Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ16-02-2020] Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 40 và đã tu luyện hơn 20 năm. Trước đó, tôi là một giáo viên tiểu học. Đối với tôi, buông bỏ chấp trước thật là đau đớn, nhưng đề cao tâm tính lại thật hứng khởi.
Giúp trẻ nhận được phúc báo của Đại Pháp
Tôi đi theo lớp từ lớp 1 đến hết cấp. Gương mặt tụi trẻ đều thật ngây thơ. Tuy nhiên, tôi lo lắng cho tương lai của chúng khi tôi thấy nội dung sách giáo khoa và xem các phương pháp giảng dạy theo quy định. Tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể tránh cho lũ trẻ khỏi bị đầu độc bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi tìm kiếm trên trang Chánh Kiến các câu chuyện thần thoại cổ xưa và kết hợp nội dung trong các bài giảng hàng ngày của tôi.
Ví dụ như tôi kể cho lũ trẻ nghe câu chuyện Nữ Oa tạo ra con người và giúp chúng hiểu rằng con người không phải tiến hoá từ loài vượn. Tôi nói cho chúng biết sự khác biệt giữa con người và động vật và khuyên chúng đừng tự hạ thấp bản thân bằng cách nghĩ con người và con vật là đồng đẳng. Tôi cũng kể cho chúng nghe chuyện Nữ Oa đã từ bỏ mọi thứ để cứu nhân loại khi nhân loại đối diện với thảm họa.
Bằng cách này, tôi đã giúp bọn trẻ không chấp nhận thuyết vô Thần. Để giúp chúng giữ tiêu chuẩn đạo đức cao, tôi thường kể cho chúng nghe các câu chuyện từ thời cổ đại.
Ví dụ tôi nói với lũ trẻ rằng không có ô tô hay xe đạp, người cổ đại thường đi bộ hay cưỡi ngựa. Một ngày, một người phụ nữ đi bộ về thăm mẹ đẻ, nhưng giữa đường nhận ra mình đã quên thứ gì đó ở nhà. Thế là cô ấy đặt rổ trứng mà cô mang theo xuống đất, vẽ một vòng tròn quanh rổ trứng rồi trở về nhà để lấy món đồ đã quên. Khi cô ấy quay trở lại, rổ trứng vẫn ở đó.
Tôi nói với lũ trẻ rằng con người thời đó có tiêu chuẩn đạo đức cao và hiểu rằng vòng tròn đó có nghĩa là ai đó sở hữu những quả trứng. Mọi người đều biết không lấy đồ của người khác, bởi vì nó khiến họ tổn đức. Tôi nói với chúng: “Đức là thứ quý giá nhất. Không có đức, một người sẽ không được Thần bảo vệ. Do đó, các con phải có đạo đức cao, thế thì các con mới được Thần linh bảo hộ.”
Tất cả lũ trẻ đều thích nghe những gì tôi nói với chúng.
Để khuyến khích bọn trẻ học hành chăm chỉ, tôi kể cho chúng nghe về nguồn gốc của chữ viết Trung Quốc và cây bút lông, chẳng hạn như câu chuyện Thương Hiệt tạo ra các Hán tự. Tôi cũng kể chúng nghe câu chuyện Nhạc Phi tận trung báo quốc và Hoa Mộc Lan tòng quân – không phải vì lợi ích của cá nhân mình. Lũ trẻ học được về lòng nhân hậu.
Với các giá trị cơ bản được dạy trong các câu chuyện này, tôi đã có thể dạy lũ trẻ về giá trị phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn, và chúng dễ dàng chấp nhận các giá trị này.
Để khuyến khích lũ trẻ sống theo các nguyên lý này, một ngày nọ tôi nói với chúng: “Cả lớp, kể từ giờ các con có thể ngồi yên khi bắt đầu giờ học của cô. Cô muốn các con nhẩm thầm “Chân-Thiện-Nhẫn” trong một phút. Các con vẫn cần đứng lên trong giờ của các giáo viên khác.”
