[MINH HUỆ 21-04-2018] Tôi là học viên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1992, đã nhiều lần gặp Sư phụ, đồng thời được nghe Sư phụ chỉ dạy. Tôi luôn muốn viết ra những kinh nghiệm này để chia sẻ cùng đồng tu, hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện.

1. Sư phụ trừ bỏ bệnh cho tôi

Năm nay tôi 81 tuổi, là Sư phụ từ bi cứu độ, mới khiến sinh mệnh của tôi kéo dài cho đến hôm nay. Ân cứu độ của Sư phụ không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt.

Nghe mẹ tôi kể lại, khi tôi còn rất nhỏ đã bị bệnh viêm tai giữa mấy năm liền, sau khi trải qua bệnh sởi, thì lại bị chảy nước mắt sống. Năm 1948 tà đảng Trung Cộng phong tỏa Trường Xuân, đã làm chết đói rất nhiều người, tôi cũng suýt chút nữa bị chết đói và mắc bệnh dạ dày. Năm 1949, vì kinh tế khó khăn gia đình đã phải thuê một căn nhà vách đất bốn bên đều thông gió, tôi lại bị bệnh thấp khớp. Sau khi kết hôn, khi mang thai tháng thứ 7, tôi lại bị bệnh viêm bể thận, trị thế nào cũng không khỏi. Sức đề kháng của thân thể càng ngày càng kém, bình thường đã dễ bị cảm cúm, lại còn thêm bệnh đau nửa đầu, huyết áp thấp, viêm xoang, bệnh phong thấp, nhiều bệnh của phụ nữ, viêm ruột thừa mãn tính, bệnh tăng sản xương… khoảng hơn 18 loại bệnh khác nhau. Đến khi về nông thôn tăng gia sản xuất, thì lại suýt chút nữa mất mạng ở đó. Sau khi tôi trở lại thành phố, thì việc tiêm và uống thuốc thường xuyên như cơm bữa, thường xuyên phải nằm viện, tôi không thể làm được việc gì, toàn bộ việc trong gia đình bao gồm cả việc trông con đều do một mình chồng tôi đảm đương.

Từ khi xuất hiện khí công, tôi đã bắt đầu tìm kiếm công pháp có thể trị bệnh, tôi đã từng luyện qua sáu loại công pháp, mặc dù cũng có chút hiệu quả, nhưng cảm giác đều không thể trừ bệnh từ căn bản. Sau đó thông qua một người bạn dẫn dắt tôi đã bước vào Phật giáo, ăn chay liền ba năm. Tín tâm Phật giáo cũng không thể trị được bệnh, mà còn không được luyện công, tôi nghĩ rằng nếu như không luyện công thì không thể trị được bệnh, tôi băn khoăn không biết làm sao, áp lực tâm lý cũng rất lớn. Vào tháng 9 năm 1992, Sư phụ đến đại học Cát Lâm để sáng lập điểm luyện công. Vào buổi sáng hôm đó chúng tôi đang tập thể dục tại vườn hoa mẫu đơn của đại học Cát Lâm, nghe nói rằng có khí công sư đang điều chỉnh bệnh cho giáo viên trường đại học Cát Lâm, vì thế chúng tôi đều đi xem. Sư phụ nói rằng hôm nay chỉ trị một căn bệnh cho mỗi người các vị, nếu như muốn triệt để trị khỏi bệnh, thì hãy luyện Pháp Luân Công. Khi đó Sư phụ đã trị bệnh cho rất nhiều người rồi. Tôi hỏi phụ đạo viên: Xin hỏi chút, thầy giáo có thể trị bệnh cho ba người chúng tôi không? Sư phụ đã đồng ý.

Tôi bị viêm khớp vai trái, cánh tay mấy tháng này không thể nhấc lên được, ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt hằng ngày, trị thế nào cũng không khỏi. Sư phụ chỉ cần làm qua là khỏi luôn. Khi Sư phụ trị bệnh cho mọi người, phụ đạo viên còn chụp lại ảnh, khi đó họ cũng chụp ảnh cho cả tôi. Khi đó tôi chỉ cảm thấy rất vui, không hề nhớ đến việc xin tấm ảnh làm kỷ niệm, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy vô cùng hối tiếc. Mà cánh tay của tôi được Sư phụ chữa trị cho đến giờ chưa từng bị đau trở lại.

