Bài viết của đệ tử Đại pháp tại Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-01-2020] Tôi là một giáo viên đã nghỉ hưu, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Một đêm nọ khi đang phát tài liệu giảng chân tướng trong một ngôi làng, tôi đã bị Phòng 610 của huyện bắt cóc. Sau này tôi mới biết rằng một học viên từ một thị trấn xa tới nhà tôi cũng bị liên lụy.
Khi các thành viên của Ủy ban pháp luật thành phố thẩm vấn tôi và hỏi: “Ông còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi trả lời: “Theo quyền ‘Tự do tín ngưỡng’ trong Hiến pháp, tôi không phải trả lời.” Người hỏi tôi câu hỏi đó trở nên tức giận đến nỗi anh ta cứ khăng khăng yêu cầu: “Chỉ cần nói cho tôi biết xem ông có tu luyện hay không!” Tôi nghiêm nghị nói với họ: “Tôi có quyền không trả lời!” Họ không thể làm gì ngoài việc viết lại những gì tôi nói. Mười ngày sau, họ kết án tôi một năm rưỡi trong trại lao động, lấy cớ là tôi có tài liệu giảng chân tướng và đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã cầu xin Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, con ở đây để đồng hóa với Đại Pháp và không chấp nhận bức hại của cựu thế lực. Hẳn là con vẫn còn những sơ hở trong tu luyện. Đó là lý do tại sao con lại ở đây. Bất kể con ở đâu, miễn là con đạt được tiêu chuẩn của Pháp, Sư phụ sẽ dẫn dắt con về nhà! Khi tôi có chính niệm, tình hình đã thay đổi. Một vài ngày sau tôi được thả.
Khi tôi vừa trở về từ một ngôi làng xa xôi hẻo lánh thì cháu trai của vợ tôi nói với tôi rằng Hiệu trưởng trường học trong vùng muốn tôi viết một bản cam kết (hứa sẽ ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp). Tôi đã tới gặp Hiệu trưởng và giảng chân tướng cho ông ấy. Sau khi chúng tôi nói chuyện, ông gọi điện cho người giám sát. Người giám sát nói, chỉ cần viết một câu. Tôi hiểu nhưng từ chối viết. Tôi nói: “Tôi sẽ không viết bất cứ điều gì.” Ông ta nói, theo lệnh của Phòng 610, nếu ông không viết, ông sẽ được gửi đến một khóa tẩy não!” Tôi nói: “Tôi sẽ nói với người thân và bạn bè của mình rằng ông đang bức hại tôi.“ Người giám sát dịu giọng và ông ta nói: “Tôi không thể đưa ra quyết định. Ông phải nói chuyện với Trưởng phòng giáo dục!”
Hiệu trưởng và Trưởng phòng đã dành hơn một giờ để ép tôi viết cam kết. Tôi từ chối và nói: “Tôi là một người tốt và tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cư xử tốt với đồng nghiệp, cấp trên, dân làng và hàng xóm. Mặc dù tôi là một người tốt, tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại nhiều lần. Con trai tôi đã bị một trường đại học từ chối chỉ vì tôi là một học viên. Trải nghiệm cá nhân của tôi chứng minh rằng ĐCSTQ là một giáo phái vô thần!” Họ không còn gì để nói và rời đi.
Giúp người dân thoái Đảng
Một học viên khác và tôi đã đi từ nhà này sang nhà khác trong một ngôi làng lớn để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Chúng tôi đã bỏ qua một cửa hiệu lớn vì nó rất ồn ào. Học viên kia nói: “Chúng ta không nên cứu những người này sao?” Tôi nói: “Được rồi, hãy đi vào đó.” Tòa nhà rất đông. Một số người đang chơi bài và những người khác đang chơi mạt chược. Người học viên nói với họ: “Chúng tôi chúc mọi người bình an! Chúng tôi cũng muốn nói với các vị rằng hàng triệu người Trung Quốc đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, vì thế họ sẽ không bị liên lụy khi Đảng sụp đổ. Chúng tôi hy vọng rằng tất cả các vị sẽ được an toàn và thoái ĐCSTQ!”
Anh ấy đi đến từng bàn và đề nghị giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi trợ giúp bằng cách phát chính niệm để thanh trừ mọi can nhiễu. Anh đã giúp vài người thoái ĐCSTQ. Khi đến nhóm người đang chơi bài, một người chỉ vào một người đàn ông ngoài 30 tuổi và nói: “Anh ấy là trưởng thôn của chúng tôi”. Người học viên mỉm cười và nói: “Trưởng thông cũng cần được an toàn!” Vì vậy, trưởng thôn cũng thoái ĐCSTQ. Trước khi rời đi, chúng tôi đã giúp 15 người thoái Đảng.
Chính niệm hóa giải tình huống xung quanh
Một ngày, bốn người chúng tôi đã đi tới một ngôi làng trong vùng để giảng chân tướng. Khi một học viên khác và tôi đến nhà Trưởng thôn, ông ta nói: “Tôi sẽ báo cáo các vị và cho người bắt các vị.” Chúng tôi không hề sợ. Trong vòng ba giờ, chúng tôi đi bộ hết cả ngôi làng. Ngay khi chúng tôi đến một ngôi nhà, một chiếc xe cảnh sát lặng lẽ theo sau chúng tôi. Một viên công an hét lên: “Các người đang làm gì vậy?” Người học viên kia tiếp tục gõ cửa và phớt lờ họ. Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu và thầm nghĩ: “Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp và đến để cứu người. Không ai có quyền bức hại chúng tôi!” Đồng thời, tôi cầu xin Sư phụ bảo hộ.
Đúng lúc đó, chủ nhà mở cửa. Chúng tôi hỏi xem cô ấy có muốn một cặp từ “Phúc báo” không. Sau khi chúng tôi nói chuyện, một học viên khác và tôi đi ngang qua chiếc xe cảnh sát và đi về phía Tây, tránh xa nó. Một lúc sau, xe cảnh sát quay lại. Nó tiếp tục chậm rãi đi theo chúng tôi, nhưng rồi đột nhiên lái đi. Đúng như Sư phụ đã giảng:
Nhĩ hữu phạ—Tha tựu trảo
Niệm nhất chính—Ác tựu khoa
(Phạ Xá-Hồng Ngâm II)
Tạm Dịch:
Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp
(Sợ chi -Hồng Ngâm II)
Khi các học viên toàn tâm cứu người, cựu thế lực không dám động vào chúng ta. Trên đây là trải nghiệm cá nhân tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/17/399103.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/31/183850.html
Đăng ngày 20-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.