Mọi việc diễn ra tốt đẹp. Thái độ của lũ trẻ đã cải thiện, và chúng có thể tập trung và học rất nhanh. Cả lớp thường được khen vì có điểm số trung bình cao nhất.
Lũ trẻ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và một số phụ huynh cũng biết. Các phụ huynh có thể cảm nhận rằng tôi thực lòng quan tâm đến lũ trẻ. Một số giáo viên hỏi tôi: “Bí mật của chị là gì để dạy lũ trẻ tốt đến vậy và tạo động lực cho chúng đạt kết quả cao như thế?” Tôi đáp: “Tất cả những gì tôi phải làm là để chúng nhẩm thầm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Lũ trẻ đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Một ngày nọ, hai cậu bé đánh nhau và bị đưa tới văn phòng của tôi, và chúng lại tiếp tục tranh cãi. Tôi nói: “Dừng lại! Cô cho các em hai phút. Các em trước tiên phải nghĩ về những gì chính mình đã làm sai.”
Một lúc sau, cả hai cậu bé nói rằng chúng đã sai và xin lỗi nhau. Cuối cùng, trước sự ngạc nhiên của tôi, hai đứa trẻ cúi đầu trước tôi và khoác vai nhau.
Một bé gái có điểm số rất tốt và rất ít nói. Tôi xếp cho cô bé ngồi ở phía sau. Một số đứa trẻ nghịch ngợm đã gây khó dễ cho cô bé, nhưng cô bé chưa bao giờ phàn nàn. Trong một cuộc họp lớp, có người đã mách rằng cô bé bị bắt nạt vài lần. Tôi hỏi cô bé tại sao không nói với tôi. Cô bé nói: “Thưa cô, chẳng phải cô dạy chúng em phải khoan dung sao? Lùi một bước, biển rộng trời cao.” Mọi người đều vỗ tay.
Tâm tính và hành động của cô bé đã khiến người khác phải cảm động, và mọi người đã bầu cô bé làm lớp Trưởng.
Thời gian trôi qua, và những đứa trẻ đã lên lớp 6. Tôi nghĩ cách giúp chúng thoái Đội thiếu niên. Một ngày sau một sự kiện ở trường, trời rất nóng nhưng chúng vẫn phải đeo khăn quàng đỏ. Tôi nói: “Trời nóng quá, đeo thứ đó trên cổ chẳng phải rất khó chịu sao?” Bọn trẻ trả lời: “Đúng ạ!”
Tôi nói: “Từ giờ chúng ta hãy ngừng đeo nó và tuyên bố thoái Đội. Ai đồng ý giơ tay lên.” Tất cả bọn trẻ đều giơ tay. Tôi đã giúp chúng thoái Đội.
Trường học thường tổ chức lễ chào cờ vào thứ Hai hàng tuần. Tôi rơi vào tình huống khó xử vì tôi không thể yêu cầu học sinh của mình bỏ khăn quàng đỏ trong lễ chào cờ.
Sáng thứ Hai, tôi đến trường sớm và thấy một bảng hiệu lớn ở lối vào: Lễ chào cờ bị hoãn lại do xây trường đang xây dựng. Khi các học sinh đi qua, tôi nhận thấy chỉ những em không đeo khăn quàng đỏ là ở lớp của tôi.
Trường học phải tổ chức một sự kiện thể thao trong vài tuần, và mỗi lớp được yêu cầu phải diễu hành với khăn quàng đỏ. Tôi không nghĩ nhiều về nó.
Vào ngày diễn ra sự kiện, các học sinh của tôi vẫn không đeo khăn quàng đỏ. Thật tình cờ, lớp tôi được phân công cầm hoa và cờ, do đó không ai thấy được các học sinh của tôi không đeo khăng quàng đỏ. Tôi hiểu rằng tất cả chúng tôi được Sư phụ bảo hộ.
