Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-04-2010] Gần đây, một đồng tu trong gia đình tôi đã không nghiêm túc trong việc làm theo Pháp. Bất cứ khi nào tôi nói với anh ấy về tu luyện, anh trở nên rất thiếu kiên nhẫn. Hơn nữa, anh ấy đã phát biểu những câu như “Xin đừng nói với tôi về những vấn đề tu luyện. Liệu tôi có phải ngừng tu luyện để cho bạn dừng lại không?” Những phát biểu như thế này làm cho tôi tức giận, và chúng tôi thường xuyên cãi vã.
Sau đó, tôi nhận ra rằng không có gì xảy ra ngẫu nhiên. Tôi cần phải nhìn vào trong, nhưng vẫn bận tâm về những phát biểu tiêu cực của anh ấy. Tôi nghĩ rằng anh ấy có thể đang chiêu mời một số hình thức bức hại. Những suy nghĩ như vậy đã tạo ra nhiều sự lo âu. Bất cứ khi nào tôi nói cho các thành viên trong gia đình về Đại Pháp, tôi để ý phản ứng của họ. Khi họ phản ứng tiêu cực, tôi cảm thấy khó chịu với họ. Tôi đã không hòa ái và thiếu lòng từ bi. Tôi sẵn sàng trách cứ họ vì cách họ phản ứng lại.
Sau khi nhận ra rằng tôi quá dễ xúc động, tôi quyết định dùng chính niệm để xét vấn đề. Thái độ của tôi nên là để giúp một bạn đồng đang trải qua khổ nạn. Tôi không nên xem anh ấy là một thành viên trong gia đình, mà như là một học viên Đại Pháp. Thêm vào đó, tôi chân thành nói rằng, “Tà ác không được bức hại đồng tu của tôi, vì Sư Phụ đang chăm sóc anh ấy. Bất kỳ lỗi lầm nào mà anh ấy đã phạm có thể được sửa chữa bằng việc học Pháp. tà linh không có quyền can nhiễu, nếu không, chúng sẽ đang phạm tội.”
Khi tôi nói với anh ấy về sự hiểu biết mới của tôi, anh ấy tỏ ra khinh miệt. Sắc mặt của anh ấy tối sầm lại, nhưng tôi biết rằng đây không phải là chân ngã của anh ấy và tôi thật sự không nên bị nhầm lẫn. Đúng lúc này, tôi nhớ lại những gì Sư Phụ đã giảng:
“Vì đối mặt với người thường, các thứ tâm của người thường đều can nhiễu đến chư vị. Có người chư vị chữa lành bệnh cho họ rồi, họ vẫn không hiểu được chư vị; khi chữa bệnh cho họ chư vị đã trục khỏi thân họ biết bao thứ xấu, trị giúp họ đến một mức độ nào đó, nhưng lúc ấy chưa có biến đổi nào biểu hiện rõ ra. Có thể trong tâm họ không vừa ý, không cảm tạ chư vị; có khi còn nguyền rủa rằng chư vị lừa họ! Chính là đối mặt với những vấn đề ấy, để tâm của chư vị được ‘ma luyện’ trong hoàn cảnh ấy.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi hiểu rằng tất cả những sự việc này đã được sắp đặt để nâng cao tâm tính của tôi. Khi tôi nhìn vào trong, tôi nhận thấy rằng khi tôi nói chuyện với đồng tu, tôi đã có khuynh hướng hiển thị và mong muốn chứng thực bản thân. Sau khi tôi loại trừ những tư tưởng không đúng đắn này ra khỏi đầu, anh ấy đột nhiên thay đổi 180 độ và mỉm cười với tôi. Gần đây, chúng tôi đã phát chính niệm và học Pháp cùng nhau.
Một điểm nữa tôi muốn nêu ra là một học viên không được nói, “Tôi không muốn để tu luyện.” Một tuyên bố như thế sẽ chiêu mời những tà linh mà phóng đại chấp trước của một người và cuối cùng tiêu huỷ người ấy. Trong trường hợp này, Sư Phụ và các thần khác không thể giúp đỡ, bởi vì nó là “truy cầu” của học viên đó. Tu luyện là một vấn đề nghiêm túc. Đừng hành động theo sự nông nổi tức thời và phủ nhận những gì Sư Phụ đã làm cho chúng ta. Chúng ta phải làm theo Sư Phụ và Pháp để đạt được viên mãn tối hậu của chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/11/221334.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/24/116301.html
Đăng ngày: 02-05-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.