Bài viết của một học viên Đại Pháp của thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 1-3-2010] Tôi đắc Pháp vào đầu năm 1999 và đã tu luyện trên mười năm. Khi bắt đầu, tôi rất tinh tấn. Khi cuộc áp bức toàn bộ bắt đầu, tôi mới tu luyện được bốn tháng. Nhưng với lòng tin kiên định nơi Sư Phụ và Đại Pháp, cũng như nền tảng vững chắc từ việc học Pháp, dưới sự che chở của Sư Phụ, tôi đã có thể vượt qua rất nhiều khổ nạn và bước đi trên con đường của mình cho đến hôm nay.
Khi chúng ta nói về việc học Pháp, mọi học viên đều nói, “Chúng ta chẳng phải học hàng ngày sao?” Điều đó đúng, và tôi cũng làm vậy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy kết quả không được tốt như những ngày đầu. Tại sao lại như vậy? Tôi không nghĩ ra, và điều đó khiến tôi thật bận tâm. Vào mỗi lần Pháp hội, Sư Phụ đều nhắc nhở việc học Pháp, nhắc đi, nhắc lại. Tại sao? Chỉ khi chúng ta học Pháp tốt, chúng ta mới có thể làm ba điều tốt, và trợ Sư chính Pháp một cách tốt hơn trong thời kì Chính Pháp, và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa. Vậy chính xác ra tôi cần học Pháp như thế nào? Tôi cần nhìn vào bên trong một cách chính xác ra sao ? Trong một giai đoạn dài, tôi dường như bị mất phương hướng khi trả lời cho câu hỏi này. Dường như mỗi ngày tôi đều đọc Pháp và cố gắng học Pháp tốt, nhưng điều đó dường như đã trở thành một thứ hình thức. Cuối cùng, một ngày, tôi đã nhận ra một chấp trước ngoan cố.
Học Pháp và phá bỏ mê mờ
Qua hàng thập kỉ, tôi đã hình thành một tâm lý cần bảo vệ danh tiếng và không muốn bị tổn thương. Tôi bận tâm về danh tiếng của mình, thích nghe những lời khen ngợi, và ghét bị sai sót. Trên thực tế, tôi không biết là mình có chấp trước ngày, nên tôi rất ít nghĩ về nó, và cũng không đào sâu vào trong. Tuy nhiên, tu luyện là nghiêm túc, và Sư Phụ luôn theo sát chúng ta. Cuối cùng, một ngày, một bạn học viên đã chỉ cho tôi thấy mình thăng tiến rất chậm chạp trong tu luyện, và có một chấp trước mà tôi không có khả năng vứt bỏ trong hàng năm qua, rằng tôi không còn tinh tấn như trước kia. Anh ấy cũng nói là tôi đã tạo ra một nhóm các học viên thích khen tụng lẫn nhau, và điều đó tiếp tục sẽ rất nguy hiểm. Cũng trong cùng thời gian đó, bài viết “Cảnh tỉnh” của Sư Phụ cũng vừa đăng. Trong bài, Sư Phụ nói về diễn đàn Thanh Tâm. Học viên này đã so sánh tôi với những học viên trên diễn đàn thảo luận này. Tôi nổi giận lập tức và không chịu được. Tôi thậm chí đã cãi nhau với anh ấy và dùng những lời lẽ nặng nề. Về cơ bản, tôi đã không cư xử như một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Bất kể những gì mà chúng ta không thể vứt bỏ được đều là vì những suy nghĩ con người. Sau khi xem bài “Giảng Pháp cho các học viên Australia” hơn chục lần, tôi đột nhiên nhận thức được nhiều lần. Tôi hiểu được một cách sâu xa Sư Phụ đã khó khăn thế nào để cứu độ chúng ta. Sư Phụ dạy chúng ta rất nhiều trong mọi cơ hội, mà tại sao tôi không thể nhận ra được? Từng lời của Sư Phụ làm rung động sâu xa tâm tôi. Cảm giác bị vu khống, cảm giác không thoải mái, chấp trước vào danh dự – tất cả những chấp trước và những quan niệm này đều hoàn toàn vô giá trị. Trên thực tế, tất cả những chấp trước trên đây đều bắt đầu từ tình và đều đến từ tự ngã. Chúng là những thứ của cựu thế lực. Bởi vì học viên Đại Pháp là những sinh mệnh nguyện ý đồng hóa với Chân Thiện Nhẫn, mục đích của chúng ta là tu luyện để đạt đến vô ngã và thực hiện mọi việc vì người khác. Cái mà cựu thế lực muốn là ích kỉ và tự ngã. Nếu tôi cứ dính mắc và chấp trước của mình và không muốn loại bỏ chúng, chẳng phải tôi sẽ đi trên con đường dàn dựng bởi cựu thế lực hay sao? Khi nghĩ về điều đó, tôi nhận thức được điều đó nguy hiểm làm sao. Tôi đã dính mắc vào chấp trước của mình và không muốn vứt bỏ chúng; tôi thậm chí không thực hiện được tốt với bản thân mình thì sao tôi có thể cứu những người khác đây? Sau đó tôi thực sự nhận thức được điều này.
