Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 24-01-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1996, khi ấy tôi 32 tuổi. Trước khi tu luyện, sức khỏe của tôi rất không tốt. Các loại bệnh mãn tính và các cơn đau hành hạ liên tục khiến tôi trở nên rất nóng nảy. Sau khi tu luyện chưa đầy ba tháng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất, tôi cảm thấy mình như được tái sinh! Tôi muốn nói với mọi người trên thế giới rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chúng ta đều nên tu luyện.

Được lãnh đạo cơ quan khen ngợi

Trước khi tu luyện, tôi là một người thích tranh giành và chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân. Tôi đã từng tranh đấu với đồng nghiệp để có được giải thưởng nhân viên tiên tiến. Cơ quan cũng phải chi tiêu nhiều tiền cho chi phí y tế của tôi. Sau khi bước vào tu luyện, thân thể tôi trở nên khỏe mạnh, tôi không còn phải dùng thuốc nữa, vì vậy cũng không tiêu tốn tiền của công ty nữa. Tôi cũng làm việc tận tụy hơn so với trước.

Khi ấy, công ty của tôi làm ăn không có lãi mấy, ngay cả một nhân viên vệ sinh cũng không có đủ tiền chi trả, vì vậy nhân viên của công ty phải thay phiên nhau lau dọn hành lang và nhà vệ sinh. Tôi nghĩ, một người tu luyện ở đâu cũng nên làm một người tốt, vì vậy tôi thường xuyên chủ động quét dọn vệ sinh. Tôi làm việc này mà không bao giờ phàn nàn. Dần dà, tôi bắt đầu làm toàn bộ công việc quét dọn. Cuối năm, khi công ty tôi bầu chọn nhân viên xuất sắc, hầu hết mọi người đều bình bầu cho tôi. Một đồng nghiệp chỉ nhận được một vài phiếu bầu đã bắt đầu nói xấu tôi sau lưng. Tôi đã coi nhẹ việc này và không tranh cãi với cô ấy. Nếu không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không thể bình tĩnh được như vậy. Lãnh đạo của công ty không ngừng khen ngợi tôi là người tốt và có tinh thần làm việc tuyệt vời.

Cảnh sát: Tôi biết các chị đều là người tốt

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tháng 12 năm 2000, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tự do tu luyện. Tôi đến quảng trường Thiên An Môn và nhìn thấy rất nhiều cảnh sát và xe cảnh sát. Tôi cũng trông thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp cầm băng rôn và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, còn xe cảnh sát thì liền lao nhanh đến đến chỗ họ. Cảnh sát xé toạc băng rôn của các học viên, đánh họ ngã xuống đất, và lôi họ vào xe. Tôi còn thấy cảnh sát túm tóc một nữ học viên và kéo lê cô trên mặt đất.

Chính niệm của các đồng tu khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động, vì vậy tôi cũng hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Hai nhân viên cảnh sát lập tức tiến tới và lôi tôi vào xe ô tô của họ. Không lâu sau, chiếc xe đã chật kín học viên. Chúng tôi bị đưa đến một cái sân lớn, ở đó đã có rất nhiều các đồng tu, và chúng tôi đã cùng nhau nhẩm Pháp. Để phản đối việc bắt giữ phi pháp này, chúng tôi đã từ chối cung cấp tên và địa chỉ của mình. Vài ngày sau, chúng tôi bị đưa đến một trại tạm giam ở một vùng nông thôn miền bắc của Trung Quốc. Nhiều học viên tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại.

Mùa đông, thời tiết rất lạnh và có nhiều tuyết. Một buổi sáng, tôi và hai đồng tu bắt đầu luyện công cùng nhau. Để luyện đúng các động tác, chúng tôi đã cởi áo khoác ra. Khi chúng tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, có hai cảnh sát bỗng nhiên xuất hiện. Họ la mắng chúng tôi và đẩy chúng tôi ra ngoài trời mà không cho phép chúng tôi mặc áo khoác.

Sau khi cảnh sát rời đi, chúng tôi tiếp tục luyện công. Một lúc sau, một cảnh sát quay lại. Lần này, anh ta không la mắng chúng tôi, thay vào đó, anh ta chỉ lặng lẽ đứng đó và quan sát chúng tôi. Sau khi chúng tôi luyện công xong, anh ta nói: “Tôi thực sự rất ngưỡng mộ các chị. Nhiệt độ bây giờ là -20°C, chúng tôi còn không thể chịu được cái lạnh ngay cả khi đang mặc trên người những chiếc áo khoác dày. Các chị đã tuyệt thực hơn mười ngày, quần áo lại phong phanh, vậy mà các chị cũng không thấy lạnh, ngược lại da mặt đều rất hồng hào. Xem ra các chị không phải là người bình thường.”

Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi không những không thấy lạnh, mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm. Chúng tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã luôn ở bên cạnh và gia trì cho chúng tôi. Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Nhờ có Sư phụ gia trì, nhóm 19 người chúng tôi đã được phóng thích vô điều kiện trước Tết Nguyên Đán. Trước khi chúng tôi được thả một ngày, người cảnh sát đứng xem chúng tôi luyện công lần trước đã đến phòng giam của chúng tôi và nói: “Tôi biết các chị đều là người tốt. Đừng trách chúng tôi vì đã đối xử không tốt với các chị. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của cấp trên.” Chúng tôi nói: “Chúng tôi không trách anh. Chúng tôi biết anh là một người tốt. Nếu có cơ hội, anh hãy đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Anh sẽ được thụ ích từ nó. Chúng tôi chúc anh có một cuộc sống bình an và mạnh khỏe.” Nghe xong, anh ta không ngừng cảm ơn chúng tôi.

