Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-02-2020] Cách đây nhiều năm, tôi đã mua một chiếc xe ba bánh chạy bằng dầu diesel làm phương tiện để kiếm kế sinh nhai. Thật tốt khi tôi mua được chiếc xe này vì tôi có thể dùng nó để kiếm sống và phân phát các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi đề cao tâm tính, tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện cho những người khách của mình. Những trải nghiệm này giúp tôi đề cao trong tu luyện, và trong quá trình này, chính niệm của tôi cũng liên tục được củng cố. Trước đây, tôi chỉ ném tờ rơi và tài liệu giảng chân tướng vào sân nhà của người dân, nhưng giờ đây tôi đã sử dụng một chiếc túi nhỏ đựng tài liệu và sẵn sàng giảng chân tướng trực diện cho mọi người bằng một tâm thái thuần chính và rộng mở.

Tôi thường xuyên chuẩn bị sẵn tài liệu trước khi bắt đầu đi làm. Vì thu nhập tương đối thấp nên tôi chỉ ở nhà thuê. Tuy nhiên, bất kể là tôi đến nơi nào hoặc sống ở đâu thì tôi đều mang theo bức ảnh của Sư phụ Lý. Tôi cũng luyện công ngoài trời, thậm chí ngay cả khi trời đổ tuyết, và chỉ trở về nhà khi trời quá lạnh. Tôi tin rằng không có gì sai khi luyện công với một tâm thái thuần chính và rộng mở. Không ai có thể động đến chúng ta, vì chúng ta có Sư phụ bảo hộ. Chúng ta hãy nên ghi nhớ điều này.

Hãy đến nhà tôi. Đi nào!

Một ngày nọ, khi tôi đang chờ khách gần một cửa hàng tiện lợi, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những tài xế khác. Đột nhiên, những người này bắt đầu tấn công tôi bằng những lời lẽ sai sự thật do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) công bố. Thậm chí, một người trong số họ còn thách thức tôi: “Anh có giữ cuốn sách nào không?” Tôi đáp: “Dĩ nhiên là có!” Sau đó, anh ấy yêu cầu tôi, “Đưa tôi xem nào! Tôi phải xem trong sách viết những gì!” Tôi nói với anh ấy: “Hãy đến nhà tôi. Đi nào!”

Tôi chở anh ấy về nhà mình trên chiếc xe ba bánh, và đưa anh xem quyển Chuyển Pháp Luân. Anh ấy lướt qua cuốn sách, và tuy không thực sự đọc hết, nhưng anh ấy đã thay đổi thái độ của mình. Anh ấy mỉm cười: “Có đức tin cũng tốt mà”.

Nghĩ lại, nếu xét đến tình hình bức hại tà ác đang diễn ra tại Trung Quốc thì cũng có chút rủi ro khi đưa anh ấy đến nơi tôi ở để xem sách Chuyển Pháp Luân. Ai biết được anh ấy có thể gây ra việc gì, tuy vậy tôi đã không sợ hãi và chỉ giữ vững ý niệm thuần chính.

Cảnh sát từ chối tiết lộ danh tính của họ

Lúc đầu, hầu hết những vị khách đi xe của tôi đều là người thường. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình nên nói chuyện với các sĩ quan cảnh sát bị tà ác lợi dụng để bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ngay khi nhận ra điều này, tôi đã giữ vững chính niệm.

Tôi không hề sợ hãi khi nói chuyện với họ. Tôi biết rằng có thể Sư phụ đang gia trì cho mình. Một lần nọ, ở gần đồn cảnh sát, tôi gặp được cả ba viên cảnh sát đang bước lên xe buýt.

Ngay khi họ vừa bước lên xe, tôi nói với họ rằng tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và hỏi xem họ nghĩ gì về việc này. Họ nói rằng họ không phải là cảnh sát và rằng họ đang mặc đồng phục của người khác. Sau khi họ xuống xe, tôi ngộ ra rằng với chính niệm mạnh mẽ, thì các nhân tố tà ác phía sau những viên cảnh sát này đều cảm thấy sợ hãi.

Cảnh sát muốn lắng nghe sự thật

Một lần nọ, tôi chở một viên cảnh sát trẻ đến sở làm. Trên đường đi, anh ấy đã hỏi tôi rất nhiều điều. Ngay sau khi chúng tôi đến trước cổng đồn cảnh sát, anh ấy vẫn ngồi yên trên xe và không chịu bước xuống. Vì thế, chúng tôi đã đứng ngoài đồn cảnh sát và trò chuyện với nhau nhiều hơn. Các đồng nghiệp của anh cứ đi ngang qua hết lượt này đến lượt khác. Anh ấy chỉ xuống xe sau khi thấy rằng mình đã muộn giờ làm việc.

Tôi đoán rằng hầu hết những người bước ra khỏi sở công an đều là các sĩ quan cảnh sát, cho dù họ mặc thường phục. Tôi đã hỏi thẳng một người trong số họ, “Anh có phải là cảnh sát không?” Anh ấy trả lời: “Trước đây, anh đã từng chở tôi. Tôi đã nghe anh nói chuyện rồi”. Quãng đường của những chuyến xe như thế thường ngắn, khoảng một cây số, vì thế tôi không thể chia sẻ với họ nhiều hơn, ngoài những thông tin cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp.

Lẽ ra anh đã bị đưa đến đồn cảnh sát!

