Bài viết của Thiên Hoa, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 01-07-2017] Tôi là một đệ tử cao tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994. Trước khi đắc Pháp, tôi mang bệnh khắp thân, nào là: bệnh tim nghiêm trọng, bệnh thấp khớp, viêm nang lông, di chứng chấn động não, các bệnh về mắt, tôi đã đi khắp nơi chữa trị tiêu tốn biết bao nhiêu tiền mà bệnh vẫn không khỏi. Bác sỹ nói với chồng tôi rằng tình trạng của tôi rất nguy hiểm. Vì bệnh tim của tôi xuất hiện những cơn sốc và choáng, mỗi lần bị là mỗi lần nặng hơn, sau khi bị sốc thì nằm cả ngày trên giường, từ sáng đến tối chỉ có thể ngồi được vài phút.

Chị dâu sống gần đó thấy tình trạng tôi như vậy, bèn nói với chồng tôi rằng có một vị Đại khí công sư có thể trị bách bệnh, vị ấy sắp đến Cáp Nhĩ Tân để dạy công, hai ngày nữa chị sẽ đi đến đó. Khi ấy con tôi còn nhỏ và đang đi học, nên chồng tôi không đi được, tuy nhiên mối quan hệ giữa hai gia đình chúng tôi rất tốt nên tôi nhờ chị dâu dẫn đi. Chị dâu đã vất vả suốt cả chặng đường, chị quan tâm tôi mọi lúc mọi nơi, chăm sóc tôi tận tình chu đáo, nhờ vậy mà tôi đã đến được Cáp Nhĩ Tân một cách thuận lợi.

Lớp học được tổ chức tại Sân vận động Khúc côn cầu Cáp Nhĩ Tân vào ngày 5 tháng 8 năm 1994. Hàng nghìn người ngồi khắp bốn phía trong Sân vận động, ở lối đi cũng chật kín người, bên ngoài cũng có rất nhiều người không vào được. Khi Sư phụ bước lên bục giảng, đôi mắt tôi bỗng sáng hẳn lên, tôi nhìn thấy diện mạo của Sư phụ rất từ bi và tường hòa, thật sự không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt hết được. Tôi cảm thấy dường như mình được gặp lại người thân, là một người thân rất thân, là người thân nhất từ trước đến nay, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng lăn dài trên khuôn mặt tôi.

Rất đông người đến nhưng không thể vào được bên trong Sân vận động, Sư phụ nói qua micro rằng: Những người đang ở bên ngoài không vào được cũng đừng lo lắng nhé, đều đắc được mọi điều như nhau. Ngay buổi học đầu tiên, khi Sư phụ giảng rằng Sư phụ chân chính đưa con người lên cao tầng. Tôi tập trung tinh thần, nghiêm túc nghe Sư phụ giảng từng câu Pháp, từng câu từng từ đều thấm nhập vào trong não tôi. Khi Sư phụ giảng Pháp, tôi nhìn thấy Phật quang nhiều màu sắc ở trên đầu của Ngài phát phóng tới thân thể của mỗi từng học viên trong toàn hội trường. Ngay tức khắc tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tất cả bệnh của tôi đã không cánh mà bay trong chớp mắt. Trên đường trở về khách sạn, tôi cảm giác như đang bước đi trong gió vậy, nhẹ nhàng phiêu đãng làm sao.

Đến ngày thứ tư, tôi và các học viên đi đến công viên Thái Dương Đảo, đoạn đường đi hơn 30 dặm nhưng tôi không cảm thấy mệt, giống như người chưa bao giờ có bệnh vậy. Đại Pháp chữa bệnh khỏe người thật nhanh, thật kỳ diệu, thật không thể tưởng tượng được, đây là những trải nghiệm thực sự của bản thân tôi. Nếu nghe người khác nói, có thể tôi sẽ không tin. Thân thể của tôi nhiều bệnh như vậy, Phật quang của Sư phụ chiếu rọi lên thân thể tôi, chỉ trong chớp mắt toàn thân vô bệnh! Tôi cảm thấy mình quá may mắn, quá hạnh phúc! Dẫu có nằm mơ cũng không tưởng tượng được có một ngày may mắn rơi đúng bản thân mình như vậy! Sư phụ đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, tôi chỉ có vâng lời Sư phụ 100%, Sư phụ muốn tôi làm điều gì thì tôi sẽ làm tốt điều ấy.

Đây thật sự là duyên phận, chúng tôi đã may mắn gặp được Sư phụ ở công viên Thái Dương Đảo, mọi người vô cùng vui mừng và muốn chụp ảnh cùng Sư phụ, nhưng ai cũng ngại ngùng không dám nói với Sư phụ. Nên tôi đã nói: “Vậy mình sẽ đi nói nhé.” Thế là tôi bước đến trước mặt Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ, chúng con đều đi hơn 30 dặm đến đây học Pháp Luân Công, chúng con muốn chụp ảnh kỷ niệm cùng Sư phụ ạ.” Sư phụ mỉm cười và nói: “Vậy thì đứng chụp nhé.” Sư phụ bảo nhân viên công tác đi cùng chụp ảnh, Sư phụ đứng ở giữa, các học viên đứng ở hai bên. Tấm ảnh này cực kỳ trân quý, tuy trải qua cuộc bức hại điên cuồng của tà ác bấy lâu, nhưng tôi vẫn còn cất giữ nguyên vẹn cho đến tận hôm nay.

