Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-03-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Hiện tôi đã 73 tuổi. Tôi muốn kể lại một trải nghiệm mà tôi và một đồng tu đã chia sẻ, nó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tu luyện của chúng tôi.

Giúp đỡ người khác

Tháng 6 năm 2018 khi tham dự một nhóm học Pháp, đồng tu A nói với tôi rằng bà ấy sắp bị mù. Vài năm trước mắt phải của bà đã mất thị lực, và bây giờ thị lực của mắt trái đang kém đi nhanh chóng.

Tôi thuận miệng hỏi bà: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Bà đáp: “Tôi muốn ở lại nhà đồng tu mấy ngày, dành chút thời gian để bình tĩnh lại và hướng nội.”

Tôi đã không nói gì cả.

Trên đường về nhà tôi nghĩ về nó và cảm thấy khó chịu. Sao tôi có thể giúp được gì cho bà khi việc lo cho bản thân tôi đã là khó rồi. Sao bà ấy lại có đủ dũng khí để yêu cầu tôi việc này, khiến tôi khó xử thế này.

Tối hôm đó trong lúc tôi đang đánh răng, tuýp kem đánh răng rơi xuống sàn nhà. Tôi cúi xuống để nhặt nó lên và bị đập đầu vào góc chậu rửa mặt. Đầu tôi nhanh chóng bị u lên một cục nhưng tôi lại không cảm thấy đau.

Tôi nghĩ: “Sao tai nạn này có thể xảy ra? Phải chăng mình đã sai khi từ chối giúp đỡ học viên khác? Nhưng tình trạng của mình quả thực rất tệ, sao mình có thể giúp đỡ bà ấy được?“

Tôi nhận thấy rằng là một học viên tôi nên nghĩ cho người khác trước. Sau khi hướng nội, tôi cảm thấy rằng mình sợ bị bất tiện, sợ bị can nhiễu và đang ích kỷ.

Sư phụ giảng:

“Tôi yêu cầu chư vị quyết cắt đứt con người, chư vị lại không có theo tôi rời đi, mỗi một lần cơ hội đều sẽ không trở lại nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore)

Sư phụ từ bi đã an bài mọi thứ cho các học viên, vì vậy không phải ngẫu nhiên mà học viên A đến nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi đã đến nhà của học viên A và bảo bà rằng tôi muốn xin lỗi vì hôm nọ đã không đáp lời bà ấy, tôi nói rằng: “Tôi muốn mời bà đến nhà ở cùng tôi.”

Bà rất vui và đã đồng ý đến nhà tôi.

Tu luyện là việc nghiêm túc

Học viên A đã đến nhà tôi vào chiều hôm sau. Chúng tôi ngồi lại với nhau và chia sẻ thể ngộ. Chúng tôi đồng ý rằng cả hai cần tu luyện tinh tấn hơn và làm ba việc mà các học viên cần làm.

Chúng tôi đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, hướng nội và thảo luận điều chúng tôi vừa đọc.

Học viên A nói cho tôi nghe về những băn khoăn của bà ấy. Bà ấy đã không chú tâm học Pháp và quên gần hết những thứ bà đã đọc sau khi gập sách lại. Bà ấy cũng có nhiều nỗi sợ hãi vì bà từng bị bắt rất nhiều lần vì nói cho người khác nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Bà nói rằng ở nhà bà cũng có tính độc đoán, tật đố, thích tranh đấu và chỉ trích người khác. Tôi có thể cảm nhận được rằng bà đang thực sự cởi mở.

Tôi cũng nói cho bà nghe về các chấp trước của tôi, chẳng hạn như tâm tật đố, tranh đấu, hiển thị, ích kỷ, sợ hãi, hư vinh, cảm thấy mình tốt hơn người khác và truy cầu sự thoải mái.

Chúng tôi đã phát chính niệm trong một giờ đồng hồ và cả hai đều cảm nhận thấy có một trường năng lượng mạnh mẽ, chính là Sư phụ đang gia trì cho chúng tôi.

Sau giờ phát chính niệm toàn cầu lúc 6 giờ tối, chúng tôi tiếp tục phát chính niệm thêm một giờ đồng hồ nữa.

Chúng tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, luyện công và sau đó đi ngủ.

Tôi thức dậy khi nghe tiếng chuông báo thức để phát chính niệm vào lúc nửa đêm và thấy học viên A đang đứng khóc ở cửa nhà tắm. Bà nói: “Tôi có thể nhìn thấy rồi!” Bà rất vui mừng và ôm chặt tôi.