Tôi đã từng chở một viên cảnh sát mặc thường phục. Ngay khi tôi vừa cất lời, anh ta đã nổi nóng, “Anh biết không, lẽ ra anh đã bị đưa đến đồn cảnh sát”, thế nhưng tôi vẫn không động tâm. Tôi nhìn anh ta và mỉm cười. Sau đó, anh ta đã dịu giọng lại, và chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ với nhau.

Sau lần đó, tôi còn chở anh ta thêm vài lần nữa. Lần cuối cùng gặp anh ta, tôi đã tặng anh ấy một tờ tài liệu.

Một dịp khác, tôi chở hai người khách, gồm một người đàn ông và vợ của anh ta. Sau khi họ xuống xe, tôi nhận ra rằng anh ta là một sĩ quan cảnh sát. Anh ta biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, anh ta khá thô lỗ, và người vợ đã cố ngăn anh ta lại. Anh ta bình tĩnh lại khi chúng tôi về gần đến nhà anh ta. Khi tôi chuẩn bị rời đi, anh ta hỏi tôi tên gì. Tôi nói với anh ta rằng: “Đệ tử Đại Pháp”, vì không có lý do gì để anh ta biết tên tôi cả.

Bức ảnh của Sư phụ đã khắc chế cảnh sát

Kể từ mùa thu năm 2016, chính quyền quận đã cấm xe taxi ba bánh lưu hành, vì thế tôi phải chuyển sang làm công nhân.

Một ngày nọ, khi tôi đang nằm nghỉ thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài. Tôi nhìn ra cửa và thấy những người hàng xóm của tôi đang nói chuyện với một số cảnh sát. Những viên cảnh sát này đang đi về phía nhà tôi sau khi họ kết thúc cuộc trò chuyện.

Vì nhà tôi không có cổng rào nên họ đã bước thẳng tới trước cửa nhà, gõ cửa, và hỏi có ai ở nhà không. Tôi trả lời “Có” và mời họ vào nhà. Một người cao lớn bước vào và ngồi trên giường tôi. Một người khác, trợ lý của anh ta, không vào nhà mà chỉ đứng ngoài cửa và dán mắt vào bức ảnh của Sư phụ đặt ngay trên bàn ở giữa căn phòng.

Viên cảnh sát cao lớn đề nghị tôi xuất trình giấy chứng nhận sở hữu nhà cho anh ta xem. Tôi nói với anh ta rằng đây là nhà thuê và tôi không có giấy đó. Vì thế, họ quyết định rời đi. Vì bên ngoài trời đang mưa, nên tôi mời họ nán lại chờ mưa tạnh. Tuy nhiên, họ từ chối và nói rằng xe của họ đỗ ở phía ngoài. Vì thế, họ rời đi và tôi cũng không băn khoăn gì nữa.

Ngẫm lại, tôi nhận ra rằng họ xuất hiện ở nhà tôi không phải để kiểm tra giấy tờ nhà, vì điều này không thuộc thẩm quyền của họ. Có thể là do một trong những người hàng xóm đã báo cáo tôi với cảnh sát sau khi nhìn thấy tôi luyện công ngoài trời. Cảnh sát không gây rắc rối gì vì có bức ảnh của Sư phụ ngay trong nhà, và chính bức ảnh đã khắc chế họ.

Hãy nhìn xem, các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật là lịch thiệp!

Một lần nọ, tôi đến một nhà tắm công cộng, nơi tôi từng làm việc trước đây. Khi tôi đang ngồi nghỉ trong phòng thay đồ, tôi đã giảng chân tướng cho một thanh niên trẻ, và một số người khác cũng lắng nghe theo. Tôi hỏi anh ta làm nghề gì. Anh ta nói rằng anh ta sở hữu một doanh nghiệp nhỏ, và trông anh ta khá thờ ơ với những gì tôi nói.

Sau đó, tôi thay đồ và quay trở lại quầy tiếp tân để thanh toán. Tôi ngồi trên ghế sô pha và chờ nhận lại giày của mình. Khi nhân viên lễ tân đến và đặt đôi giày trước mặt tôi, tôi cảm ơn anh ấy và mang giày vào. Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói: “Hãy nhìn xem, các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật là lịch thiệp!”

Tôi ngước lên nhìn, hóa ra là cậu thanh niên mà tôi vừa trò chuyện lúc nãy. Anh ta tiếp tục nói: “Hôm nay, tôi sẽ không đưa anh đến đồn cảnh sát”. Nói xong, anh ta chìa ra một chiếc thẻ chứng minh thư màu đen. Tôi tiến đến gần để nhìn kỹ hơn. Thì ra anh ta là một sĩ quan cảnh sát! Tôi đã nói lời cảm ơn anh ta. Sau đó, anh ta vừa bước ra khỏi phòng tắm công cộng, vừa cất thẻ vào ví cầm tay.

Qua việc này, tôi nhận ra rằng là những người tu luyện, chúng ta nên chú ý đến thái độ của mình. Chỉ bằng một lời nói “cảm ơn” đơn giản, viên cảnh sát trẻ đã ấn tượng đến nỗi anh ấy quyết định không đưa tôi đến đồn cảnh sát. Đây chính là uy lực của Đại Pháp. Nếu chúng ta làm tốt việc giảng chân tướng và chứng thực Pháp, thì việc giảng chân tướng sẽ dễ dàng hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/1/400580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/6/183926.html

Đăng ngày 15-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share