Sư phụ đưa tay đến là hết bệnh, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng thần kỳ, tuyệt đối tin tưởng vào công pháp của Sư phụ. Sau đó tôi đã bắt đầu tham gia luyện công tập thể. Luyện công chưa được một tuần, tôi bắt đầu bị chảy nước mũi, tôi hỏi phụ đạo viên ở điểm luyện công như thế là bị làm sao? Ông nói với mọi người rằng tiểu châu thiên của tôi thông rồi. Qua một thời gian, tất cả bệnh tật của tôi đều từ từ khỏi hết lúc nào không biết. Chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, tôi thề rằng sẽ tu luyện Pháp Luân Công, khó khăn nào cũng không ngăn cản được tôi, theo Sư phụ tu luyện đến cùng. Cứ như thế tôi đã đi trên con đường tu luyện Đại Pháp.

Từ đầu năm 1993 đến nay, tôi chưa từng uống lại một viên thuốc nào.

2. Sư phụ hướng dẫn tôi chuyên nhất tu Đại Pháp

Bởi vì tôi nhiều bệnh, lại từng luyện 6 loại khí công, cũng từng bước vào Phật giáo. Khi tôi tu luyện Phật giáo, mọi người đều phải “nhận Sư phụ“, hễ bước vào là phải “nhận Sư phụ”. Mặc dù tôi bước vào Phật giáo, nhưng không biết tại sao cứ không muốn nhận Sư phụ. Người bạn dẫn dắt tôi vào Phật giáo cũng đã nhận Sư phụ, thậm chí Sư phụ còn là phương trượng rất có địa vị, phương trượng này cũng không có tuỳ ý nhận đồ đệ. Khi tôi và bạn tôi cùng nhau gặp vị phương trượng này, phương trượng thường đối xử rất tốt với tôi, mỗi lần nhìn thấy hai chúng tôi, ông thường chào và nói chuyện với tôi trước. Bạn của tôi thường cảm thấy rất lạ, không hiểu tại sao phương trượng lại đối xử tốt với tôi như vậy, còn bảo tôi nhận phương trượng làm Sư phụ. Khi đó tôi nói: “Trong thế gian vẫn chưa có người phù hợp để làm Sư phụ của tôi.” Kỳ thực bình thường tôi là người rất cẩn trọng và thật thà, chưa bao giờ nói dối, không nói những chuyện sằng bậy, tôi cũng không biết nói những lời như vậy. Sau khi học Đại Pháp thì tôi dần minh bạch, vì sao từ trước kia, những Sư phụ muốn dạy tôi đều không phải người thường.

Năm 1993, tôi tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ được tổ chức lần thứ năm ở Trường Xuân, khi mới bắt đầu tôi vẫn cho rằng đây là khí công thông thường. Nhưng cứ nghe dần dần lại cảm giác Sư phụ không giống các khí công sư khác. Sư phụ nhân từ dễ gần, bình dị thân thiết, giản dị đoan chính. Có một người ngồi bên cạnh tôi nói với một người ngồi bên cạnh, nói là anh nhìn trên bục giảng có Phật đến, còn nói là có rất nhiều Phật, Đạo, Thần đều đang nghe Sư phụ giảng Pháp. Tôi không hề hoài nghi về những điều anh ấy nói, cảm thấy Sư phụ chắc chắn không phải người bình thường, có thể là Phật ở cao tầng hơn nữa! Nhưng suy nghĩ lại, Phật giáo là được truyền lại từ hàng nghìn năm, trong tâm cảm thấy có chút mâu thuẫn, nghe Pháp cũng không còn quá chuyên tâm nữa. Khi Sư phụ giảng về bất nhị pháp môn, nói rằng không được vừa tu Phật giáo vừa tu Pháp Luân Công, chỉ có thể lựa chọn một pháp môn để tu.

Khi giảng xong 9 bài, Sư phụ giải đáp câu hỏi cho học viên. Tôi đã mang nghi vấn này lên hỏi, nhưng Sư phụ không giải đáp. Tôi cảm thấy không yên tâm, sau đó đã đi tìm phụ đạo viên, thỉnh cầu muốn nói chuyện riêng với Sư phụ, Sư phụ đã đồng ý.