Bên cạnh việc dạy các môn chính trong lớp của mình, tôi cũng dạy các môn tự chọn cho các lớp khác, cụ thể là môn giáo dục đạo đức. Tôi thường kể về văn hóa truyền thống Trung Hoa. Một ngày nọ, một cậu bé thì thầm: “Cô ơi, có phải cô tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không ạ? Bà em cũng tu luyện.” Tôi mỉm cười.
Cậu bé đặt sách giáo khoa trước mặt tôi, giở phần “Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn” và hỏi: “Cô sẽ dạy bài này như thế nào?”
Tôi bước lên bục giảng với một chai nước ngọt Sprite đã hết trong tay và nói với cả lớp: “Hãy đổ một ít nước sôi vào cái chai này và xem chuyện gì xảy ra.”
Tất cả các học sinh đều cố gắng ngăn tôi: “Cô ơi đừng! Cái chai sẽ bị biến dạng.” Tôi nói: “Thế ném nó vào lửa thì sao?”
Tôi nói chuyện về cái chai Sprite trong bức ảnh của sách giáo khoa và nói với các học sinh rằng “vụ tự thiêu” là được dàn dựng. Tôi nói với chúng rằng vụ tự thiêu là trò lừa bịp, bởi vì nếu nó là thật, chai Sprite sẽ bị nóng chảy.
Với cách này, các học sinh đã biết được sự thật về cái gọi là “Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn.”
Vì tham nhũng đã trở thành một việc phổ biến ở Trung Quốc, các trường học cũng không ngoại lệ. Vào “Ngày nhà giáo”, tôi nói với các học sinh của mình: “Các con không phải mua gì tặng cô. Năm nay, cô muốn các con viết cho cô một lá thư với những suy nghĩ thực sự của các con.” Tất cả các học sinh đều thích điều đó.
Khi các học sinh nhận được tài liệu giảng chân tướng, chúng sẽ mang nó tới cho tôi. “Cô ơi, cô sẽ thích cái này.” Tôi nói với chúng: “Hãy chia sẻ nó với gia đình và bạn bè của con. Bất kỳ ai đọc nó sẽ nhận được phúc báo.” Tất cả chúng đều đã làm như vậy.
Chuyên tâm giảng chân tướng
Cuộc đời tôi đã thay đổi sau khi tôi nghỉ hưu, nhưng học Pháp tốt, tu luyện bản thân tốt, giảng chân tướng và cứu chúng sinh là những việc mà các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp phải làm.
Từ việc phát tờ rơi, treo biểu ngữ, dán các biểu ngữ tự dính, và phun các dòng chân tướng ngắn lên tường, tới việc gọi điện thoại và nhắn tin; từ gọi điện thoại cá nhân tới gọi điện thoại tự động, và sau đó đến việc giảng chân tướng trực diện, mỗi bước đều đong đầy phó xuất vô tư của các học viên và trí huệ từ Đại Pháp.
Giảng chân tướng
Tháng 2 năm 2010, tôi được ra tù. Trạng thái tu luyện của tôi rất không ổn định, và tôi xác định cách tốt nhất để tôi giảng chân tướng lúc đó là gọi điện thoại. Tôi gặp các đồng tu và học cách thực hiện nó bằng điện thoại di động.
Tôi mang theo ba cái điện thoại hàng ngày, và gọi cho các số điện thoại tìm thấy trong các quảng cáo trên đường, và giảng chân tướng cho bất kỳ ai trả lời điện thoại. Tôi tạo các số mới bằng cách thay đổi chữ số cuối cùng của các số điện thoại, và sau đó là chữ số cuối cùng thứ hai.
Tôi gọi nhiều cuộc điện thoại dù trời mưa hay nắng. Tôi chia sẻ kinh nghiệm với các học viên lớn tuổi và cung cấp thẻ sim điện thoại cho họ. Tôi đã mua hơn 100 sim điện thoại mỗi tháng đều đặn tới khi hệ thống đăng ký tên thật được áp dụng. Nó xảy ra vào lúc tôi nghỉ hưu, vậy nên tôi đã đổi sang giảng chân tướng trực diện.
