Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-01-2020] Trong hơn 20 năm tu luyện của mình, tôi đã đi từ hoài nghi cho đến ngần ngại và cuối cùng là kiên định vào đức tin của mình khi tôi dần thành thục. Tôi đã chịu đựng nhiều ma nạn do quan niệm người thường và chấp trước của mình, và tôi cũng trải qua cảm giác thần thánh khi hoàn toàn tín Sư tín Pháp.

Từ bài giảng của Sư phụ chúng ta hiểu rằng cảnh sát cũng là nạn nhân của cuộc bức hại, và chúng ta nên cố gắng giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Nhưng trên thực tế, thực hiện việc này quả thực rất khó để không bị hoàn toàn ảnh hưởng bởi cảm xúc về “người bức hại người,” thứ cảm xúc làm chúng ta khó mà đối đãi với cảnh sát bằng tâm từ bi.

Chấm dứt sách nhiễu bằng cách đối đãi với hoàn cảnh một cách trầm tĩnh

Tôi điều hành một doanh nghiệp và phải vào trung tâm tỉnh để mua hàng vào tháng 4 năm 2019. Tối hôm đó trong khách sạn, tôi nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Khi tôi trả lời, bên kia hỏi tôi mà không chào: “Ông có đó không? Mở cửa.”

Tôi đoán đó có lẽ là một cảnh sát. Tôi lịch sự hỏi anh ta: “Tôi có thể biết anh là ai không? Giờ cũng đã trễ rồi. Anh cần gì?” Anh ta đáp: “Mở cửa trước đã. Tôi cần nói chuyện với ông. Tôi đã gặp vợ ông rồi. Bà ấy biết tôi.”

Rõ ràng là sự nghi ngờ của tôi là chính xác bởi vì anh ra từ chối không xác nhận danh tính bản thân. Tôi nhớ rằng vợ tôi, cũng là một học viên Đại Pháp, đã nói với tôi rằng khi tôi không có ở nhà vào tháng trước, người của Ủy ban khu dân cư đã hai lần dẫn vài người lạ mặt tới nhà chúng tôi, và họ cũng từ chối nói họ là ai. Vì thế tôi nói: “Anh là ai? Đã khuya rồi. Nếu anh muốn mua gì hoặc cần hỗ trợ gì, sáng mai hãy đến khi chúng tôi mở cửa hàng.”

Anh ta cao giọng nói: “Để tôi nói cho ông nghe. Tôi là cảnh sát Vương đây. Cuộc gọi này đang được ghi âm. Trưởng đồn cảnh sát và 10 người chúng tôi đang ở ngoài cửa. Mở cửa mau. Chúng tôi cần nói chuyện với ông.”

Như vậy là cảnh sát đang hạch sách chúng tôi vào ban đêm khi không ai có thể thấy họ! Tôi bình tĩnh đáp: “Ồ, là cảnh sát Vương. Xin chào! Không may là hiện giờ tôi không có ở nhà. Tôi đang đi công tác ở tỉnh. Sao anh lại đến nhà tôi muộn thế? Tôi không phải là người xấu. Anh nên đi theo dõi những kẻ xấu đi.”

“Ông thực sư không có ở nhà à? Còn vợ ông?” anh ta hỏi. Tôi nói: “Tại sao tôi phải nói dối anh? Anh biết tôi thực hành Chân, Thiện, Nhẫn nhiều năm nay rồi. Vợ tôi đang ở nhà.”

Sau đó khi anh ta yêu cầu tôi bảo vợ tôi mở cửa để gặp một lát, tôi kiên quyết nói: “Không, tôi không thể làm điều đó. Đã quá khuya và vợ tôi đang ở nhà một mình. Anh nghĩ có hợp lý không khi mười người các anh bây giờ đi nói chuyện với bà ấy? Bà ấy là một người tốt và không vi phạm pháp luật. Các anh cần nói chuyện gì với bà ấy? Các anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi hặc đi theo dõi tội phạm đi.”

Anh ta vẫn không từ bỏ và cố gắng buộc vợ tôi phải mở cửa. Cuối cùng tôi nói dứt khoát: “Cảnh sát Vương, tôi là chủ nhà, và tôi tin rằng anh cũng có gia đình. Nếu tôi để cho anh nói chuyện với vợ tôi trong đêm khuya như thế này, anh có nghĩ tôi là một người tốt không? Tất cả các anh đã làm việc vất vả cả ngày rồi. Hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Sáng mai tôi trở về và chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Cuối cùng anh ta cũng đồng ý và nói: “Được, ngày mai khi ông về, tôi sẽ đến. Hoặc ông có thể gọi tôi và tôi sẽ chờ ông ở văn phòng của tôi.”

