Theo Thanh Liên, một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-1-2010] Tôi gần đây đi Bắc Kinh. Trong khi ở trong một tắc xi, tôi cố làm sáng tỏ sự thật với người lái xe. Tôi nói với ông về sự bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ từ khía cạnh của người thứ ba. Sau đó người lái xe hỏi tôi, “Cô thấy Pháp Luân Công thế nào?” Trước khi tôi kịp trả lời, ông ta nói với tôi một kinh nghiệm của mình.

Có một lần ông ta chở một người khách trong thành phố một thời gian khá lâu. Hóa ra người khách phải trả ông hơn 200 nhân dân tệ, nhưng ông ta không đủ tiền. Ông ta nói, “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Xin hãy cho tôi số điện thoại của ông và tôi sẽ trả tiền cho ông trong vòng ba ngày. ” Người lái xe không tin lời ông ta lắm. Nhưng không thể làm gì hơn, ông ta đưa cho người khách số điện thoại của mình. Ngạc nhiên thay, người khách gọi điện thoại cho ông ta qua ngày hôm sau. Không chỉ trả lại số tiền thiếu, mà người khách còn đi tắc xi của ông ta ngày hôm đó. Người lái xe nói với tôi rằng trước kia ông ta phục vụ quân đội và theo ĐCSTQ. Khi ĐCSTQ bắt đầu lăng mạ Đại Pháp, ông ta biết đó là sai qua kinh nghiệm của ông ta với người học viên khách của ông. Ông nhìn nhận tầm đạo đức cao và sự nghiêm trang của những người tu luyện trong thời đại ngày nay mà đạo đức đã xuống dốc trầm trọng như vậy. Người lái xe nói rằng người học viên đó tiếp tục giảng sự thật cho ông ta và cũng đã đưa cho ông ta một lá bùa hộ mạng Đại Pháp. Người lái xe nói, “Thật ra, mọi người đều biết Pháp Luân Công là gì và ĐCSTQ đã tạo sự dối gạt.

Qua cuộc nói chuyện, tôi được biết là con gái ông ta học một trường tại Anh Quốc và ông không biết về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó. Tôi nói với ông ta tại sao người ta phải thoái ĐCSTQ và tình trạng hiện nay. Tôi cũng đề nghị ông ta nói chuyện với con gái và bảo cô ta giúp cả nhà thoái đảng. Ông lập tức đồng ý. Tuy nhiên, tôi tiếc là tôi không giúp ông ta trực tiếp thoái. Ông ta chở tôi đến nhà và tôi lo cho an toàn của mình. Hơn nữa, tôi đã giải thích sự thật với ông như một người vô can và sẽ không tiện cho tôi giúp ông thoái ĐCSTQ. Nói chung, đó là sự ích kỷ của tôi và chấp trước vào sự sợ hãi. So với người học viên kia, tôi làm rất kém.

Các cảm tưởng mà người ta có về Đại Pháp là qua sự nhận thức của họ về tư cách của các học viên. Câu chuyện của người khách học viên đã giúp tôi thấy rõ rằng, là một học viên Đại Pháp, tôi nên cư xử như người đồng tu kia và tự đo lường chính mình với các yêu cầu đặc để cho chúng ta bởi Đại Pháp. Chúng ta phải luôn giữ lời hứa và luôn nghĩ đến người khác. Khi chúng ta có thể theo lời dạy của Sư phụ một cách cẩn thận, chúng ta sẽ có thể phơi bày các dối gạt và nhục mạ của ĐCSTQ và chứng thực Đại Pháp bằng chính cách cư xử của chúng ta. Tôi thật sự xấu hổ với chính tôi khi nhớ lại tư cách cư xử của mình.

Tôi đắc Pháp vào năm 2005, và chỉ một vài người bạn và gia đình biết rằng tôi tập luyện Pháp Luân Công. Cha mẹ tôi không còn trẻ khi tôi ra đời, vì vậy họ rất nuông chiều tôi. Cho dù tôi là một con người rất giản dị, tôi dễ nóng giận. Tôi dễ mất bình tĩnh mỗi khi gặp chuyện không vừa ý. Tôi thường cãi lại mẹ tôi (một đồng tu) vì những điều nhỏ nhặt và hay nổi nóng khi dạy con tôi. Chồng tôi cũng nóng nảy giống tôi, nhưng tôi không bao giờ nhượng bộ. Mối quan hệ giữa chúng tôi càng lúc càng tệ. Nơi sở làm, tôi không giao tiếp tốt với các đồng sự. Cho dù tôi đã thay đổi dần dần sau khi tập luyện Pháp Luân Công, tôi vẫn không thể làm tốt. Tôi phạm lỗi lầm về sắc dục trước khi đắc Pháp, nhưng tôi không đối diện với nó một cách nghiêm túc. Sau khi bị vấp ngã trên con đường tu luyện, tôi vẫn không ngộ ra. Thay vì vậy, tôi cãi nhau với mọi người và tiêu hao sức lực. Tôi thậm chí không thể làm việc tốt trong xã hội người thường. Tôi không thể buông bỏ một số chấp trước cho đến ngày nay, và hiện nay chúng vẫn còn can nhiễu tôi.

Một lần sau khi đọc các bài viết trên mạng lưới Minh Huệ, con gái tôi hỏi tôi, “Mẹ, mẹ có thể được xem là một người tu luyện không?” Tôi nói, “Mẹ phải được. Dù mẹ không thể làm tốt, mẹ đang cố gắng.” Nó lắc đầu và nói, “Con thấy khó lắm.” Vì tôi không thể làm tốt, tôi đã ảnh hưởng sự hiểu biết của con gái tôi về Đại Pháp. Nó đã không đọc xong Chuyển Pháp Luân thậm chí một lần. Một lần sau khi chúng tôi cãi nhau, mẹ chồng tôi nói, “Cô nói cô tin vào điều này điều kia. Cô nên nhìn ra sự thiếu sót của mình!

Tư cách của tôi không phù hợp với Pháp. Lý do là tôi không học Pháp tốt và tôi không hoàn toàn tin nơi Pháp. Chỉ vì các chấp trước mà tôi không thể buông bỏ trong sự mê muội này, chúng đã chận đứng con đường thành thần của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/5/215731.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/23/114078.html
Đăng ngày: 30-03-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share