Quá trình chuyển đổi diễn ra rất suôn sẻ nhờ kinh nghiệm giảng chân tướng qua điện thoại của tôi. Tôi phối hợp với một vài học viên, và lái xe đạp điện qua các đường phố và ngõ nhỏ để giảng chân tướng cho mọi người ở mọi lứa tuổi và thành phần xã hội.
Tôi nói với họ về sự trân quý của Đại Pháp và thuyết phục họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó, cho dù họ là công chức hay người gác cổng. Phần lớn mọi người sẵn lòng lắng nghe và đồng ý thoái, nhưng một số người từ chối lắng nghe hay thậm chí chửi rủa chúng tôi. Tôi không bận tâm, bởi vì tôi biết cơ hội quý giá này sẽ không kéo dài.
Sư phụ Lý từ bi của chúng ta đã truyền dạy Đại Pháp tuyệt vời cho chúng ta và cho chúng ta trợ giúp Ngài thức tỉnh chúng sinh. Tôi sẽ không để Sư phụ thất vọng, và tôi sẽ không để chúng sinh đã đặt hy vọng vào tôi tới cứu họ phải thất vọng. Tôi biết tôi phải tuân theo các yêu cầu của Sư phụ.
Tôi đã mời các đồng tu quá sợ việc giảng chân tướng trực diện cùng tham gia với tôi, khích lệ họ có chính niệm, và hướng dẫn họ cách thuyết phục mọi người thoái Đảng. Ví dụ tôi chia sẻ cách khống chế niệm tiêu cực của mọi người, dẫn dắt họ theo lý của chúng ta, đưa họ tới chân tướng và thoái ĐCSTQ.
Số lượng nhóm giảng chân tướng của chúng tôi đã tăng lên tới hơn chục người. Mỗi người chúng tôi có thể làm việc độc lập hoặc phối hợp theo nhóm.
Chàng trai trẻ muốn tôi là mẹ đỡ đầu cho cậu ấy
Tôi đang trở về nhà sau khi chia tay với một đồng tu lúc 9 giờ tối. Tôi đã gặp một thanh niên trẻ và giảng chân tướng cho cậu ấy. Cậu ấy vui vẻ đồng ý thoái các tổ chức của Đảng. Khi tôi sắp rời đi, cậu ấy hỏi: “Dì có thể giúp cháu một việc được không?” Tôi đồng ý.
Cậu ấy nói: “Chúng ta hoàn toàn là những người xa lạ, nhưng dì rất quan tâm đến cháu. Cháu muốn dì là mẹ đỡ đầu của cháu. Một thầy bói đã nói cháu tìm một mẹ đỡ đầu trong năm nay, và cháu muốn người đó là dì.”
Tôi sau khi hết sửng sốt đã nói: “Nếu cháu muốn một bà mẹ đỡ đầu bởi vì cháu muốn được an toàn, thì dì sẽ nói cho cháu cách tốt nhất để được an toàn. Dì sẽ cho cháu một bùa hộ mệnh. Cháu chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thường xuyên, nó hữu ích hơn cả việc cháu có thể tìm được bao nhiêu mẹ đỡ đầu.”
“Bởi vì đó là Phật Pháp, cháu sẽ được Thần Phật bảo vệ. Cháu đã thoái Đảng. Cháu đã được an toàn.”
Mỗi tài liệu chân tướng mà tôi mang theo tôi đều đưa cậu ấy một bản và bảo cậu chỗ tìm thông tin để vượt tường lửa. Tôi nói với cậu nếu cậu chia sẻ chân tướng với gia đình mình, họ cũng sẽ được phúc báo.
Cậu gọi tôi là “mẹ đỡ đầu” nhiều lần tối hôm đó và đưa tôi qua đường. Cậu dặn dò tôi phải cẩn thận và muốn đến thăm tôi trong tương lai, nhưng tôi từ chối một cách lịch sự.