Chúng tôi nói chuyện hơn 4 phút. Tôi không muốn vợ tôi lo lắng nên chỉ nhắn vợ tôi phát chính niệm và không mở cửa dù là ai ở ngoài. Sau đó tôi phát chính niệm trong một giờ và gọi cho bà ấy lần nữa. Bà nói rằng bà cũng phát chính niệm hơn nửa giờ và bà thấy buồn ngủ. Có lẽ bởi vì hơn 20 năm qua việc này xảy ra nhiều lần nên bà không quá lo lắng.

Khi tôi về nhà, chúng tôi chia sẻ ngắn gọn về việc tôi có nên cho cảnh sát Vương biết rằng tôi đã quay về hay không. Chúng tôi thống nhất rằng chúng tôi có những việc quan trọng hơn để làm và không nên đặt chúng tôi ở vị trí bị bức hại.

Sau đó tôi biết rằng có nhiều học viên địa phương cũng bị sách nhiễu vào đêm đó. Sau khi rời khỏi nhà tôi, họ đến lục soát nhà những học viên khác và đã lấy đi nhiều tài liệu thông tin về Đại Pháp.

Cuộc gặp ở đồn cảnh sát

Năm ngày sau cảnh sát Vương gọi cho tôi khoảng 6 giờ chiều. Anh ta hỏi tôi liệu có thể đến gặp anh ta ở văn phòng không. Tôi không ngần ngại và đồng ý đi đến đó.

Tôi nói với vợ tôi: “Tôi sắp đến đồn cảnh sát để giảng chân tướng. Bà có thể giúp tôi bằng cách phát chính niệm.” Vợ tôi lo lắng nói: “Chúng ta đã nói là không cho phép tà ác quấy nhiễu đó sao. Khi cảnh sát yêu cầu học viên Trương đến, cô ấy đã không đi?” Tôi nói: “Đó là cách hiểu của cô ấy. Họ muốn biết chân tướng về cuộc bức hại từ chúng ta, vậy làm sao tôi có thể không đi? Sẽ ổn thôi. Chỉ cần phát chính niệm và cầu Sư phụ giúp tôi tiêu diệt những nhân tố tà ác ở không gian khác.” Tôi cầm lấy điện thoại, bật chế độ ghi âm và đi đến đồn cảnh sát trong khi liên tục phát chính niệm.

Tại văn phòng cảnh sát Vương, anh ta lịch sự mời tôi một tách trà và đưa cho tôi một điếu thuốc. Nhưng sau đó anh ta bắt đầu tuôn ra một tràng những “chính sách” của Đảng như thể đang đọc thuộc một quyển sách. Khi anh ta làm thế, tôi tiếp tục phát chính niệm và tự nhắc mình phải thật lý trí và ôn hòa.

Tôi phát hiện rằng anh ta không biết gì về cuộc bức hại Đại Pháp. Tâm trí của anh ta bị lấp đầy bởi những hoang ngôn và tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi điều chỉnh ý niệm và nhận ra rằng tôi phải bắt đầu từ những thông tin cơ bản nhất. Tôi quyết định dùng kinh nghiệm của chính bản thân mình.

Ví dụ như, khi anh ấy nói rằng Pháp Luân Đại Pháp bán sách để kiếm tiền, tôi nói với anh ta rằng tôi đã mua quyển sách Chuyển Pháp Luân với ba mức giá: 8 Tệ (giá nhà sản xuất), 10 Tệ (giá bán sỉ), và 12 Tệ (giá ở nhà sách). Lúc đầu khi những học viên khác thấy tình hình tài chính của tôi eo hẹp, thậm chí họ còn cho tôi sách miễn phí.

Anh ấy nói rằng học viên Đại Pháp không chỉ từ chối đi bệnh viện mà còn ngăn cản người nhà đi viện khi họ bị bệnh, nói với họ rằng chỉ cần tu luyện Đại Pháp. Tôi nói: “Tôi không biết liệu cá nhân anh biết rõ ai giống như thế hoặc chỉ là nghe đồn. Sự thực là tôi đã có được sức khỏe tốt khi tu luyện Đại Pháp, nhưng nó cũng không dễ dàng. Tôi phải trải qua nhiều thử thách để được như ngày hôm nay. Nhưng với mẹ tôi thì khác – vì bà ấy không thể chịu đựng những khổ nạn như thế. Khi bà ấy thực sự mắc bệnh nhiều năm trước, tôi không cố gắng ép buộc bà ấy tu luyện Đại Pháp, và tôi đã đưa bà đến khám ở nhiều bệnh viện.”