Học Pháp, tìm kiếm chấp trước và loại bỏ tận gốc
Bây giờ khi học Pháp, tôi cảm thấy mỗi câu của Sư Phụ thật là sâu rộng. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đó. Một câu của Sư Phụ nói có thể cho tôi nhận thức được bao điều. Trong Bài giảng thứ sáu của Chuyển Pháp Luân, “Luyện công chiêu ma”, Sư Phụ giảng,
“Hoàn cảnh bên ngoài khi chư vị không luyện công còn rất tốt, chư vị hễ luyện công thì lại như thế. Có khá nhiều người chúng ta không thể nghĩ sâu thêm, rằng rốt cuộc đó là chuyện gì vậy, chỉ thấy rất kì lạ và thấy rất thất vọng không luyện công được. Cái điều “kì lạ” ấy đã ngăn trở; đó chính là ma đang can nhiễu chư vị.”
Tôi ngộ ra khi đọc đoạn này và nhận thức được điều này trong bất kì chuyện gì chúng ta gặp phải, nếu chúng ta không nghĩ về những chấp trước của mình, và không đào tận gốc các chấp trước, và chỉ đơn giản không nghĩ về nó với cảm giác có điều gì kì lạ, thì chúng ta sẽ không nhận thức được gì hết và sẽ không có khả năng loại bỏ những chấp trước này. Đó là vì chúng ta đã không thực sự tu tâm của mình, mà đó chính là điều mà Sư Phụ xem xét. Khi tôi giảng sự thật, đôi khi mọi thứ rất xuôn xẻ, nhưng có những lúc thì không. Tại sao vậy? Nguyên nhân bởi vì đôi khi tôi đã chứng thực mình chứ không phải chứng thực Pháp. Tôi chỉ quan tâm đến những điều mình nói chứ không quan tâm đến cảm giác của người khác và tà ác đã lợi dụng điều đó.
Tôi đang làm tờ rơi giảng sự thật cho khu vực được một lúc và đã in được hàng chục chủ đề. Đột nhiên, một học viên khác nhảy vào và bắt đầu làm tờ rơi. Tâm tôi đột nhiên xáo trộn, và những suy nghĩ con người biểu hiện: “Sao người này lại làm thế nhỉ ? Tôi đang làm mọi việc trôi chảy cơ mà,…cái ông này, thật phiền quá!” Trong tâm tôi, tôi thậm chí còn phàn nàn cả các bạn học viên trên Minh Huệ. Sau một số lần trao đổi, con trai tôi, cũng là một học viên, và tôi quyết định để học viên này làm tiếp. Con trai tôi nói, “Mình chờ thêm chút nữa. Nếu chủ đề mới không in ra, ta có thể làm lại. Về cơ bản, chừng nào không ngăn cản việc chứng thực Pháp, thì đều ổn cả.” Dù chúng tôi quyết định như vậy, tôi vẫn không vứt bỏ được chấp trước. Đôi lúc, nó lại quay lại. Khi tôi đào sâu hơn, tôi thấy đó là chấp trước vào danh tiếng. Tôi chấp trước vào việc được khen ngợi. Bây giờ khi nghĩ lại điều này, Sư Phụ hẳn đã an bài sự việc vì mục đích này – đó là một cơ hội cho tôi loại bỏ những chấp trước và quan niệm. Tất cả năng lực của tôi đều được Sư Phụ ban cho, thì còn thể hiện cái gì nữa đây? Chỉ vì điều này mà tôi đã rớt xuống tầng của người thường.
Chúng ta cần cơ bản loại bỏ những quan niệm con người, chỉ có như vậy ta mới có thể thành công trong tu luyện. Tôi sẽ học Pháp nghiêm túc hơn nữa và loại bỏ chấp trước và danh và lợi, vào tật đố, tranh đấu và nhiều chấp trước khác nữa. Tôi cảm thấy, chỉ có làm như vậy, tôi mới có thể hiệu quả hơn nữa trong việc thực hiện ba điều và cứu độ chúng sinh.
Bây giờ khi tôi học Pháp, tôi cảm thấy khác trước rất nhiều. Tôi cảm thấy mình có thể hiểu và một mức độc sâu hơn, và tôi có thể đọc được nhiều hơn. Tôi muốn nói khi chúng ta học Pháp, chúng ta cần phải học từ tâm mình. Nếu không, khi chúng ta có vấn đề, chúng ta sẽ không thể nhớ lại những lời của Sư Phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/1/219045.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/16/115376.html
Đăng ngày 30-03-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.