Một thanh niên nghe chân tướng và giúp treo biểu ngữ
Một tối mùa Hè, một học viên và tôi tới một khu dân cư mới. Vẫn chưa có nhiều người đến sống ở đó, và không có đèn đường. Ai đó đang hát, do dó chúng tôi tiến đến chỗ cậu ấy, khen cậu và gợi ý cậu đăng ký thi hát. Cậu bảo với chúng tôi rằng cậu không có tiền, vì cậu là một công nhân nhập cư.
Tôi nhân cơ hội này để nói về các vấn đề xã hội và chỉ ra ĐCSTQ là thủ phạm và nó đang đối mặt với sự hủy diệt của thần. Tôi cũng nói với cậu ấy rằng Đại Pháp đã được phổ truyền ở Trung Quốc và trên toàn thế giới. Cậu ấy đã thoái ĐCSTQ.
Tôi nói cậu ấy đừng hát các bài hát cơ ngợi đảng tà ác nữa, bởi vì cái Đảng đó đã làm rất nhiều điều xấu, và ca ngợi nó sẽ nguy hại cho người khác và cho chính cậu. Cậu nói rằng bây giờ cậu đã hiểu.
Khi học viên đó và tôi tới một trường học và tìm chỗ để treo các biểu ngữ giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, cậu thanh niên đó đã theo chúng tôi và nói: “Các dì làm gì vậy?” Tôi chỉ cho cậu xem các biểu ngữ. Nó chứa đầy các thông tin về Đại Pháp, và cả những vụ kiện hình sự đối với Giang Trạch Dân (Cựu Tổng bí thư ĐCSTQ). Cậu ấy đã giúp chúng tôi treo các biểu ngữ.
Một cảnh sát kỳ cựu: “Nó quá nguy hiểm!”
Khi tôi đang lái xe đạp, một người đàn ông trung niên đạp xe cạnh tôi. Tôi bắt chuyện với ông ấy và bảo: “Tôi muốn chia sẻ với anh một lời chúc phúc. Xin hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và anh sẽ được an toàn.” Ông ấy mỉm cười với tôi và nói: “Tôi biết. Tôi đã đọc các tài liệu của chị.”
Tôi hỏi ông ấy: “Anh có biết cách làm thế nào để được an toàn không?” Ông ấy đáp: “Thoái Đảng”.
Tôi hỏi ông ấy đã thoái chưa, nhưng thay vì trả lời tôi, ông ấy hỏi tôi: “Chị có biết tôi là ai không?” Tôi đáp: “Dù anh là ai, anh cũng cần được an toàn.” Ông ấy lấy ra thẻ cảnh sát của mình và cho tôi xem. Ông ấy nói: “Tôi là một cảnh sát kỳ cựu. Tôi sẽ nghỉ hưu năm tới.”
Tôi nói: “Có những người tốt như anh trong sở cảnh sát. Anh chắc hẳn là một Đảng viên. Có ai đã giúp anh thoái ĐCSTQ chưa? Thoái bằng tên Lao Lai Fu (lão niên có phúc) thì sao? Giống như cái tên, tôi mong anh gặp nhiều phúc báo trong những năm tới.” Ông ấy đã thoái ĐCSTQ.
Tôi bắt kịp với hai đồng tu của mình. Chúng tôi giảng chân tướng cho mọi người dọc đường. Đột nhiên, ai đó vỗ vai tôi, và tôi quay lại, thì ra là vị cảnh sát kỳ cựu nọ. Ông ấy hỏi: “Các chị đi cùng nhau à? Nó quá nguy hiểm! Nếu ai đó đi theo các chị, tất cả các chị sẽ bị bắt.” Chúng tôi cảm ơn ông ấy và nhanh chóng rẽ vào một con hẻm.
Trong khi giảng chân tướng, dù là người đó chấp nhận chân tướng hay không, chúng tôi đều biết đó là người có duyên gặp gỡ với chúng tôi. Điều chúng tôi làm chỉ là mở miệng nói và sải bước chân, còn Sư phụ mới là thực sự đang cứu người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/16/401258.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/18/183681.html
Đăng ngày 16-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.