Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-01-2020] Tôi cùng với mẹ đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi tôi còn nhỏ. Giờ đây tôi đã ngoài 20 tuổi và là một giảng viên âm nhạc. Tôi xin được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của bản thân suốt thời gian qua.

Tuổi thơ mang nhiều bệnh tật

Khi chào đời, tôi bị sinh non nên sức khoẻ của tôi rất kém ngay từ nhỏ. Nếu bị ho hoặc sốt tôi sẽ dễ dàng mắc chứng viêm phổi hay co giật. Các loại thuốc tôi sử dụng ngày một đắt tiền lên và dĩ nhiên cũng có nhiều tác dụng phụ nghiêm trọng hơn.

Vào mùa thu trước khi tôi đắc Pháp, tôi bị viêm phổi, và sốt cao, khiến cơ thể tôi bị co giật và hôn mê. Các bác sĩ cũng lúng túng không biết phải làm sao. Thời điểm đó cha mẹ tôi còn thiếu kinh nghiệm nên họ thấy sợ hãi khi nghĩ rằng bệnh tình của tôi đã vô phương cứu chữa. Bố tôi quỳ xuống cạnh giường và khóc lóc: “Ông Trời ơi, phải chăng con đã làm gì sai trái? Tại sao Ông lại trừng phạt con theo cách này?” Bác sỹ đã nỗ lực cấp cứu cho tôi trong suốt 40 phút. Sau đó, tình trạng co giật toàn thân tôi cũng ngừng. Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi thuốc và nói với cha mẹ tôi rằng khi tôi tỉnh lại có thể sẽ nói những lời không ai hiểu được vì tác dụng phụ của thuốc. Mẹ tôi nhớ lại tình huống đó. Bà kể rằng những lời tôi nói ra lung tung khó hiểu và thiếu logic. Cha mẹ tôi thường buồn rầu và khóc về tình trạng đó của tôi.

Tôi phải đến bệnh viện thăm khám một tháng một lần. Thuốc Trung y có mùi vị kinh khủng đến mức tới giờ tôi vẫn còn nhớ đến nó. Bác sĩ Vương thường nói với tôi: “Chào con gái, lại được gặp con rồi nhỉ!” Vì tôi thường xuyên đau ốm nên mẹ thường tỏ ra bất an. Bà lo lắng đến mức không ăn không ngủ được. Vì quá lo lắng mà bà bị đau dạ dày. Khi tôi ốm, chứng đau dạ dày lại hành hạ bà. Đến khi tôi khoẻ lên thì sức khoẻ của bà cũng tốt hơn.

Luyện ngồi thiền theo tư thế song bàn

Khi lên 5 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thời điểm đó, lý do chủ yếu khiến tôi và mẹ cùng tu luyện là để giúp tôi khỏe mạnh.

Thực tế, lúc đầu tôi chẳng hiểu gì về tu luyện. Mẹ tôi thường đọc Pháp cho tôi nghe. Khi bà yêu cầu tôi luyện công thì tôi sẽ làm theo động tác của bà. Mẹ tôi thấy vui vì tôi biết vâng lời và sẵn sàng chịu đựng khó khăn. Những lúc bị ốm, tôi thường uống thuốc nội tiết để ngăn chứng co giật, nhưng cũng vì thế mà tôi bị thừa cân. Chính điều này khiến tôi gặp khó khăn khi ngồi song bàn. Khi luyện đến bài công pháp thứ năm, tôi sẽ khóc từ lúc bắt đầu ngồi đến khi kết thúc trong quãng nửa giờ đồng hồ. Tuy nhiên, bằng cách nào đó dù khó chịu tôi cũng không bỏ chân ra.

Tôi kiên trì tập luyện hơn một năm, nhưng với bài công pháp thứ 5 khi ngồi song bàn đả toạ, chân tôi vẫn đau đến mức bật khóc. Chẳng có gì thay đổi suốt thời gian đó. Đến một hôm, mẹ nói với tôi: “Con yêu, dù thế nào thì chân con vẫn đau khi ngồi đả toạ. Vậy con hãy cố gắng ngồi hết một giờ và cầu xin Sư phụ Lý giúp đỡ”. Đến giờ bà vẫn còn cảm thấy lạ là bà lại có can đảm nói những lời như vậy với tôi tại thời điểm đó, bởi vì nó hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của người thường.

May mắn thay, tôi vẫn còn nhỏ nên không mang theo bất kỳ quan niệm nào của người thường. Tôi gật đầu vâng lời mà không nghĩ ngợi quá nhiều. Tôi vẫn chuẩn bị một đống khăn giấy để lau nước mắt chảy ra vì đau như mọi lần khi đặt chân trái lên. Vì vậy, lần đầu tiên, tôi đưa chân phải lên rồi dừng lại nghỉ một lúc, sau đó mới từ từ đặt chân trái lên trên chân phải. Lúc ấy, tôi đã chờ nước mắt mình chảy ra, nhưng điều thần kỳ xảy đến thật bất ngờ, chân tôi không hề đau chút nào. Tôi và mẹ ngạc nhiên tột độ, vì từ trước tới giờ chưa từng có chuyện như vậy. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục luyện công và không nói gì thêm. Ngày hôm đó, tôi có thể ngồi song bàn suốt một giờ đồng hồ mà không bị đau. Từ thời điểm đó, tôi có thể thoải mái ngồi song bàn đả toạ giống như người lớn.

