2017, và tôi không biết mình nên làm gì.

Sư phụ giảng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành”. (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Diên Cát, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Tôi ở nhà của một người họ hàng và có thể học Pháp, luyện công. Tôi cố gắng bảo trì sự thanh tĩnh và bắt đầu suy nghĩ một cách lý tính.

Đầu tiên, tôi đến ủy ban khu phố và phòng cảnh sát địa phương để nộp hồ sơ cấp lại thẻ căn cước và sổ hộ khẩu. Tuy nhiên, ủy ban khu phố từ chối cung cấp giấy tờ và đối xử bất công với tôi.

Khi trở về nhà, tôi hướng nội và tìm ra một số tâm chấp trước, như tâm giữ thể diện, thiếu kiên nhẫn, tâm tranh đấu, và tâm oán hận. Tôi phát chính niệm thanh lý các chấp trước này và giải thể những vật chất bất hảo thao túng những người làm việc tại ủy ban khu phố ở các không gian khác.

Tôi cũng chú ý đến vẻ ngoài của mình, ăn mặc gọn gàng, và quay trở lại ủy ban khu phố lần nữa. Tôi nói chuyện ôn hòa và chú ý đến hành vi và ngôn từ của mình. Tôi cố gắng hết sức để thay đổi những quan niệm cố hữu của mọi người về các học viên Đại Pháp.

Sau khi nói chuyện với họ một lúc, họ đã không còn xem thường tôi và ngừng gây khó dễ tôi. 15 ngày sau, tôi đã nhận được thẻ căn cước và sổ hộ khẩu.

Nộp hồ sơ hưởng chế độ hưu trí

Khi tôi nhận được giấy tờ tùy thân, tôi đến gặp cấp trên của mình và yêu cầu cung cấp các giấy tờ liên quan đến chế độ hưu trí mà tôi cần để nộp đơn hưởng lương hưu. Ông ấy nói: “Tôi không thể tìm thấy hồ sơ của chị. Chị đã bị sa thải khi bị bắt giam trong tù, vì thế chúng tôi đã gạch tên chị ra khỏi danh sách nhân sự”.

Tôi vẫn bình tĩnh và nói với ông ấy: “Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt và sống theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn. Người dân ở nhiều quốc gia trên thế giới đã thực hành tu luyện. Cuộc đàn áp của ĐCSTQ đối với các học viên là vi phạm hiến pháp và bất hợp pháp, đồng thời cộng đồng quốc tế đang theo dõi tình hình. Những người phạm tội chống lại Đại Pháp cuối cùng sẽ bị trừng phạt. Tôi hy vọng anh sẽ không làm những việc khiến bản thân phải hối tiếc”.

Trong khi nói chuyện với ông ấy, tôi thầm nghĩ: “Tôi đang cố gắng đánh thức lương tâm của ông. Sư phụ của tôi vô cùng từ bi và Ngài muốn tôi nói chuyện với ông. Tôi hy vọng ông sẽ lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng”.

Đôi khi, tôi chỉ muốn từ bỏ và không nộp đơn hưởng lương hưu nữa. Tôi thấy rằng mình không thể giúp những người mà tôi đã nói chuyện với họ.

Tuy nhiên, Sư phụ thường điểm hóa cho tôi. Sư phụ đã an bài con đường cho chúng ta, và tất cả những gì mà chúng ta cần làm là bước đi thật tốt trên con đường này. Tín Sư tín Pháp là chìa khóa để thức tỉnh lương tâm của mọi người.

Tôi đã đến gặp ban giám đốc công ty để nói với họ về việc nhận lương hưu của tôi. Vài người trong số họ bảo tôi phải hối lộ họ nếu muốn họ giúp, trong khi một số người khác thì bảo tôi phải quỳ xuống và cầu xin họ. Tất nhiên, tôi biết rằng các học viên không nên làm những việc như thế. Chúng ta cần suy nghĩ, nói, và hành động chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp.

Tôi đã liên hệ với một số cơ quan chính phủ. Tôi nói chuyện với họ một cách ôn hòa và từ bi, dùng trí huệ mà Đại Pháp ban cho để cải biến những quan niệm sai lầm của họ về môn tu luyện. Cho dù họ đối xử với tôi thế nào, tôi vẫn nhẫn nhịn và không động tâm bởi những lời nói cay nghiệt của họ. Tôi kiên nhẫn và không phàn nàn hoặc phản kháng lại. Thay vào đó, tôi đặt mình vào vị trí của họ để nghĩ cho họ. Đôi khi, tôi nói với một nụ cười: “Tôi đoán là hôm nay mình không gặp may mắn, nhưng tôi sẽ quay lại vào ngày mai, và sau đó có lẽ anh chị sẽ giúp tôi”.

Tôi thanh lý những vật chất bất hảo phía sau họ để sức mạnh của sự thiện lương khởi tác dụng. Tôi nghĩ rằng họ không biết vì sao họ tồn tại trên thế giới này, và tôi nên giúp họ thức tỉnh

Tôi đã đến các phòng ban và cơ quan khác nhau trong khoảng thời gian 20 tháng và cố gắng nói chuyện với những người phụ trách. Thỉnh thoảng, trong một ngày, tôi phải đi vài lần đến một cơ quan, để cuối cùng tôi mới có thể gặp được người cần gặp.

Tôi đã học được cách khoan dung và nghĩ cho người khác. Tâm tôi đã đề cao và thăng hoa, đồng thời những người xung quanh tôi cũng vậy. Họ đã trở nên tử tế và biết cảm thông hơn.

Các quan chức phụ trách cuối cùng đã phê duyệt chế độ lương hưu của tôi. Họ đã chọn một tương lai tươi sáng cho bản thân, và điều này khiến tôi cảm thấy vui cho họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/8/403524.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/15/185530.html

Đăng ngày 10-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share