Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-03-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang sống tại một thành phố cấp trung ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Tôi đã kiên trì giảng chân tướng cho mọi người tại một bệnh viện trong thành phố này trong nhiều năm. Hằng ngày, một lượng lớn bệnh nhân và gia đình của họ đến bệnh viện để điều trị. Dòng người đông đúc, và họ chủ yếu đến từ các quận xung quanh. Tôi giúp họ thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, và nỗ lực của tôi đã mang lại kết quả tốt đẹp.

Các bệnh nhận đến bệnh viên từ sáng sớm để khám bác sỹ và làm các xét nghiệm. Kết quả thường tận 3 giờ chiều mới có. Do đó, một số lượng lớn bệnh nhân và người nhà ngồi đợi trong sản bệnh viện, hành lang, và các phòng khám để đợi kết quả khám. Tôi sử dụng thời gian chờ đợi buổi chiều này để giảng chân tướng cho họ.

Tôi không có cách cụ thể nào để bắt chuyện với mọi người. Tôi tiếp cận mọi người tùy theo tình huống và nhu cầu khác nhau của họ. Tôi không bao giờ bắt đầu với câu hỏi: “Bạn có biết rằng bạn sẽ an toàn sau khi thoái ĐCSTQ không?” hay “Bạn đã bao giờ nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp chưa?” Vì những bệnh nhân này và người nhà của họ đang ở một nơi xa lạ, họ có tâm phòng ngừa mạnh mẽ. Ngoài ra, người nhà của họ đang bị ốm và chuẩn đoán vẫn chưa có, do đó tâm trí họ toàn là những suy nghĩ ảm đạm. Đầu tiên tôi thường hỏi những câu hỏi mở đầu chung chung về gia đình họ. Sau đó tôi bắt đầu nói về lòng hiếu thảo và đạo đức, rồi dẫn dắt tới việc này liên quan tới vấn đề thoái ĐCSTQ và Đại Pháp như thế nào. Nhìn chung, hầu hết mọi người đều chấp nhận những ý kiến này và sẵn sàng nghe tôi nói.

Trước khi tôi bắt đầu giảng chân tướng ở bệnh viện, tôi tìm hiểu về các dịch vụ cung cấp cho các bệnh nhân như nhà thuốc, khách sạn, siêu thị, giao thông và nhà hàng. Nhiều bệnh nhân hoặc người nhà của họ đang cần những dịch vụ này và hỏi tôi thông tin. Tôi có thể nhiệt tình trả lời các câu hỏi của họ và đưa ra các gợi ý đáp ứng nhu cầu của họ. Theo cách này, qua việc giao tiếp với các bệnh nhân và người nhà của họ và đề nghị giúp đỡ họ, họ dễ tiếp nhận khi tôi giảng chân tướng và giúp họ thoái ĐCSTQ.

Một lần tôi giảng chân tướng cho một bệnh nhân ung thư. Anh ấy nói với tôi về một số suy nghĩ thầm kín nhất của mình và cảm thấy đau khổ cho những người thân yêu của anh ấy. Tôi dùng thiện tâm chia sẻ với anh ấy, nói với anh rằng đời người là có định số và nó liên quan đến vấn đề nghiệp lực. Tôi bảo anh chân thành niệm các từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nói với anh ấy: “Bạn sẽ được thụ ích khi nhẩm những lời này trong tâm”. Người bệnh nhân này đã rất cảm động, và hai tay nắm lấy tay tôi, nước mắt tuôn rơi, và bày tỏ lòng cảm ơn hết lần này đến lần khác. Tôi nói: “Xin đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí! Là Sư phụ Lý đã bảo tôi chia sẻ những từ này với mọi người.” Một số bệnh nhân cũng muốn biếu tôi rau dại, đưa tôi địa chỉ nhà hoặc số điện thoại của họ và mời tôi tới nhà họ.

Một buổi chiều, khi tôi đến khoa ngoại trú của bệnh viện, một người đứng cạnh tôi đã chỉ vào một phụ nữ đứng trước mặt tôi và nói: “Người đó là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã nói tôi hãy thoái ĐCSTQ. Và cô ấy đã chống lại Đảng.” Anh ấy cũng nói một số từ rất tồi tệ và đang giận dữ. Tôi mỉm cười và nói với anh ấy: “Anh có tâm trạng không tốt ư? Vấn đề gì vậy? Hãy để tôi xem liệu tôi có thể giúp anh.” Tay của người đàn ông run lên khi anh ngồi cầm điếu xì gà và anh ấy đã không trả lời tôi.

Sau đó tôi hỏi người đàn ông này rằng anh đang chăm sóc ai. Anh ấy trả lời: “Sao mà chị biết tôi đang chăm sóc bệnh nhân?” Tôi đáp: “Chẳng lẽ tôi cần phải hỏi anh đang ra sao sau khi nghe giọng nói giận dữ của anh và thấy điếu thuốc lá đang cháy dở của anh sao?” Anh ta cười và nói: “Tôi đang đưa bố tôi đi khám. Ông ấy đã nhập viện được một tuần. Bố tôi có ba con trai và hai con gái nhưng không ai trong số họ tới hoặc đề nghị hỗ trợ chút tài chính nào. Tôi là người con trai duy nhất chăm sóc cho bố. Vợ tôi cũng đau ốm. Không có ai ở nhà làm việc đồng áng. Đó là lý do tại sao tôi thấy phiền toái và nổi cáu.” Tôi nói với anh ấy: “Anh tôn trọng người già. Điều này cho thấy anh là người rất tốt. Có câu nói rằng: ‘Lòng hiếu thảo là quan trọng nhất trong mọi đức tính.’ Ngày nay không có nhiều con trai hiếu thảo. Với sự tham nhũng của Đảng Cộng sản Trung Quốc và sự suy đồi của đạo đức, mọi người chạy theo tiền bạc mà không chăm sóc cho người thân của mình. Pháp Luân Đại Pháp dạy làm người tốt. Thiện ác hữu báo. Miễn là bố anh và anh chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, anh chắc chắn sẽ nhận được kết quả tốt.”Tôi nói những lời này với anh ấy một cách chân thành và nhẹ nhàng. Anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi và khóc. Anh ấy liên tục nói: “Hôm nay, tôi đã gặp một người tốt và cao quý! Người phụ nữ ở trước chúng ta kia cũng là một người tốt, nhưng tôi đã vô cớ mắng cô ấy. Tôi đã sai rồi!”

Trong vài năm qua, trong quá trình giảng chân tướng, tôi không bao giờ nói bằng ngôn ngữ bác học hay hùng biện, chỉ chuyên tải chân tướng cơ bản về Đại Pháp một cách tự nhiên và bình hòa. Miễn là chúng ta thực hiện với một tâm thuần tịnh và giảng chân tướng, chúng ta có thể thành công trong việc giúp mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi cảm thấy rất đơn giản để cứu người khi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Trong những năm qua, tôi không gặp ai không sẵn lòng nghe tôi giảng chân tướng, cũng không người nào muốn báo tôi cho chính quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/17/402575.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/7/183941.html

Đăng ngày 28-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share