Khi lớn lên, tôi học Pháp nhiều hơn và ngộ ra Sư phụ từ bi luôn chăm sóc tôi. Nhìn thấy sự kiên trì của tôi, Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ nghiệp lực trên thân. Con xin được cảm tạ Sư tôn!

Tín Sư tín Pháp

Cả mùa đông năm đầu tiên tu luyện, tôi không phải đến bệnh viện. Nhưng mẹ tôi vẫn chưa thấy an tâm về tình trạng sức khoẻ của tôi, nên bà vẫn để trong nhà các loại thuốc hạ sốt, kháng viêm và nhiệt kế để dự phòng. Hai tháng đầu sau khi tu luyện, thỉnh thoảng tôi vẫn ho hắng. Khi ấy mẹ vẫn đưa cho tôi một hoặc hai viên thuốc hạ sốt để uống. Nhưng sau đó, tôi không phải dùng đến chúng nữa. Sức khoẻ tôi dần tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng trở nên hồng hào. Kể từ lúc đó, tôi không phải dùng đến bất kỳ thuốc tiêm hay thuốc uống nào nữa. Cha mẹ tôi cũng không còn cảm thấy buồn phiền, lo lắng về tôi. Sau cùng, tất cả các loại thuốc trong nhà tôi đều đem bỏ đi.

Thời gian đầu tu luyện, tôi không học Pháp nhiều vì tôi còn nhỏ. Nhận thức về Pháp của tôi không sâu sắc như của người lớn. Nhưng mỗi khi mọi người nhắc đến Sư phụ là tôi lại rơi nước mắt. Tôi luôn chú ý đến cách hành xử của bản thân để thể hiện sự tôn kính với Pháp và Sư phụ. Ví như, tôi sẽ rửa tay trước khi đọc Pháp, không lấy ngón tay chỉ vào bất kỳ từ nào trong sách. Khi ngồi đọc Pháp, tôi gồi theo tư thế song bàn, thẳng lưng, hai tay cầm sách và tay cũng sẽ không bao giờ sờ vào chân. Khi từ Sư phụ được nhắc đến trong bài giảng, tôi sẽ tự động chắp hai tay vào nhau để làm động tác chào.

Dù không ai nhắc tôi làm những điều này, nhưng đó là để thể hiện sự thành kính của tôi vì Sư phụ vô cùng từ bi và vĩ đại. Người đã cho chúng ta rất nhiều thứ mà không yêu cầu phải báo đáp.

Những trải nghiệm tu luyện thần kỳ

Tôi đã có một trải nghiệm tu luyện trong thời gian học cấp 2. Việc học ở trường rất bận rộn nên tôi chỉ có thời gian học Pháp và luyện công vào ngày cuối tuần. Hôm đó là thứ sáu sau giờ tan học, tai tôi đột nhiên có cảm giác đau nhói giống như là bị nhiễm trùng. Nó đau đến nỗi khiến tôi bật khóc. Cha mẹ khuyên tôi cố chịu đựng vì họ phải đi làm. Họ nghĩ cơn đau rồi cũng sẽ hết nên không chú ý nhiều.

Cơn đau dữ dội đến mức tôi không thể học Pháp cũng như luyện công. Tôi nằm trên giường, và không thể làm được bài tập về nhà. Sau hai ngày chịu đau. Chú tôi nghĩ đến một phương thuốc dân gian là ấn hai củ hẹ vào tai. Nhưng nó cũng không có tác dụng. Khi mẹ đi làm về, bà bảo tôi đọc thuộc bài thơ “Khổ Kỳ Tâm Chí” trong sách Hồng Ngâm, vì mẹ cũng khỏi đau răng sau khi đọc bài thơ này. Bà chỉ cần đọc 3-4 lần bài thơ thì cơn đau đã hết. Theo lời mẹ, tôi cũng thử đọc trong khi mẹ ngồi cạnh tôi. Tôi đọc 4-5 lần bài thơ thì cơn đau đã dứt. Tôi ngủ thiếp đi một cách yên lành. Cơn đau cũng không bao giờ quay trở lại.

Một trải nghiệm khác trong hai năm qua, đó là sau khi mẹ tôi bị chính quyền cộng sản bắt cóc và giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không còn cách nào khác phải rời bỏ quê nhà. Thời điểm đó, tôi có cảm giác cả bầu trời như sụp đổ. Lúc đó, tình hình tài chính của gia đình chúng tôi không tốt, nên tôi phải đi làm để kiếm tiền. Không có môi trường tu luyện và sự giám sát của cha mẹ, tôi dần dần bị mê lạc trong chốn người thường. Khi ốm đau, tôi thường tiêm và uống thuốc.

