Bài viết của một học viên Pháp Luân Công
[MINH HUỆ 27-02-2020] Pháp Luân Công đã chữa khỏi mọi bệnh tật của tôi, đó là lý do tại sao tôi không chịu từ bỏ tu luyện khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tôi đã bị bắt giữ nhiều lần chỉ vì nói chuyện với mọi người về những lợi ích mà tôi được thụ ích từ tu luyện và về việc tại sao ĐCSTQ lại bức hại Pháp Luân Công. Gia đình tôi thì sợ bị ĐCSTQ đàn áp, nhưng cháu trai tôi lại ủng hộ tôi suốt thời gian qua. Nhờ sự giúp đỡ của người cháu trai này mà nhiều quan chức địa phương, cũng như người nhà tôi, đã bắt đầu giúp đỡ các học viên Pháp Luân Công.
Cháu trai
Thiên mục của cháu tôi được khai mở và cậu ấy cũng có khả năng thấu thị. Tôi đã đưa cho cậu ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công và cậu ấy đã đọc sách. Cậu đồng tình với các Pháp lý và bảo tôi hãy tu luyện tinh tấn vì đó là một pháp môn tu luyện chân chính có thể giúp tôi tu thành chính quả.
Cậu ấy đã giúp nhiều quan chức thành phố và các doanh nhân giàu có mỗi khi họ nhờ cậu ấy nghiên cứu phong thủy và tìm những vị trí tốt nhất cho nhà cửa và công việc kinh doanh của họ. Sau khi cậu ấy nghỉ hưu, công tố viên trưởng của thành phố và một doanh nhân giàu có đã thuê cậu ấy làm luật sư cho công ty mà họ đồng sở hữu. Cậu ấy thường nói với công tố viên trưởng chân tướng về Pháp Luân Công và giải thích tại sao ông không nên tham gia vào việc bức hại các học viên.
Con gái
Công ty chỗ cháu tôi tổ chức một chuyến đi sang Đài Loan. Họ mời tôi đi cùng, nhưng đơn đề nghị cấp hộ chiếu của tôi bị từ chối vì chính phủ hạn chế việc tôi đi du lịch, vì vậy con gái tôi đã đi thay cho tôi.
Tại sân bay ở Đài Loan, trong khi họ đang đợi chuyến bay về nhà thì cháu trai tôi đã chỉ vào một phụ nữ và nói: “Chị nhìn xem, người phụ nữ ở kia cũng giống như mẹ chị đấy. Cả hai đều tu luyện Pháp Luân Công.“ Khi con gái tôi hỏi sao cậu ấy lại biết người phụ nữ đó cũng tu luyện Pháp Luân Công, cháu trai tôi đã giải thích: “Trên thân bà ấy có Pháp Luân xoay chuyển và trên đầu có một cột sáng. Nếu chị không tin thì hãy đến hỏi bà ấy xem!”
Con gái tôi quả thực đã đến hỏi người phụ nữ đó, và sau khi phát hiện ra cháu tôi đã nói đúng, con gái tôi đã ôm lấy người phụ nữ ấy và nói: “Bác à, mẹ cháu cũng tin vào Pháp Luân Công, nhưng mà mẹ cháu đã bị giam giữ nhiều lần vì đức tin của mình!” Người phụ nữ này hỏi: “Cháu có tu luyện cùng mẹ không?” Con gái tôi trả lời: “Dạ chưa, nhưng khi về nhà cháu sẽ học!”
Sau chuyến đi Đài Loan này, thái độ của con gái tôi đối với Pháp Luân Công đã hoàn toàn thay đổi. Cháu không còn ngăn cản tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công nữa và thậm chí còn quyên góp tiền cho chúng tôi in các tài liệu Pháp Luân Công. Tôi rất biết ơn cháu trai vì đã đưa con gái tôi sang Đài Loan.
Cục trưởng Cục Công an hỗ trợ các học viên Pháp Luân Công
Cháu trai tôi thường đưa các tài liệu Pháp Luân Công cho cục trưởng Cục Công an và vợ ông ấy. Sau khi nghe các thông tin trong chiếc MP3 mà cháu tôi đưa cho họ, vợ ông ấy đã cho con trai họ nghe. Nhưng con trai bà lại trách cứ: “Mẹ không biết chúng ta là ai sao? Sao mẹ còn dám nghe những thứ này!” Bà trả lời: “Bố mẹ đã nghe qua rồi và thấy rất hay! Con cũng nên nghe đi. Điều đó sẽ tốt cho con. Hãy tin bố mẹ!”
Vài ngày sau, con trai họ đã quỳ xuống trước mặt họ và khóc: “Bố, mẹ, hãy thứ lỗi cho con vì tất cả những điều tồi tệ mà con đã làm với bố mẹ. Những điều ghi lại trong chiếc MP3 đó đã dạy cho con biết đạo lý làm một người tốt là như thế nào. Con đã từng xin tiền bố mẹ để chơi game, và rồi khi bố mẹ không cho, con đã lấy trộm tiền của bố mẹ. Con thậm chí còn đánh cả mẹ khi mẹ không cho con tiền. Con thật không xứng làm người! Từ nay trở đi, con sẽ thay đổi. Xin hãy tin con.”
Ngày hôm sau, cục trưởng đã hỏi cháu tôi: “Khi tôi còn trẻ, tôi đã tham gia đàn áp các sinh viên ở Quảng trường Thiên An Môn vào năm 1989. Sau khi tôi rời khỏi quân ngũ, tôi đã ở trong nhà vì sợ có người theo dõi mình. Giờ đây tôi cũng lại chịu trách nhiệm đối với việc bức hại Pháp Luân Công. Vậy anh hãy nói cho tôi biết tôi cần phải làm gì để chuộc lỗi đây?” Cháu trai tôi đã nói với ông ấy: “Ông có thể bảo vệ các học viên Pháp Luân Công trong phạm vi quyền hạn của mình.”
Một ngày nọ, vị cục trưởng này đã đến một đồn cảnh sát và thấy ba học viên Pháp Luân Công bị cùm ở đó. Ông tình cờ biết một người trong số họ, vì vậy ông nói với trưởng đồn: “Người đó là người quen của tôi, ông ấy không phải là người xấu. Treo một tấm áp phích thực sự không phải là chuyện gì lớn. Anh có thể giúp tôi thả cả ba người họ được không?” Nhờ sự giúp đỡ của ông, họ đã thả người học viên mà ông biết.
Các học viên Pháp Luân Công trong khu vực chúng tôi dự định sẽ tổ chức một buổi chia sẻ kinh nghiệm. Điều phối viên tình nguyện đã gọi điện thoại thông báo cho các học viên ở các làng lân cận để hẹn gặp vào ngày hôm sau. Anh ấy đã không biết rằng cảnh sát đang theo dõi các cuộc gọi điện thoại của họ.
Vị cục trưởng này cũng trong nhóm sẽ thực hiện triển khai nhiệm vụ. Nhưng ông đã đi tìm người điều phối và nói với anh ấy: “Tôi biết anh sẽ tổ chức một buổi chia sẻ vào ngày mai. Các cuộc trò chuyện qua điện thoại của anh đã bị theo dõi và Cục Công an đã bố trí để vây bắt mọi người vào ngày mai. Anh nên tìm cách thông báo cho mọi người, bảo họ đừng tới nữa, nhưng anh đừng dùng điện thoại để báo cho họ!” Vậy là người điều phối đã có thể có biện pháp xử lý kịp thời để các học viên địa phương tránh được việc bị bắt giữ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/27/401751.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/20/183703.html
Đăng ngày 22-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.