Rốt cuộc thì vì Sân Vận động Khúc côn cầu không đủ sức chứa, nên không đáp ứng được mong muốn được nghe Pháp của rất nhiều người dân địa phương. Do đó Sư phụ đã sắp xếp để giảng Pháp một lần cho những người dân địa phương này ở một câu lạc bộ lớn. Sư phụ bảo những học viên đã được tham gia lớp học đừng đến, vì cần để chỗ ngồi cho các người dân địa phương chưa có cơ hội tham gia. Tuy nhiên trong tâm chúng tôi cảm thấy bức thiết muốn cầu Pháp nên không nghe lời Sư phụ dặn, học viên ở địa khu chúng tôi đều đến. Khi ấy Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tất cả học viên. Sư phụ nói: Các học viên đã tham dự lớp học trước đây, thân thể chư vị đã không còn bệnh nữa, vậy chư vị hãy nghĩ một chút về bệnh của một người thân trong nhà chư vị, rồi chư vị về nhà xem họ đã khỏe chưa nhé.

Tôi bèn nghĩ đến con trai 11 tuổi, mỗi sáng thức dậy đều đổ mồ hôi đầm đìa, đệm giường đều ướt đẫm, vóc dáng con trai gầy gò, sắc mặt trắng xanh nhợt nhạt, bác sỹ nói cháu bị thiếu máu. Dẫu có đi đến bất cứ nơi đâu để chữa cũng không chữa khỏi được. Vậy là tôi nghĩ đến bệnh thiếu máu của con trai mình. Tôi đợi đến khi lớp học kết thúc và trở về nhà, sáng sớm hôm sau đến giường cháu xem thử: Tất cả đệm và chăn của con trai đều khô ráo. Bệnh của con trai tôi đã khỏi rồi! Kể từ đó cháu dần tăng cân, sắc mặc cũng trở nên hồng hào mịn màng. Sự kỳ diệu của Đại Pháp khiến tôi trở nên hăm hở và tràn đầy nhiệt huyết, tôi cảm thấy đối với đại ân đại đức của Sư phụ, thì không gì có thể biểu đạt, không gì có thể báo đáp.

Khi trở về từ lớp học, tôi như một người mới: Thân thể khỏe mạnh, tính khí và tâm tính cũng thay đổi.

Khi tôi kết hôn, nhà mẹ chồng không có cho tôi tiền, nên kể từ đó tôi cảm thấy bất bình trong tâm. Tôi luôn cằn nhằn chồng mãi không thôi, nói rằng gia đình anh không tốt; trước khi kết hôn, bố chồng hứa sẽ mua cho cái này, mua cho cái kia, nói rằng tôi cần những thứ như thế như thế; nhưng sau khi kết hôn rồi thì chẳng mua gì cả. Tôi đã nảy sinh tâm oán hận nhà chồng, và không hề bước đến cổng nhà ấy, cũng không cho phép chồng về nhà bố mẹ anh ấy. Sau khi tôi trở về từ lớp học, tôi đã mua điểm tâm ngon nhất cho mẹ chồng ăn, còn mua quần áo cho bà nữa. Mẹ chồng rất ngạc nhiên. Tôi nói với bà rằng: Mẹ à, con học Pháp Luân Công, Sư phụ muốn chúng con làm người tốt, trước đây con đã sai rồi. Tôi nói tiếp, bố chồng một thân một mình kiếm tiền để duy trì cuộc sống cho một gia đình 8 người, rồi lại lấy vợ cho anh cả, lấy vợ cho anh hai, thực sự rất khó khăn, vậy mà con còn đi tranh giành này nọ, thực sự không đúng rồi, con mong bố mẹ thông cảm và bỏ qua nhé.

Từ đó về sau, tôi đối đãi với mẹ chồng ngày càng tốt hơn nữa, điều này khiến bà rất cảm động, bà thường cho tôi tiền mà không để các con dâu khác biết, còn nói rằng: Mẹ đã cho các chị ấy tiền rồi, nhưng không có cho con, mẹ xin lỗi con. Tôi không muốn lấy nhưng mẹ chồng đã khóc. Nên tôi đành phải nhận, đợi mấy hôm sau tôi biếu bà lại gấp đôi. Mẹ chồng gặp ai cũng nói: Đây là con dâu hiếu thảo, thông tình đạt lý. Những thành viên trong gia đình chồng cũng thay đổi cách nhìn về tôi. Anh chồng đã giơ ngón tay cái lên khen ngợi tôi: “Em thật là tốt!”

Nhờ Pháp Luân Đại Pháp mà thân và tâm tôi đã có những thay đổi vô cùng to lớn. Đại Pháp đã ban cho tôi cuộc đời mới, tôi chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” để làm người tốt, và ngày càng tốt hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/1/难忘哈尔滨传法班-350448.html

Đăng ngày 06-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share