Chủ nhà hàng: chúng tôi luôn mở rộng cửa để đón tiếp chị

Sau khi được thả ra và trở về nhà, tôi biết rằng cảnh sát địa phương đang muốn bắt tôi. Để tránh bị bức hại, tôi đã sống trôi dạt khắp nơi. Tôi đến làm công tại một nhà hàng sủi cảo ở một thành phố và làm các việc vặt ở nhà bếp. Tôi luôn ghi nhớ mình là một người tu luyện, ở đâu cũng làm một người tốt. Tôi làm việc rất chăm chỉ và thậm chí còn giúp đỡ các đồng nghiệp của tôi.

Một hôm, khi đang thái rau làm nhân bánh sủi cảo, tôi vô tình bị dao cắt vào ngón tay trỏ trái. Tôi nhanh chóng dùng giấy quấn lên để cầm máu, và không nói gì cả. Sau đó, tôi đi rửa bát. Tôi đã không khử trùng vết thương, cũng không đeo găng tay cao su. Nếu là một người thường, ngón tay của tôi sẽ bị nhiễm trùng. Nhưng tay tôi không làm sao cả, tôi thậm chí còn không cảm thấy đau. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã từ bi bảo hộ cho tôi.

Người chủ nhà hàng và vợ của ông ấy không ngừng khen ngợi tôi vì tôi đã làm việc rất chăm chỉ và có nhân phẩm tốt. Khi tôi nói với họ rằng tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chủ nhà hàng mỉm cười và giơ ngón tay cái lên. Người vợ nói: “Chẳng trách chị là một người tốt như vậy. Thì ra chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghe nói các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Tôi cũng nghe nói rằng khi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện, họ không để lại một mẩu giấy nào trên đất. Họ thậm chí còn nhặt sạch sẽ các đầu mẩu thuốc lá mà cảnh sát vứt xuống đất.” Tôi cảm thấy rất vui vì vợ chồng ông chủ đều có nhận thức chính diện về Đại Pháp.

Về sau, khi tôi nghỉ làm ở nhà hàng, họ đều cảm thấy rất buồn. Chủ nhà hàng đã tổ chức một bữa tiệc chia tay. Ông khen ngợi tôi và nói: “Thật khó tìm được người tốt như chị. Việc chị rời đi quả là một mất mát lớn đối với chúng tôi. Bất cứ khi nào chị muốn quay trở lại, chúng tôi luôn mở rộng cửa để đón tiếp chị.”

Trưởng buồng giam: Các chị đều nên học hỏi các học viên Pháp Luân Đại Pháp

Năm 2012, tôi bị cảnh sát truy được dấu vết khi tôi giảng chân tướng trên Internet. Sau đó, tôi đã bị cục công an huyện và thành phố bắt cóc. Tôi bị giam giữ ở trại tam giam của thành phố và cảnh sát đã đến lục soát nhà của tôi. Tôi cảm thấy rất hối tiếc vì sơ hở của mình, và cũng rất oán hận cảnh sát.

Khi nhớ ra rằng mình là một người tu luyện, tôi đã bình tĩnh trở lại. Đối với một người tu luyện, không có chuyện gì là ngẫu nhiên. Tôi nhớ lại Pháp của Sư phụ:

Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại (Biệt ai, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Thân trong ngục tù đừng đau buồn
Chính niệm chính hành Pháp ở đây
Tĩnh tâm suy nghĩ bao chấp trước
Dứt được nhân tâm ác tự bại (Đừng buồn, Hồng Ngâm II)

Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Vì vậy, tôi không buồn và hối tiếc nữa, và đã cùng các học viên bị giam giữ ở đây nhẩm Pháp của Sư phụ. Chúng tôi đã thuyết phục được hơn 30 người bị giam giữ ở đây thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tất cả các tù nhân đều nhìn thấy sự thiện lương và bao dung của chúng tôi, và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Trong trại tạm giam, các tù nhân thường hay to tiếng và đánh nhau. Một phụ nữ trẻ nói với tôi rằng trong trại giam không có ai là người tốt ngoại trừ các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một phụ nữ lớn tuổi ở đó luôn to tiếng và đổ lỗi cho người khác, nhưng bà luôn đối xử tử tế với các đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi đã dạy bà nhẩm thơ của Sư phụ:

Nhân sinh đoản
Lai trụ điếm
Biệt vong lai thời phát đích nguyện (Si, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

Đời người ngắn ngủi
Như nghỉ ở khách sạn
Đừng quên nguyện phát ra khi tới đây (Si, Hồng Ngâm III)

Bà rất vui, và thái độ của bà cũng thay đổi.

Tại trại tạm giam, giường ngủ chật ních người, vì vậy tù nhân thường xuyên cãi lộn với nhau. Mỗi khi vì vấn đề giường ngủ mà có cãi lộn, lính canh sẽ xếp tôi nằm giữa hai tù nhân đang tranh cãi. Trong vòng hai tuần, tôi đã bị chuyển chỗ ngủ 12 lần. Lính canh nói với các tù nhân: “Các chị đều nên học hỏi các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Họ không bao giờ cãi lộn hay đánh nhau với ai cả.”

Nhìn lại con đường tu luyện hơn 20 năm của mình, tôi đã thay đổi từ một người ích kỷ, hẹp hòi, bi quan, và đầy bệnh tật trở thành một người vô tư vô ngã, có tấm lòng rộng rãi, vui vẻ, lạc quan, và khỏe mạnh. Con xin tạ ơn Sư phụ vì sự từ bi khổ độ của Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/24/399870.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/8/183560.html

Đăng ngày 20-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share