Sau đó anh ta nói: “Nếu ông nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, vậy thì hãy tu luyện ở nhà đi. Tại sao ông phải ra ngoài và làm những việc bất hợp pháp đó?” Tôi nói, “Anh là người thực thi pháp luật và anh rành luật Trung Quốc hơn tôi. Tôi chưa bao giờ thấy có luật nào ở Trung Quốc nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là phạm pháp. Thực ra, vào ngày 01 tháng 03 năm 2011, Thông tư 50 của Cục Quản lý Báo chí và Xuất bản Nhà nước đã dỡ bỏ hai thông báo cấm in và xuất bản các ấn phẩm Pháp Luân Đại Pháp.”

Thoạt đầu anh ta không thừa nhận những gì tôi nói, nên tôi đề nghị: “Anh có điện thoại. Hãy tìm trên Baidu.” Hễ khi tôi nêu ra một sự việc, anh ta sẽ chuyển chủ đề. Nhưng sau đó tôi chỉ nói về bất kỳ chuyện gì anh ta nêu lên ở mức cơ bản.

Khoảng 20 phút sau, anh ta nói: “Tôi đang bận và có nhiều việc phải làm. Thật vui khi nói chuyện với ông hôm nay. Nếu có thời gian vào ngày khác, chúng ta có thể nói chuyện thêm?” Tôi nói: “Đương nhiên rồi. Chỉ cần cả hai chúng ta đều có thời gian. Anh biết là tôi cũng có cha mẹ già và con nhỏ cần chăm sóc và phải kiếm sống.” Nhưng khi tôi vừa chuẩn bị rời đi, anh ta lại hỏi tôi câu khác. Vậy là tôi ngồi xuống và tiếp tục giảng chân tướng cho anh ta.

Nhiều câu hỏi hơn

Chúng tôi nói về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 và vụ tự thiêu tại Thiên An Môn. Tôi có thể nói rằng anh ta lắng nghe rất chăm chú. Khi chúng tôi nói về cô bé Lý Tư Ảnh hát một bài cho phóng viên CCTV khi được phỏng vấn, tôi hỏi anh ta rằng liệu anh ta có nghĩ rằng một người bị phẫu thuật cổ họng 4 ngày trước đó có thể hát không. Anh ta nói: “Không thể. Đó là điều không thể.”

Khi tôi hỏi anh ta tại sao anh ấy nghĩ rằng Chính phủ làm việc đó, thay vì trả lời, anh ta lại hỏi tôi nghĩ lý do là gì. Tôi biết rằng anh ta biết, nhưng tôi không muốn khuấy động anh ta, nên tôi nói: “Vào lúc đó, quá nhiều người không biết sự thật đằng sau nó và kết quả là hiểu lầm Pháp Luân Đại Pháp.” Giống như trước đó, anh ta không để tôi nói nữa và chuyển sang chủ đề khác.

Chúng tôi nói chuyện hơn 20 phút nữa và anh ta lại nói: “Tôi thực sự rất bận,. Khi nào có thời gian, tôi sẽ gọi cho ông để tán gẫu nữa nhé.” Thế là tôi đứng lên và chuẩn bị đi thì anh ta hỏi: “Vợ ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi nào?” Nên tôi nói với anh ấy: “Vợ tôi thấy sức khỏe của tôi cải thiện tốt, nên bà ấy cũng bắt đầu tu luyện. Tôi cũng không nhớ chính xác là vào ngày nào.”

Tôi nghĩ rằng có lẽ chủ nguyên thần của anh ta thực sự muốn nghe chân tướng về Đại Pháp, nên anh ta mới hỏi tôi nhiều như vậy để tôi có thể ở lại và nói cho anh ta nhiều hơn. Lần này, tôi nói với anh ta về việc thu hoạch nội tạng từ học viên còn sống. Anh ta mở ngăn kéo và lấy ra một quyển Chuyển Pháp Luân cùng một máy nghe Mp3 và nói: “Tôi lấy những thứ này từ một số người trong các ông. Có hàng chục tài liệu ở căn phòng kế bên.” Tôi biết rằng anh ta đã có nó khi lục soát nhà những đồng tu nhiều ngày trước đó.