Tôi rất mừng cho bà nhưng nhắc nhở bà đừng quá vui mừng. Bà gật đầu.

Sau ngày hôm đó, có một học viên khác đến thăm chúng tôi. Bà rất ngạc nhiên khi thấy thị lực của học viên A đã hồi phục và chứng kiến huyền năng của Đại Pháp.

Ba chúng tôi đã học bốn bài giảng của Sư phụ, phát chính niệm, luyện công, hướng nội và chia sẻ thể ngộ với nhau.

Tuy nhiên, khi học viên A kể cho chúng tôi nghe về những trải nghiệm của bà ấy, tôi có thể nhận thấy tính tự mãn và tâm hiển thị qua lời nói và ngữ khí của bà.

Sau khi vị học viên kia ra về, tôi đã đề cập việc này với học viên A. Bà lập tức nhận ra rằng mình đã sai.

Sư phụ giảng:

“Việc tu luyện không thể là trò đùa con trẻ, cũng không phải là kỹ năng nơi người thường; [nó] là việc nghiêm túc phi thường.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng hướng nội và nhận thấy mình cũng bị cuốn vào toàn bộ trải nghiệm này.

Ngày hôm sau học viên A nói rằng mắt bà ấy nhìn không được rõ, và bắt đầu lo lắng. Tôi khích lệ bà tiếp tục tín Sư tín Pháp.

Tôi dẫn bà lên căn phòng nơi tôi treo ảnh chân dung của Sư phụ trên tường. Bà thắp vài nén nhang và xin lỗi Sư phụ vì đã làm sai. Thấy đồng tu như vậy, trong lòng tôi cũng tự nhiên nảy sinh cảm giác thương hại bà.

Sư phụ giảng:

Thân ngọa lao lung biệt thương ai

Chính niệm chính hành hữu Pháp tại

Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại

(Biệt Ai, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đừng Đau Buồn

Thân người nằm trong tù ngục đừng có đau buồn

Niệm chân chính hành sự chân chính có Pháp tại đây

Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước

Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại

Ngày hôm sau chúng tôi đã học Pháp nhóm ở nhà của tôi, và tôi đã kể với các học viên ở đó nghe chuyện gì đã xảy ra. Tôi nói rằng chúng tôi đã bị tâm hoan hỷ lôi kéo, do đó cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này khiến cho thị lực của bà lại kém đi. Học viên A cũng nói cho họ nghe về những chấp trước và những thiếu sót của bà.

Ngày hôm đó chúng tôi đã học ba bài giảng và phát chính niệm trong một giờ đồng hồ. Tôi cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ.

Học viên A vẫn cảm thấy lo lắng, mất ăn mất ngủ. Tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột khi thấy bà trong tình trạng như vậy.

Cả tôi và học viên A đều đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm, và chúng tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước. Những sự việc trong vài ngày qua khiến tôi nhận ra sự nghiêm túc của việc tu luyện, và hướng nội để loại bỏ mọi chấp trước.

Vài ngày sau đó tám học viên đã đến nhà tôi. Chúng tôi cùng nhau học Pháp từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều và tăng cường phát chính niệm. Tâm tôi tĩnh lại và cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ.

Sau khi chúng tôi phát chính niệm xong thì học viên A đã có thể nhìn lại được. Tất cả chúng tôi đều cảm tạ Sư phụ.

Đào sâu gốc rễ

Tôi đã có nhận thức Pháp sâu sắc hơn thông qua việc viết bài chia sẻ này, vì các tầng Pháp lý không ngừng hiển lộ cho tôi.

Sư phụ đã điểm hoá cho tôi trong một giấc mơ. Có một đĩa bánh rán trông rất ngon. Tôi cầm một chiếc bánh lên và mở nó ra, và thấy nó chưa chín hoàn toàn. Sau khi thức dậy, tôi nhận ra đây là trạng thái tu luyện của tôi. Bề ngoài thì trông có vẻ tốt nhưng bên trong có rất nhiều vấn đề.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã ban cho tôi cơ hội quý giá này, để tương lai tôi có thể biết cách tu luyện. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ muốn các học viên trở nên vị tha và nghĩ cho người khác trước. Tôi tự tin rằng giờ đây tôi có thể bắt đầu lại và tiến về phía trước trên con đường tu luyện của mình.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/11/402284.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/8/184392.html

Đăng ngày 03-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share