Trong một thời gian nướu của tôi bị sưng lên và rất đau. Tôi đến bệnh viện khám và phát hiện răng số tám bên trái (răng khôn) đang mọc ra, nhưng là mọc lệch. Nha sĩ nói rằng chiếc răng này cần phải nhổ đi, nếu không, răng cửa sẽ bị vỡ. Tôi rất sợ hàm răng bị xô lệch nên đã bỏ ra gần một ngàn đô la để nhổ răng khôn. Nha sĩ đã tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ để nhổ bỏ chiếc răng, nhưng thực sự rất đau. Sau đó, ông ấy làm thêm một thủ thuật khác và định hình lại hàm răng. Khi xử lý xong, ông ấy khâu nướu lại và dặn tôi quay lại phòng khám để tháo chỉ sau vài ngày. Chỉ nghĩ đến việc này thôi tôi đã có cảm giác đau khủng khiếp.

Khi mẹ được thả ra, tôi cũng trở về nhà, nhưng đột nhiên răng khôn bên phải cũng mọc lệch. Ý nghĩ phải thực hiện tiếp lần nhổ răng nữa khiến tôi rùng mình sợ hãi. Mẹ tôi khuyên: “Con đừng sợ. Con là người tu luyện. Sư phụ sẽ bảo hộ con. Răng của con sẽ ổn thôi”. Đúng như vậy, hai tháng sau, răng của tôi đã dần tốt hơn và tôi không bị đau khi nó mọc ra.

Câu chuyện thứ ba là về cân nặng của tôi. Vì làm việc ở ngoại ô thành phố và không có môi trường tu luyện, nên cân nặng tôi có nhiều thay đổi. Khi còn là một đứa trẻ, vì bị bệnh mà tôi phải sử dụng rất nhiều loại thuốc nội tiết, nên bị thừa cân. Sau khi đi làm, thậm chí tôi còn tăng cân hơn trước. Tôi đã lên kế hoạch giảm cân bằng cách đi bộ. Nhưng sau hơn một năm luyện tập, thay vì gầy đi, tôi lại còn béo hơn. Sau đó, tôi nghe nói các thực phẩm chức năng có thể giảm cân hiệu quả nên tôi đã sử dụng chúng trong vài tháng. Nó cũng có chút hiệu quả nhưng quá trình giảm cân rất chậm và chi phí cao.

Sau khi trở về nhà, tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân một cách nghiêm túc và có một vài thể ngộ sâu sắc về tu luyện. Tôi quyết định tiếp tục tu luyện. Tôi bắt đầu chính lại những suy nghĩ, lời nói và hành động của bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để tịnh hoá thân thể. Khi tâm tính được đề cao, tôi có thể tập trung hơn khi luyện công. Dần dần, tôi giảm được cân. Nước da của tôi tốt hơn trước và tâm tính cũng chuyển biến tích cực. Tinh thần tôi trở nên lạc quan, yêu đời như khi tôi còn là một đứa trẻ. Trong khoảng 4 tháng, tôi đã giảm tới 7 kilogram, đó là điều mà tôi chưa từng nghĩ tới.

Tôi ngộ từ trong Pháp rằng khi tâm của chúng ta thực sự thanh tịnh, chúng ta sẽ có được trạng thái tốt. Khi đó thân thể của chúng ta cũng sẽ ở trạng thái tốt. Đây là lý do tại sao nhiều học viên trở nên trẻ hơn và đẹp hơn sau một thời gian tu luyện. Dĩ nhiên, cũng là nguyên nhân vì sao một số học viên không tu luyện tốt.

Tiếp tục bước đi trên con đường tu luyện

Đại Pháp thật vĩ đại, nhưng cũng có những yêu cầu bắt buộc chúng ta phải tuân theo. Nhờ sự tư bi của Sư phụ mà cả tâm và thân tôi đang dần được tịnh hoá. Trong công việc, tôi luôn làm với một tinh thần nghiêm túc và trách nhiệm vì tôi luôn ghi nhớ mình cần phải trở thành một người tốt và đối xử tốt với người khác. Đó là điều căn bản tôi học từ Pháp nhiều năm qua. Nhưng khi tôi dần buông lơi tu luyện, ở tôi cũng hình thành những thói quen xấu và mang theo các quan niệm của người thường như gian xảo, tật đố và háo danh. Khi kiếm được tiền, đôi khi tôi vẫn có ham muốn được thư giãn và thoải mái. Đôi lúc tôi cũng suy xét về vấn đề này. Tôi nghĩ đến mẹ mình vẫn đang phải chịu khổ và cảm thấy buồn.

Mẹ nói rằng giờ tôi đã trở lại như trước đây. Tôi đã trở thành một người tốt biết hiếu thảo với người lớn, ân cần và nhẫn nại.

Con xin cảm tạ Sư tôn đã giúp con quay lại con đường tu luyện. Người đã ban cho con ân huệ được chứng kiến thần tích của Đại Pháp hết lần này đến lần khác và giúp con nhận thức được ý nghĩa thực sự của sinh mệnh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/26/399880.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/11/183592.html

Đăng ngày 15-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share