Tôi nói: “Vì anh đã có nó, anh nên dành thời gian xem qua một chút. Quyển sách này không dễ mà có được. Tôi đọc quyển sách này để có thể làm mọi việc tốt hơn theo Chân, Thiện, Nhẫn. Tôi cố gắng sống theo nguyên lý này.”

Chúng tôi nói chuyện thêm 10 phút và anh ấy nói lần thứ ba: “Tôi thực sự quá bận và chúng ta sẽ nói chuyện lần nữa khi chúng ta có thời gian nhé. Hiện giờ tôi phải làm một số việc và ông có thể ra về.” Tôi đứng dậy và chúng tôi tạm biệt nhau. Tôi về đến nhà và vợ tôi vẫn còn đang phát chính niệm. Vừa vặn đúng một giờ kể từ khi tôi đi và về đến nhà.

Bản ghi âm trong điện thoại của tôi

Tôi mở điện thoại để nghe lại cuộc nói chuyện giữa tôi và cảnh sát Vương. Tuy nhiên âm thanh rất kém và tôi không nghe được gì. Lúc đó tôi không tự hỏi vì sao và không thực sự nghĩ về nó cho tới khi tôi đọc bài kinh văn này.

Sư phụ giảng:

“Chư vị gặp phải vấn đề nào thì cũng không phải là giản đơn, không phải ngẫu nhiên, đều không phải là vấn đề người thường, nhất định có quan hệ với tu luyện, có quan hệ với đề cao của chư vị. Vì chư vị là người tu luyện, đường sinh mệnh của chư vị là đã được cải biến rồi, đường tu luyện của chư vị là đã được an bài lại mới, do vậy trên con đường đó là không có sự việc ngẫu nhiên. Nhưng biểu hiện xuất lai lại nhất định là ở trạng thái ngẫu nhiên, vì ở trong mê này, ở trạng thái như của người thường này, mới có thể biểu hiện xuất lai là chư vị có phải đang tu không, chư vị tu có tốt không, chư vị có thể vượt qua hết quan này đến quan khác không. Đó chính là ‘tu luyện’, đó chính là ‘chính ngộ’!” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Tôi đo lường bản thân với Pháp của Sư phụ và trầm tĩnh hướng nội. Lý do tôi ghi âm lại là để có bằng chứng anh ta làm điều xấu với tôi. Nhưng anh ta đã không làm điều gì xấu với tôi mà thay vào đó là lắng nghe chân tướng một cách chăm chú. Vì thế mà điện thoại của tôi không ghi âm lại được gì ngoài nhân tâm của tôi.

Thoạt đầu, tôi coi cảnh sát Vương như cho một người đi bức hại. Trong tiềm ý thức tôi có tư duy phụ diện rằng lý do anh ta gọi tôi đến văn phòng anh ta có lẽ là để bức hại tôi. Mặt khác, nếu một người gọi cho tôi không phải là cảnh sát, mà là một người bạn cũ, một đồng nghiệp, một người hàng xóm, tôi có ghi âm lại không? Nếu điều này xảy ra trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào 20 năm trước, tôi có ghi âm lại không? Trên bề mặt là tôi đang cố gắng thu thập bằng chứng, nhưng thực tế đã phơi bày tâm lo sợ bị bức hại của tôi.

Tôi thực sự biết ơn Sư phụ từ bi đã giúp tôi hóa giải một khảo nghiệm có thể xảy ra do nhân tâm tôi chiêu mời mà đến. Pháp hội Minh Huệ cũng đã giúp tôi đề cao thể ngộ dựa trên Pháp.

Lời kết

Sư phụ giảng:

“Cảnh sát cũng là sinh mệnh đợi được cứu, ‘[ngươi] tới thì ta giảng chân tướng cho ngươi’.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Mối quan hệ của chúng ta với cảnh sát thực sự là để cho chúng ta nỗ lực cứu họ. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta vô cùng may mắn. Chúng ta nên phóng hạ hết thảy nhân tâm và chấp trước, từ bi thản đãng đối diện với mỗi từng cảnh sát và giảng chân tướng cho họ bất kỳ lúc nào để họ có thể được đắc cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/25/400055.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/7/183937.html

Đăng ngày 28-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share