Bài chia sẻ của Tuyết Liên, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục.

[MINH HUỆ 22-10-2019] Năm nay tôi 86 tuổi, tôi rất may mắn được tham gia ba lớp học Pháp Luân Công do Sư phụ tổ chức tại thành phố Trường Xuân. Sư phụ từ bi vĩ đại có khí chất phi thường, cũng rất bình dị gần gũi, thân thiết và hòa nhã, vóc dáng Ngài cao lớn uy nghiêm. Bên cạnh đó, sự siêu thường và thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp luôn khắc sâu trong tâm trí tôi, khiến tôi vĩnh viễn không bao giờ quên.

Tôi nhớ đó là vào một ngày trong năm 1993, tôi nghỉ hưu ở nhà không làm gì, khi ấy nghe một số người hàng xóm nói nhỏ với nhau điều gì đó, tôi bèn hỏi có chuyện gì mà thần bí vậy, còn thì thầm to nhỏ nữa, các chị ấy nói về chuyện luyện công rèn luyện thân thể, chữa bệnh khỏe người. Tôi nói: “Em cũng muốn tham gia, có được không? Các chị nói: “Được chứ.” Và thế là tôi đã bước trên con đường tu luyện phản bổn quy chân mà sâu thẳm trong tâm hằng mong đợi.

Mỗi ngày, chúng tôi thức dậy từ rất sớm, chúng tôi đi bộ từ khu Thiết Bắc thành phố Trường Xuân đến tham gia luyện công tập thể ở Hầu Sơn trong Công viên Thắng Lợi của thành phố Trường Xuân. Mọi người đều rất chủ động quét dọn sạch sẽ điểm luyện công. Có rất nhiều người luyện công, cho dù lúc ấy đang làm gì, nhưng chỉ cần nhạc luyện công vang lên, thì nhóm luyện công lập tức đứng thẳng, chỉnh tề, và động tác rất thống nhất. Chúng tôi bắt đầu luyện công với âm nhạc luyện công nhẹ nhàng và tường hòa, toàn bộ trường luyện công trở nên hết sức yên bình và hòa ái.

Qua hơn ba tháng luyện công, tôi cảm thấy rất tốt, thân thể nhẹ nhàng, khi ấy nghe nói Sư phụ sẽ tổ chức lớp học Pháp Luân Công lần thứ ba tại Câu lạc bộ Không quân ở phía Tây Công viên Thắng Lợi thành phố Trường Xuân. Chúng tôi rất vui và bàn bạc với nhau để tất cả mọi người đều đăng ký tham gia.

Trong lớp học lần này, tôi vinh hạnh thỉnh được một quyển “Pháp Luân Công”. Trên lớp, Sư phụ giảng Pháp, dạy công và thanh lý thân thể cho các học viên. Có một nữ học viên nọ, khi cô đang làm việc trong kho lương thực thì bị một bao lương thực rớt trúng eo, khiến cô không thể đứng dậy được nữa, phải nằm liệt giường, và người nhà đã khiêng cô đến bục giảng. Sau khi Sư phụ đích thân điều chỉnh thân thể cho cô ấy xong, cô ấy liền có thể đứng dậy và đi một vòng quanh bục giảng. Cô ấy cảm động mãi không thôi, cả gia đình đều rất vui mừng, và cảm tạ ân Sư phụ đã cứu cô, cứu cả nhà cô, kể từ đó, toàn thể gia đình cô cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Tháng 5 năm 1993, tôi lại tham gia lớp học Pháp Luân Công lần thứ năm được Sư phụ tổ chức tại Hội trường Tỉnh ủy Cát Lâm. Sau khi kết thúc lớp giảng Pháp, Sư phụ đã tổ chức một buổi báo cáo về khí công. Tôi cảm thấy Pháp Luân Công quá tốt nên đã mua vé cho tất cả người nhà, để họ có thể đến nghe, họ đều cảm thấy đặc biệt tốt. Sau khi tà đảng bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, họ đều ra sức ủng hộ và giúp đỡ tôi từ đủ mọi phương diện, họ đã đặt định cơ sở tốt đẹp cho tương lai tươi sáng của mình.

Từ ngày 29 tháng 4 đến ngày 8 tháng 5 năm 1994, Sư phụ đã tổ chức lớp học Pháp Luân Công lần thứ bảy tại hội trường Minh Phóng Cung ở Đại học Cát Lâm. Đây là lần thứ ba tôi may mắn được tham gia lớp học Pháp Luân Công. Khóa học này rất đông người tham gia.

Pháp Luân Công dạy người ta hướng thiện, khiến thân thể được khỏe mạnh, và hiệu quả trị bệnh vô cùng kỳ diệu. Vì vậy mà người truyền người, thiện tâm nói với nhau, những người hữu duyên đến đắc Pháp và tu luyện, ngoại trừ học viên bản địa ở tỉnh Cát Lâm ra, còn có rất nhiều học viên từ khắp các nơi trên toàn quốc không quản đường xa vạn dặm đã đến tham dự lớp học. Hội trường không đủ sức chứa nhiều người như vậy, Sư phụ từ bi vĩ đại đã phân thành hai lớp sáng và tối, một lớp buổi sáng từ 9 giờ đến 11 giờ, một lớp buổi tối từ 7 giờ đến 9 giờ, mỗi lớp diễn ra trong 10 ngày. Sư phụ vô cùng vất vả, vì để chúng sinh được đắc Pháp, Ngài không có thời gian nghỉ ngơi, Ngài từ bi giảng Pháp và dạy công, sửa động tác cho học viên, đáp ứng nguyện vọng của hơn 3.000 người nghe Pháp và đắc Pháp.