Vào lúc trên đường trở về nhà, Sư phụ đã đến bên cạnh tôi, Ngài vừa đi vừa nói chuyện với tôi. Tôi đã mang nghi hoặc về bất nhị pháp môn thỉnh Sư phụ khai thị. Sư phụ nói với tôi: “Con xem trong chùa còn tốt không? Chân Phật đều đi rồi, tượng Phật đều bị phụ thể chiếm rồi. Trụ trì lên điện niệm kinh đều ngủ gật, người quản lý hòm công đức thì trộm lấy tiền trong hòm công đức, làm loạn việc khai quang. Con xem những người đó ai là chân tu? Trong chùa còn là mảnh đất tịnh thổ không?” Kỳ thực rất nhiều việc bất hảo trong chùa Sư phụ đều biết. Dọc quãng đường, tôi tận tai nghe những điều Sư phụ khai thị.

Lời Sư phụ nói thật là đúng, điều này cũng khiến cho tôi nghĩ lại sự việc trước đây từng trải qua. Vào một lần, khi người bạn dẫn dắt tôi vào cửa Phật đi cùng tôi đến một ngôi chùa lớn, cạnh cửa chùa có một bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát cao 1,8m, bạn tôi thấy rằng tên của mình không đẹp, bảo tôi hỏi Quan Âm Bồ Tát rằng đổi tên có được hay không. Tôi và cô bạn đến trước tượng Quan Âm Bồ Tát, mắt nhắm, tay hợp thập niệm Quan Âm chú ngữ, một lúc sau, Quan Âm Bồ Tát đi xuống. Dân gian truyền rằng Quan Âm Bồ Tát là mặc bộ đồ màu trắng, nhưng vị Quan Âm Bồ Tát này lại mặc bộ đồ màu đồng cổ. Khi đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, ngày thứ hai có người nói với tôi, dưới tượng Quan Âm có một con hồ ly tinh nằm ở đó. Điều này chẳng phải là Sư phụ nói những bức tượng Phật trong chùa đều để phụ thể chiếm lấy hay sao?

Từ trong thâm tâm cảm giác rằng chỉ có Sư phụ mới là Phật cao nhất, mới có thể cứu độ chúng sinh.

Đắc chính Pháp cũng tồn tại vấn đề khảo nghiệm và can nhiễu. Có hai người bạn quan hệ tương đối tốt lại kéo tôi đi tham gia pháp môn xx, nể mặt họ nên tôi đã đi một cách gượng ép. Pháp môn đó có kiểm tra sát hạch, hỏi tôi bình thường ăn gì? Khi đó tôi làm việc cho em trai, giúp em trông quán, vì bận nên không có thời gian nấu cơm, buổi trưa tôi thường chỉ ăn bánh mì bên trong có trứng gà. Tôi liền có gì trả lời như vậy, sau khi họ nghe xong, nói rằng tôi ăn đồ không sạch sẽ, tôi phải sử dụng một bộ đồ ăn của riêng mình, không được ăn trứng gà. Hơn 30 người đến đây chỉ có tôi là không được thông qua, họ yêu cầu tôi thực hiện theo yêu cầu của họ trong vòng một tháng rồi lại đến đây kiểm tra, nếu không thì không được tu theo pháp môn này. Tôi nghe vậy trong tâm cảm thấy rất vui, tôi cảm thấy lần này mình được giải thoát rồi, tôi chính là người của Pháp Luân Công, không có liên quan đến pháp môn xx hoặc các pháp môn nào khác.

Qua vài ngày, hai người bạn dẫn dắt tôi vào cửa Phật lại tìm tôi, nói rằng trong chùa không còn tốt nữa, có cách tu tại gia rất tốt, nhất thiết muốn lôi kéo tôi đi, tôi không đi, hai người họ lại đứng ở trước cửa đợi tôi, không để cho tôi đi tham gia lớp học Pháp Luân Công. Còn nói rằng tôi tu Phật tốt như thế, từ bỏ thì quá lãng phí… Tôi chỉ còn cách đi theo bọn họ. Đến nhà của một người mà họ bảo, đó là một phu nhân quản lý nhà máy, căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, để riêng một phòng để làm Phật đường, cúng thờ rất nhiều tượng Phật, rất nhiều người đều ở nhà bà đốt hương, dập đầu, bái Phật, sau khi tôi đi, vì lễ phép nên tôi chỉ hợp thập, rồi rời đi. Trên đường trở về, hai người bạn hỏi tôi thấy thế nào, tôi nói rằng cũng bình thường. Khi vừa đi đến một nơi gọi là Địa Chất Cung, đột nhiên tôi nhìn thấy cảnh tượng ở không gian khác, có chùa chiền, cây cối vô cùng đẹp và mỹ diệu. Đồng thời bên tai bỗng vang lên tiếng nhạc luyện công của Pháp Luân Công, âm thanh nghe rất to. Sau khi tôi nói với hai người bạn những gì tôi nghe thấy và nhìn thấy, hai người bạn đồng thời nói, bạn chính là tu Pháp môn Pháp Luân Công rồi, chúng ta ai tu người đó, sau này sẽ không lôi kéo bạn nữa.

Buổi tối, tôi có một giấc mơ: Mơ thấy ba người chúng tôi bay trên thiên thượng, bay rất cao, khi đến ngã ba đường, tôi nói với hai người bạn, các bạn đi thế giới Cực Lạc đi, tôi đi thế giới Pháp Luân đây. Tôi đã kể lại giấc mơ này cho hai người bạn, bọn họ nghe xong cũng rất vui, từ đó trở đi tôi đã chân chính tu luyện Pháp Luân Công, tôi cũng chỉ nhận Sư phụ Lý Hồng Chí là Sư phụ thực sự của tôi, tôi phải theo sát Sư phụ tu luyện đến cùng, viên mãn trở về cùng Sư phụ. Tôi đã rất cung kính viết kinh văn của Sư phụ trên giấy và dán lên tường.

“Tu hành đâu phải là đường khổ
Nghiệp lực bao đời nay ngăn trở
Quyết tâm tiêu nghiệp tu tâm tính
Mãi được nhân thân là Phật tổ” (Nhân Quả, Hồng Ngâm)

Từ đó trở đi, tôi không chỉ kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi còn tự hào ca ngợi về Pháp Luân Đại Pháp cho những người bạn trong Phật giáo của tôi. Tôi thực sự biết tu luyện là gì, trọng đức và tu tâm tính là gì. Chồng tôi cũng ủng hộ tôi, nói những điều tốt đẹp của Pháp Luân Công mà những pháp môn khác không có, vừa khoẻ thân vừa có thể tu Phật, không có môn nào sánh được.

Vào ngày thứ 10 giảng Pháp trong lần giảng Pháp thứ bảy tại Trường Xuân, cũng là ngày cuối cùng, khi Sư phụ vừa giảng Pháp xong, tôi đứng tại lối đi trước bục giảng, Sư phụ nhìn tôi hồi lâu, tôi nghĩ rằng có thể là tôi kiên định tu luyện Đại Pháp nên được Sư phụ khẳng định. Sau này tôi thường nghĩ lại khoảnh khắc đó, mỗi lần nghĩ lại, trong lòng lại dâng trào niềm hạnh phúc, liền có thể tăng thêm chính niệm tu luyện. Đệ tử Đại Pháp và Sư phụ Đại Pháp đã được gieo mầm thánh duyên, đây chính là:

“Thầy trò đâu giảng tình
Phật ân hóa trời đất” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm 2)

3. Sư phụ giúp tôi loại bỏ phụ thể

Nếu như tôi không gặp được Sư phụ truyền công giảng Pháp, tôi thực sự không biết bản thân mình sẽ như thế nào, có thể sẽ sớm mất mạng lìa đời rồi. Bởi vì tôi có phụ thể, nhưng bản thân lại không hay biết.