Khi ấy, Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta mặc một bộ âu phục màu xám, áo sơ mi trắng, gương mặt luôn mỉm cười mỗi khi bước lên bục giảng, các học viên vỗ tay nồng nhiệt chào mừng Sư phụ. Khi Sư phụ giảng Pháp, không có bản thảo, chỉ có một tờ giấy, tuy nhiên Ngài lại giảng vô cùng lưu loát và phong phú về Pháp lý vũ trụ, về những điều mà không thể tìm thấy trong kho tàng tri thức nhân loại. Tôi càng nghe càng muốn nghe nhiều hơn, cảm thấy thật là tốt.

Khi Sư phụ giảng Pháp, tôi nhìn thấy phía sau Sư phụ có một vòng tròn ánh sáng màu trắng, giữa những cái vẫy tay, trong lòng bàn tay và mỗi ngón tay đều có vòng tròn ánh sáng màu trắng ấy, vô cùng thù thắng và uy nghiêm.

Sau buổi giảng Pháp, Sư phụ chỉ đạo các đệ tử đi theo mình dạy công cho các học viên mới, Sư phụ bước xuống bục giảng, đi đến giữa các học viên và từ bi nhẫn nại chỉnh sửa mỗi từng động tác không chuẩn xác cho mọi người. Khi tôi học luyện Bài công pháp thứ năm “Thần thông gia trì Pháp”, hai tay dang ra quá thấp nên Sư phụ đã bước đến trước mặt tôi, dùng tay để sửa lại động tác cho tôi, khiến tôi vô cùng xúc động!

Tôi nhớ vào ngày 1 tháng 5, các học viên có nguyện vọng muốn chụp ảnh lưu niệm cùng Sư phụ và đã được Ngài đồng ý. Mỗi địa khu khác nhau đều chụp ảnh cùng Sư phụ, hơn mười người chúng tôi đến từ khu vực Thiết Bắc đứng xung quanh Sư phụ và đã lưu lại một khoảnh khắc vĩnh hằng. Trong bức ảnh, Sư phụ mỉm cười thân thiện và hiền từ, Ngài mặc âu phục màu xám, áo sơ mi trắng, hai tay chắp trước người, thân thể cao lớn hơn cả những học viên đứng trên bục hai và ba; các học viên chúng tôi mỉm cười hạnh phúc. Tôi đã cất giữ bức ảnh đó đến tận ngày hôm nay. Còn có một bức ảnh trong buổi báo cáo khí công, Sư phụ đã phát công để thanh lý chữa bệnh cho mọi người. Công ở phía sau Sư phụ phát ra ánh quang huy, trong bức ảnh, tay và cánh tay của Sư phụ không chỉ có một, mà rất nhiều, đều phát ra ánh quang huy mạnh mẽ, tôi vẫn còn lưu giữ bức ảnh này, cất kỹ như một báu vật cho đến hiện nay.

Có một học viên chống gậy phải ngồi ghế chụp hình với Sư phụ, Sư phụ bảo anh ấy hãy bỏ cây gậy, rồi đứng dậy và đi ra phía sau, anh ấy không hiểu được rằng Sư phụ đã giúp anh ấy thanh lý thân thể. Thấy vậy, vợ anh ấy đã cầm cây gậy và quẳng đi, khi ấy Sư phụ bảo anh ấy hãy đi về phía trước, anh ấy bước từng bước, từng bước hết mấy vòng, anh ấy vô cùng vui sướng, bệnh huyết khối động mạch hoàn toàn bình phục.

Sư phụ mở lớp và thu học phí rất thấp, lớp học mười ngày chỉ thu có 50 nhân dân tệ, nếu học viên cũ tham dự thì thu phí giảm một nửa, chỉ còn 25 nhân dân tệ. Sư phụ từ bi vĩ đại luôn nghĩ cho cuộc sống của các học viên, không muốn mang lại hoàn cảnh khó khăn cho học viên, mà mang đến cho học viên thân thể khỏe mạnh, vui vẻ, tư tưởng thăng hoa, thế giới quan thay đổi, tất cả những điều này có dùng bao nhiêu tiền cũng không bao giờ có thể đổi được! Đó là vô giá! Tuy nhiên vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi tập đoàn Giang Trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại Đại Pháp, họ đã loạn tạo những tin đồn, vu khống Sư phụ vĩ đại của chúng ta thu gom của cải. Tôi đã làm chứng cho điều này, rằng Sư phụ thân yêu và đáng kính của chúng ta không có thu gom của cải, mà thu học phí cũng thấp nhất.

Tôi vô cùng vui mừng vì bản thân có thể đắc Pháp và tu luyện, thân và tâm đều xảy ra thay đổi rất to lớn. Sau khi luyện công thân thể được khỏe mạnh, không cần phải uống bất kỳ một viên thuốc nào, tiết kiệm được rất nhiều chi phí y tế cho bản thân và quốc gia; đồng thời cảnh giới tư tưởng cũng thăng hoa. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi kiên tu Đại Pháp, cứu độ chúng sinh và bước đi cho đến hôm nay. Tôi cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất, vui sướng nhất trong cuộc đời tôi, là những ngày hạnh phúc không thể nào quên! Con xin cúi đầu lạy tạ ân Sư.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/22/永生难忘的幸福日子-394538.html

Đăng ngày 27-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share