Trước khi tu Đại Pháp, tôi có thể nói ngôn ngữ vũ trụ, bản thân tôi cũng không biết mình đang nói gì, tôi còn có thể chữa bệnh cho người khác. Có một phụ nữ thường đến điểm luyện công của tôi trước khi tôi tu Đại Pháp, nói rằng chồng của cô ta thờ Phật vì không được bảo hộ, ông liền quăng tượng Phật đi, sau đó bị bệnh giờ đang ở bệnh viện. Vào một lần, cô lại đến điểm luyện công của chúng tôi, luyện công xong, khi mọi người rời đi, cô gái đó đột nhiên ngất xỉu, tôi liền dùng ngôn ngữ vũ trụ trị khỏi cho cô. Khi đó, tôi còn có chút công năng dự đoán, người bạn trước đây dẫn dắt tôi vào cửa Phật, mẹ của bạn tôi mắc bệnh nặng, 7-8 ngày trời không ăn được gì. Có người xem cho bà nói rằng bà sẽ không qua khỏi. Người bạn này đã mời tôi đến xem… Tôi nói với cô, tôi không cần đi, mẹ của cô không chết được đâu. Mẹ của bạn tôi thực sự không chết và còn sống được nhiều năm nữa.

Vào thời giữa Đại Cách mạng Văn hoá tại Trung Quốc đã có khí công, khí công sư khám bệnh rất nhiều, có không ít là phụ thể đang khám bệnh. Khi em gái tôi mắc bệnh, người khác giới thiệu một người có thể khám bệnh, nói rằng người này có chút bản sự. Em gái tôi bảo tôi đi xem trước xem người đó rốt cuộc là như nào. Tôi đã tìm đến nhà người đó, vào trong phòng nhìn thấy đây là một bà lão, bà chỉ vào tôi và nói với con của bà rằng: “Người chị này cũng khá, mang theo Quan Âm Bồ Tát đến đây.” Tôi vào trong phòng xem qua, biết được nhà họ là thờ cúng tượng Phật và một thứ gọi là Tiên gia (phụ thể), nhưng tượng Phật đều bị phụ thể chiếm giữ, không phải là chính đạo. Tôi nói rằng mục đích đến đây là để khám bệnh thay cho em gái, bà lão nói không được, phải là chính người đó đích thân đến đây mới xem cho. Khi tôi rời đi, bà lão không hiểu sao đã bái tôi ba cái, vừa bái vừa nói cảm ơn Phật tổ.

Trong quá khứ, thỉnh thoảng tôi có thể trị bệnh cho người khác, là phụ thể khởi tác dụng, tôi nhận thức được điểm này, đã quyết tâm không trị bệnh cho người khác nữa, Sư phụ nhìn thấy chính niệm đó của tôi, Ngài đã giúp tôi triệt để thanh trừ phụ thể. Phụ đạo viên nói với tôi, khi chúng ta luyện công ôm Bão Luân, Sư phụ đã đến, hướng thẳng đến tôi, Ngài đã nắm thứ gì đó trên đầu tôi và ném đi, khi đó tôi hoàn toàn không biết gì, khi phụ đạo viên kể lại, tôi đã hiểu ra là Sư phụ đến để triệt để thanh trừ phụ thể cho tôi. Tôi tin tưởng vững chắc rằng, từ nay trở đi trên thân tôi vĩnh viễn không còn phụ thể nữa. Sư phụ bảo hộ tôi, nếu không thì mạng của tôi cũng sẽ bị phụ thể lấy đi mất. Có khí công sư trị bệnh cho người ta, kết quả rất bi thảm, kỳ thực đều là bị phụ thể làm hại. Tôi cảm thấy rất vui mừng vì đã đắc được Đại Pháp, có thể trân quý thân thể quý báu này, có thể có cơ hội học Đại Pháp, có thể tu luyện Đại Pháp, tôi thực sự cảm thấy không gì may mắn bằng.

Kỳ thực trong thời đầu khi Sư phụ truyền Pháp, Sư phụ thường xuyên đến các điểm luyện công xem các học viên luyện công, Sư phụ đã mấy lần đến điểm luyện công của chúng tôi, có một lần, chúng tôi còn chụp ảnh chung cùng Sư phụ tại hành lang chỗ điểm luyện công, bức ảnh đó tôi vẫn luôn trân quý cất giữ bên mình.


Bản tiếng Hán:https://minghui.org/mh/articles/2018/4/21/忆师恩——师尊引领我走上大法修炼-362673.html

Đăng ngày 22-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share